La Nhã?
Trong lòng Đường Lạc Lạc trầm xuống, tiêu rồi tiêu rồi, tuy trong yến tiệc mừng thọ Mặc lão gia đã dàn xếp ổn thoả, tha cho mình, nhưng La Nhã vốn hết sức coi thường mình, chỉ sợ muốn mượn đề phát huy?
Tuy bản thân bây giờ thảm nhất cũng chẳng qua là ly hôn, bị Mặc gia đuổi ra khỏi nhà, nhưng…
Cuối cùng cũng không muốn đối mặt.
Lúc trước đối mặt với La Nhã, có Mặc Thiệu Đình thay mình giải vây, đỡ hết mọi rét da cắt thịt, nhưng bây giờ…
Đường Lạc Lạc mặt mày cau có, thực sự muốn khóc thành tiếng.
Mặc Thiệu Đình nhìn biểu cảm nước mắt lã chã của Đường Lạc Lạc, giờ mới buông lỏng cổ tay cô, đưa tay lên muốn lau nước mắt cho cô, cánh tay khựng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn nhẫn tâm, kéo Đường Lạc Lạc đi xuống lầu.
Cậu chủ Mặc rất tức giận, vì vậy quyết định tạm thời không để ý đến Đường Lạc Lạc.
Đặc biệt Đường Lạc Lạc vô cùng muốn tìm chỗ chết nhận anh thành anh rể, càng xém chút nữa Mặc Thiệu Đình tức đến nổ tung tại chỗ, nếu như đối phương không phải Đường Lạc Lạc, lúc này đoán chừng sớm đã tan thành mây khói rồi.
Đường Lạc Lạc đi theo sau Mặc Thiệu Đình, mặc cho anh kéo lấy mình, uất ức lau nước mắt, cảm thây Tiểu Ca Ca bây giờ thật sự khiến người khác đau lòng, một chút tình cảm cũng không có.
Nhưng…
Suy cho cùng, vẫn là bản thân làm quá quá đáng rồi.
Bản thân gánh trên vai cái tên Đường Phù Dung, ở bên cạnh Mặc Thiệu Đình nửa năm, trong nửa năm, có nhiều cơ hội như thế, cô có thể nói thật hết mọi thứ, nhưng cô sợ, sợ ánh mắt lạnh nhạt thất vọng của Mặc Thiệu Đình, sợ anh xem cô là kẻ lừa đảo, càng sợ lỡ như tình cảm bọn họ không kiên cố, không chịu nổi một đòn đả kích…
Mãi đến hôm nay…
Ba mẹ của mình mang Đường Phù Dung xuất hiện, đem cô ra đứng mũi chịu sào, giống như tất cả đều là lỗi của cô, là cô tính toán mọi cách, có âm mưu từ lâu, ngoài đau lòng tuyệt vọng, cô cảm thấy Mặc Thiệu Đình trước mặt mình, càng không dám ngẩng đầu lên.
Cô không phải không muốn giải thích, chỉ là, thực sự không biết nên mở lời thế nào, có gì đáng nói chứ.
La Nhã lúc này trong lòng đang lơ đãng ngồi trong phòng khách, vừa từ yến tiệc mừng thọ về, sau khi lấy được tóc Đường Phù Dung, bà gọi điện cho người bạn cũ của mình trong bệnh viện, bảo người làm đem cọng tóc đi bệnh viện xét nghiệm.
Đợi đến lúc đi ra yến tiệc, đã nhận được tin – Đường Phù Dung không phải con gái của Mặc Như Nguyệt.
Vừa bắt đầu La Nhã vẫn còn khó hiểu, lúc đầu con gái của Mặc Như Nguyệt đưa cho vợ chồng Đường gia, bọn họ vẫn chưa có con, chiếu lý mà nói, Đường Phù Dung mới nên là con gái của Mặc Như Nguyệt, nhưng bây giờ…
Có lẽ, là vợ chồng Đường gia hoán đổi thân phận của hai đứa con gái?
Dù sao Đường Phù Dung và Đường lạc Lạc tuổi tác xấp xỉ nhau.
Nhưng mấy thứ này đều không quan trọng, con dâu của mình là con gái của Mặc Như Nguyệt, điểm này là đủ rồi.
La Nhã biết được điểm này, đột nhiên đối với việc tra khảo Đường Lạc Lạc, nảy sinh sự hứng thú say mê.
Lúc này Mặc Thiệu Đình kéo theo Đường Lạc Lạc đi đến đứng trước mặt La Nhã, thần sắc lặng như băng trong đó có nét bực mình.
- Bà tìm chúng tôi?
La Nhã bĩu môi.
- Bây giờ ngay cả mẹ cũng không kêu nữa rồi? Rất tốt. Mẹ tìm tụi con qua đây, là muốn hỏi chuyện hôm nay, không có lý do gì trong yến tiệc phát sinh tình huống lớn như thế, lại cho qua như vậy, Mặc gia chúng ta khi nào đã trở thành trò cười của người khác rồi, cửa nhà Mặc gia, là nơi mà một hàng giả mạo muốn vào thì vào à?
- Mẹ… La… bác gái La.
Đường Lạc Lạc muốn nói lại thôi, bây giờ con gọi La Nhã là mẹ, dễ bị mất mặt, dù sao ý này của La Nhã, là chuẩn bị không muốn con dâu này của mình nữa.
- Lại một đứa nữa không gọi mẹ, hai đứa bàn bạc xong chưa?
Tách cà phê trong tay La Nhã để trên bàn, đứng dậy, đến trước mặt Mặc Thiệu Đình.
- Thiệu Đình, từ nhỏ, mẹ luôn yêu cầu nghiêm khắc với con, muốn con trở thành người tốt nhất, thứ cho con, cũng sẽ có thể cho con thứ tốt nhất, mẹ vốn tưởng rằng, con như vậy, yêu cầu chắc chắn là rất cao.
Mặc Thiệu Đình nghe ra ý nghĩa ngoài câu nói đó của La Nhã, chẳng qua là đang mỉa mai mắt nhìn của anh không tốt, nhìn trúng một món hàng giả mạo, anh không có tâm trạng tranh luận với La Nhã.
- Có chuyện gì, thì trực tiếp nói ra đi.
- Được.
La Nhã đưa tay chỉnh lại phía mép kỳ bào, nhìn Đường Lạc Lạc cười lạnh.
- Bình thường nhìn cô thật thà, không ngờ tâm cơ không ít, lại có thể làm ra chuyện này, xem như tôi xem nhẹ cô rồi, còn nói được chuyện gì nữa? Bà Mặc này cô làm có vui không?
Đường Lạc Lạc cắn môi, biết rằng mình có mở miệng giải thích cũng không có tác dụng, nhưng vẫn mở miệng giải thích một chút như cũ, chỉ cầu an tâm.
- Tôi không có bắt cóc Đường Phù Dung, chị tôi là làm sao mất tích, tôi một chút cũng không biết, lúc đầu cũng không còn cách, tôi mới thay chị xuất giá, vốn không thèm muốn thứ gì của Mặc gia.
La Nhã đưa tay ra, vỗ tay.
- Nói rất tốt, vốn không thèm muốn thứ gì ở Mặc gia, đáng tiếc, ai tin được đây?
- Nếu như bà không tin, tôi cũng không còn cách.
Đường Lạc Lạc biết rằng luôn luôn nhẫn nại, chỉ có thể đổi lại sự chế giễu càng nhiều của La Nhã, cô thở một hơi thật sâu.
- Tôi biết tôi làm sai, xin lỗi, tôi làm mất mặt của Mặc gia, bà muốn như thế nào, thì nói đi, ly hôn tôi cũng chấp nhận.
Mặc Thiệu Đìnhquay đầu qua, ánh mắt sắc bén âm u, nhìn chằm chằm vào Đường Lạc Lạc, ly hôn?
Cái gì bảo cô ly hôn cũng chấp nhận?
- Tôi không chấp nhận.
Mặc Thiệu Đình nhếch mày nhẹ, luôn nhìn về phía La Nhã, thần sắc chắc chắn và nghiêm túc.
- Tôi tuyệt đối không chấp nhận.
Bất kể Đường Lạc Lạc tên gì, từ đâu đến, là thân phận như thế nào, từ khoảnh khắc đem Đường Lạc Lạc về nhà, anh đã nhận định đây là vợ của anh, trong từ điển hôn nhân của anh, không có hai từ ly hôn.
Người phụ nữ của anh, anh có thể chất vấn có thể chỉ trích, nhưng người khác không thể, ngay cả La Nhã cũng không được, càng không nhắc chuyện đến đuổi Đường Lạc Lạc ra khỏi nhà.
Trong mắt La Nhã thoáng qua chút chế giễu.
- Xem con căng thẳng chưa kìa, mẹ còn chưa nói gì mà, liền ly hôn ly hôn rồi, sao, còn uy hiếp mẹ sao? Đừng ỷ Mặc Thiệu Đình cưng chiều cô, không biết tôn ti trật tự, suy cho cùng, chỉ cần cô một ngày không rời khỏi cửa nhà Mặc gia, thì tôi là mẹ chồng của cô, biết không?
Bà còn chưa muốn để Đường Lạc Lạc rời khỏi Mặc gia, không dễ dàng như thế.
Lúc đầu làm chủ để Mặc Thiệu Đình cưới Đường Lạc Lạc, chẳng lẽ bản thân muốn hoàn thành nhân duyên tốt đẹp của bọn họ, đâu rảnh rỗi như thế?
Không, bà là biết Đường Lạc Lạc là con gái của Mặc Như Nguyệt, muốn vừa xem Mặc Như Nguyệt nhớ nhung con gái của mình, hầm hực đến chết, vừa muốn giữ Đường Lạc Lạc bên cạnh, mỗi ngày giày vò cô…
Bà muốn báo thù.
Nhớ đến mỗi một khung cảnh trong chuyện cũ lâu năm, nhìn thấy Đường Lạc Lạc trước mắt, La Nhã hiện ra nụ cười có chút méo mó, nếu đã như vậy, bà sao lại nỡ dễ dàng để Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình ly hôn, để cô đi sống cuộc sống của mình chứ?
Bà phải chăm sóc thật tốt con gái của Mặc Như Nguyệt.
Đường Lạc Lạc nhìn thấy La Nhã hăm doạ, gật đầu cứng đờ.
- Vậy mẹ cảm thấy… như thế nào mới chấp nhận lời xin lỗi của con.
- Dọn ra ngoài trước xem sao.
La Nhã quay người, thái độ thoải mái ngồi trên sô-pha.
- Trong yến tiệc mừng thọ đều là những người có máu mặt, không qua mấy ngày, chuyện xấu sẽ truyền ra ngoài, Mặc gia không muốn mất mặt theo cô, Thiệu Đình thích cô, vì vậy tôi không gây khó dễ cho cô, cô dọn ra ngoài tránh sóng gió, đợi đến khi chuyện tình hạ xuống, khi nào quay về… nhưng nói rõ rồi, cô ra ngoài đóng cửa suy nghĩ đi, đừng làm vẻ bà Mặc gì nữa, đồ của Mặc gia, một thứ cũng đừng hòng lấy đi.
Đường Lạc Lạc nghe thấy lời của La Nhã, khoé miệng hiện lên nụ cười cay đắng, nói không cần ly hôn, nhưng như vậy chẳng khác gì so với việc đuổi ra khỏi nhà – căn bản là bị một chân đá khỏi nhà, tay trắng ra ngoài.
Nếu cứ muốn ly hôn, bản thân còn có thể có được tự do, nhưng cách thức bây giờ, bản thân vẫn là người của Mặc gia, gọi tới sẽ tới, không hề có chút quyền chủ động.
Huống hồ… bản thân mới đi làm mấy tháng, tiêu hao lại lớn, lần ra ngoài nhất định không ở lại Đường gia được rồi, giá phòng thành phố S đắt như vậy, sự sinh tồn của bản thân cũng thành vấn đề.
La Nhã quả nhiên là người biết làm khó mình nhất.
Nhưng lúc này, Đường Lạc Lạc thực sự không còn mặt mũi ở lì đây không chịu đi.
- Con… đồng ý.
Đường Lạc Lạc gật đầu khó khăn.
- Con không lấy đồ của Mặc gia, nhưng còn có một số tư liệu và đồ đạc ở lầu trên, lên trên thu dọn một lát.
Bản thân còn phải tham gia cuộc thi thiết kế, còn phải đi làm, laptop và một số dữ liệu và tài liệu, ít nhiều cũng phải mang theo.
Mặc Thiệu Đình luôn trầm mặc không nói gì đứng yên tại chỗ, ánh mắt sâu xa, không biết đang nghĩ gì, đối với lời đề nghị của La Nhã, anh giống như không nghe thấy gì, Đường Lạc Lạc sau cùng vẫn luyến tuyến không nỡ nhìn Mặc Thiệu Đình một cái, nhìn thấy khuôn mặt tinh tế kiên nghị và đoạn tuyệt của anh, gần như không có một chút lưu luyến gì đối với mình, trong lòng trống rỗng, nhếch môi, quay người lên lầu thu dọn đồ đạc của mình.
Không níu kéo.
Vậy có thể có hàm ý, Mặc Thiệu Đình đã đối với cô thất vọng cực độ rồi.
Tuy không đến bước đường quyết đoán ly hôn với cô, nhưng thời gian lâu dài, cuộc hôn nhân này, cũng chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi.
Có lẽ, từ lúc bắt đầu, cuộc hôn nhân này là một sai lầm, một mối quan hệ vốn không nên tồn tại.
Đường Lạc Lạc nghĩ như thế, nói với bản thân, mình vốn muốn ly hôn, bây giờ chẳng qua là cầu gì được nấy, nên cảm thấy vui vẻ, nhưng càng nghĩ như vậy, nước mắt càng hoàn toàn mất đi khống chế rơi xuống, làm ướt hết hai má cô.
Cô không nỡ.
Miệng cứng rắn cỡ nào, vẫn không gạt được tiếng nói đó từ đáy lòng, cô không nỡ.
Trong bất giác, cô đã có chút lưu uyến sự ấm áp của Mặc Thiệu Đình, ánh mắt của anh nụ cười anh, giọng nói vô số lần anh gọi cô là vợ, mọi sự bất ngờ anh tỉ mỉ chuẩn bị cho cô, sự chăm sóc và chu đáo xuất phát từ trong tim đối với cô…
Đây là một vòng xoáy ngọt ngào, chui đầu vào, sẽ khó quay trở về.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cả khuôn mặt của Đường Lạc Lạc đều là nước mắt, cô lau nước mắt, mang bản thiết kế và quần áo của mình nhét vào trong vali, Mặc Thiệu Đình chuẩn bị rất nhiều quần áo mới cho cô, đồng thời thay đổi theo thời gian, số lượng quần áo luôn gia tăng vững chắc, nhưng bây giờ cô cũng không chuẩn bị đem đi, càng không động đến mấy trang sức châu báu giá trị liên thành kia.
Thực sự không cần La Nhã nói, đồ của Mặc gia cô cũng sẽ không đem đi.
Khoảng thời gian này, xem như là một giấc mơ tốt đẹp vậy, tỉnh một rồi, mọi thứ đều không tồn tại.
Cô chỉ cần chút thời gian, mang Mặc Thiệu Đình từ trong ký ức của mình, loại trừ đi.
Cái này rất khó, nhưng cô cuối cùng cũng sẽ quen thôi.
Đường Lạc Lạc xách chiếc vali mỏng mà bản thân mới thu dọn xong, từ trong góc ôm lấy Tiểu Thịt Viên của mình, đi xuống lầu, đi thẳng đến phòng khách, nhìn La Nhã đang ngồi nghiêm chỉnh, cô cong môi, lộ ra nụ cười cực kỳ mệt mỏi.
- Mẹ… con thu dọn xong rồi, có cần mở vali ra cho mẹ coi một lát không? Con… phải đi rồi.
La Nhã rất rộng lượng vẫy tay.
- Cô quản tốt bản thân là được, tuy tôi không có lòng tin gì với nhân phẩm của cô, nhưng Mặc gia không thiếu chút món đồ kia.
Lúc trước những lời nói khó nghe như vậy, sẽ khiến Đường Lạc Lạc đau lòng phẫn nộ, nhưng chuyện đến ngày hôm nay, sự bình tĩnh kinh người của cô – cô đã sắp mất đi người quan trọng nhất của mình, tất cả những chuyện khác, đều không gợi lên cảm tình quá mãnh liệt từ cô, bao gồm tức giận.
Tức giận cũng cần năng lượng, nhưng cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Mặc Thiệu Đình, chỉ cảm thấy năng lượng toàn thân đều đang trôi đi, tâm trạng đau buồn ngập tràn trong lòng, cô không có sức giận dỗi nữa.
Cúi đầu hôn vào Tiểu Thịt Viên một cái, cô nhớ đến lúc con mèo hoang này là do mình nhặt về, Mặc Thiệu Đình dưới ánh hoàng hôn tươi đẹp dịu dàng nói với cô, anh sẽ bảo vệ em và nó thật tốt.
Bản thân lúc đó, cười rực rỡ như thế, trong lòng nhẹ nhàng và hạnh phúc như thế…
Đáng tiếc, đã chuyện quá khứ rồi.
Cảm tình chua xót trong lòng, Đường Lạc Lạc không muốn ở trước mặt Mặc Thiệu Đình khóc lóc đau khổ, cô quay người đi, nghiến chặt răng, vừa mới bước đi hai bước, cổ tay liền bị một bàn tay quen thuộc nắm lấy.
Vô cùng kinh ngạc quay qua, Đường Lạc Lạc đối diện với đôi mắt lạnh lùng sâu xa của Mặc Thiệu Đình, tâm trạng sâu trong ánh mắt cô nhìn không rõ, nhưng giọng nói của Mặc Thiệu Đình, cô lại nghe thấy rất rõ ràng.
- Phải đi, không chỉ có cô ấy.
Mặc Thiệu Đình quay đầu qua, nhìn sang La nhã.
- Tôi đi cùng cô ấy.
Đường Lạc Lạc thật sự không dám tin vào tai mình, nghi ngờ bản thân xuất hiện ảo giác, đi cùng cô?
Vì vậy, sau khi biết mình lừa anh, trong lúc phẫn nộ, Mặc Thiệu Đình vẫn không buông bỏ cô, quyết định cùng cô dọn ra ngoài, rời khỏi biệt thự Mặc gia?
Cô… không nghe nhầm chứ?
Cảm thấy kinh ngạc hơn so với Đường Lạc Lạc là La nhã, vốn tưởng có thể đuổi Đường Lạc Lạc ra khỏi nhà, để những lời đồn vô căn cứ công kích Đường Lạc Lạc, nhân cơ hội để Mặc Thiệu Đình nảy sinh thiện cảm với Lâm Uyển Du hoặc Đường Phù Dung, mới đón Đường Lạc Lạc trở về, nhìn thấy Đường Lạc Lạc vật lộn trong vũng lầy tình cảm sống không bằng chết, nhưng không ngờ đến, Mặc Thiệu Đình lại muốn cùng Đường Lạc Lạc cùng nhau rời khỏi?