Hoàn tất cuộc hôn, Vương Vân Nhi vuốt vuốt nước dãi bên mép, đắc ý nhìn Đường Lạc Lạc cười:
- Muốn mình nói thì... Lạc Lạc, thay vì trong hào môn mà khiến người khác khinh bỉ, khiến người đàn ông khác chỉ trỏ này nọ, hay là ly hôn với chồng cậu, tìm người nào nó thật thà mà lấy, trong tay mình có không ít thanh thiếu niên tài tử, hay là giời thiệu một vài người cho cậu? Chỉ là, lúc đó cậu đã là người từng ly dị rồi, yêu cầu không thể quá cao được.
Đường Lạc Lạc:
- ......
Rốt cuộc thì cô đã làm gì? Sao giống như người phụ nữ tàn tật vậy, cần tìm người thật thà mà lấy hả?
Người thật thà lại gây chuyện với ai hay sao?
Trời ơi! Ai là người phụ nữ từng ly dị hả?
Ai vậy?
Trong lòng vô số con ngựa bùn cỏ đang rào thét điên loạn, Đường Lạc Lạc hóa giận thành nụ cười:
- Ồ? Không biết cô Vương đây định giới thiệu thanh niên tài tuần thế nào cho mình vậy?
Vương Vân Nhi nhìn Đường Lạc Lạc với ánh mắt tội nghiệp, kéo kéo chân áo Lâm Phong:
- Trước đó không phải anh có người bạn sao? Ngoại trừ mập hơn chút thì cái gì cũng tốt ấy, giới thiệu cho Lạc Lạc đi.
- Mập cỡ nào?
Có bạn học hiếu kỳ hỏi.
- Thì cũng tầm 150 kg hơn thôi, gần đây gia đình có chút bất ổn, vừa nghỉ học đó, nhưng nhà Lạc Lạc không phải cũng bình thường vậy sao? Vừa hay, vả lại người đó cũng có chút đầu óc, gần đây bán đĩa CD lậu bên lề đường, thu nhập cũng khá đó! Món nợ gia đình cũng sắp trả hết rồi hay sao ấy!
Vương Vân Nhi vừa nói vừa nhìn Đường Lạc Lạc cười:
- Cậu cảm thấy thế nào hả? Lạc Lạc?
Đàn ông 150 kg hơn, gia đình thiếu nợ, nghỉ học đi bán đĩa CD lậu...
Đường Lạc Lạc tức đến cười phá lên:
- Mình cảm ơn lòng tốt của cậu, hay là cậu cứ giữ lấy mà dùng đi.
Đã nói là giới thiệu người nào cho đối phương, là thể hiện trong lòng họ, cô và người nào đó tương đương nhau, Vương Vân Nhi giới thiệu loại người có điều kiện thế này cho cô, là cố ý xỉ vả cô đây mà.
Đường Lạc Lạc không muốn đến đây cãi nhau, nhưng có người cố ý gây chuyện, cô cũng không thể để bản thân trở thành cái bia, cho bọn họ tùy ý chà đạp được.
Nhưng chưa chờ cô nói thêm gì, Vương Vân Nhi nghe thấy lời nói này, đột nhiên để lộ bộ dạng như vừa bị ức hiếp trầm trọng vậy. Đôi tay ôm lấy tim, bờ môi run rẫy, nước mắt rưng rưng trong khóe mắt, ra vẻ tội nghiệp nhìn về phía Lâm Phong:
- Phong, em thật lòng muốn giới thiệu bạn trai cho cậu ấy, nhưng... có phải Lạc Lạc vẫn còn hiểu lầm em, cậu ấy vẫn còn thích anh? Nhưng chúng ta là tình yêu đích thật mà, cậu ấy sao có thể không chúc phúc cho chúng ta chứ? Em không có ác ý gì cả...
Đường Lạc Lạc cạn lời quay đầu đi, không thèm nhìn ánh mắt phẫn nộ của Lâm Phong, nếu nhìn hắn ta với Vương Vân Nhi thêm giây nào nữa, cô sợ rằng bản thân sẽ nôn hết cả bữa trưa ra mất.
Tiện nhân đúng là giả tạo, câu nói này dùng trên người Vương Vân Nhi, quả thật không thể nào thích hợp hơn được nữa.
- Mặc kệ cô ta, cô ta đang ghen tị.
Lâm Phong ga lăng vuốt bỏ nước mắt cho Vương Vân Nhi, nhìn Đường Lạc Lạc đầy xem thường:
- Rốt cuộc thì bạn nam đi cùng cô có đến không? Không ai đi cùng thì nói thẳng, để tất cả mọi người cùng chờ thấy thoải mái lắm hả? Đường Lạc Lạc, tôi dạy cô một đạo lý, làm người đừng đứng núi này trông núi nọ, loại con gái bay bướm hám danh lợi hư vinh như cô, rất dễ bị đàn ông chán ghét, thôi được rồi, chắc không ai đến đâu, khai tiệc nào!
Đường Lạc Lạc cảm thầy bản thân thật sự hạ thấp độ mặt dày của Lâm Phong và Vương Vân Nhi, cô cố gắng bình tâm lại tâm trạng của mình, nhưng những câu nói chói tai, những cặp mắt vừa động tình, vừa thương hại, hay ánh nhìn trêu ghẹo đều khiến cô như ngồi trên tấm thảm đinh vậy, toàn thân không tự tại.
Có bạn thân Vương Vân Nhi bước lên trước, mở miệng đầy ác ý:
- Mình biết là không có bạn nam nào dám đến đâu, nhưng buồn cười là vẫn có người tưởng rằng bản thân có sức hút vô biên, cái đuôi cũng vẫy lên tận trời xanh luôn, thật sự đáng ghét và tội nghiệp mà...
Lời ả ta nói đến một nửa, đột nhiên biểu hiện trên mặt ngớ ra, há hốc mồm nhìn về phía cửa ----