Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 152

Đường Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy rất bất lực.

Bất kể cô khuyên bảo bản thân thế nào, muốn cắt đứt quan hệ với người của Đường gia thế nào, nhưng Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân là ba mẹ của cô, điểm này cô không thể thay đổi, cho dù bọn họ có vô cớ gây sự thế nào đi nữa, nhưng có một câu nói không sai – bọn họ đã nuôi lớn cô.

Cho dù quá trình trưởng thành uất ức như thế nào, nhưng dù sao cũng đã nuôi lớn cô.

Mà Mặc Thiệu Đình… thái độ bây giờ đối với mình lại lạnh nhạt như thế, có lẽ, bọn họ vốn không có duyên phận.

Cô có thể chịu được áp lực của Đường gia, kiên định ở bên Mặc Thiệu Đình, nhưng giữa hai người, còn có thể quay về sự ăn ý và ân ái ban đầu hay không?

Chuyện này cô sai rất quá đáng, Mặc Thiệu Đình thật sự có thể tha thứ cho mình không?

Thà ngày nào cũng đối diện với ánh mắt thất vọng đó của Mặc Thiệu Đình, có phải chi bằng thành toàn người của Đường gia, bản thân triệt để làm một cái kết cho bọn họ?

Thứ bản thân mới đầu muốn, không phả là rời khỏi Mặc gia, bắt đầu một cuộc sống mới hay sao?

Nhưng người một khi có được rồi, sẽ sợ hãi mất đi, cô sợ mất đi Mặc Thiệu Đình, còn vệc dự tính ban đầu của mình cũng quên mất rồi.

Rõ ràng lý trí đã nói với cô, như thế nào mới là đúng, nhưng bản thân chính là rất lưu luyến chút ấm áp không chịu buông tay.

Chẳng lẽ, vẫn chưa đủ mệt chưa đủ nơm nớp lo sợ hay sao?

- Lạc Lạc…

Đường Quý Lễ căng thẳng dán mắt vào khuôn mặt có chút thất thần của Đường Lạc Lạc.

- Ba biết con uất ức, nhưng… chúng ta đã để lỡ con, không thể để lỡ Phù Dung nữa, con và cậu chủ Mặc vốn dĩ vừa bắt đầu đã là sai lầm, Phù Dung mới là người phụ nữ nên gả vào Mặc gia…

- Được rồi.

Đường Lạc Lạc rủ mắt xuống, che đi sự thất vọng và đau khổ trong đôi mắt, giọng nói có chút căng thẳng.

- Tôi biết ý của các người, tôi có thể rời khỏi Mặc Thiệu Đình, còn việc Mặc gia có thể chấp nhận Đường Phù Dung hay không, thì không liên quan đến tôi.

Có một số thứ, cho dù cố gắng thế nào đi chăng nữa, sợ rằng không giữ được nữa, dù sao vừa mới bắt đầu đã không phải của cô, thà bị động mất đi, chi bằng chủ động từ bỏ.

Ít nhất hình ảnh để lại cho Mặc Thiệu Đình, cũng dễ coi hơn.

- Thật ư?

Lương Thể Vân có chút không dám tin hỏi lại một câu, giống như chỉ sợ Đường Lạc Lạc hối hận, vội bổ sung thêm.

- Chúng ta đây đều muốn tốt cho con, Lạc Lạc, từ sau khi gả vào Mặc gia, cũng xảy ra nhiều chuyện, tính cách này của con không phù hợp gả vào nhà quyền quý, thà sau này bị đuổi ra khỏi ra, chi bằng mang cơ hội nhường cho Phù Dung…

Đường Phu Dung vui mừng khôn xiết, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười đắc ý, miệng lại còn gả bộ vờ vĩnh.

- Lạc Lạc, cảm ơn mọi thứ em làm cho chị, chị sẽ thay em, chăm sóc cậu chủ Mặc thật tốt…

- Cảm ơn nó làm gì, vốn dĩ là nó nợ con mà.

Lương Thể Vân bất mãn lẩm bẩm.

- Lạc Lạc, không ở lại ăn bữa cơm sao?

Đường Quý Lễ lần đầu tiên mở miệng giữ Đường Lạc Lạc ở lại ăn cơm, không ngờ đến lại trong tình hình này.

Đường Lạc Lạc nhìn một nhà ba người bọn họ bên xướng bên hoạ, trái tim dần dần trầm xuống vực sâu, cười lạnh nhạt.

- Không cần đâu, tôi còn có việc, đi về trước.

- Được được được.

Đường Quý Lễ dẫn theo Lương ThểVân và Đường Phù Dung tiễn ra ngoài, còn không quên dặn dò.

- Cái đó… tuy nói Phù Dung quay về rồi, nhưng chuyện này đêm dài lắm mộng, con vẫn là…

- Tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng rời đi.

Đường Lạc Lạc gật đầu, không xem khuôn mặt cười giả dối của người Đường gia, sau khi đồng ý với bọn họ, chỉ cảm thấy trong lòng mình như trút được gánh nặng, vậy mà lại không nhẹ nhõm và vui vẻ như trong dự tính, chỉ có sự sợ hãi.

Cuối cùng… đã đi đến bước đường này rồi.

Bản thân dù sao cũng phải rời khỏi Mặc Thiệu Đình.

Đôi tay vô thức nắm chặt, móng tay cứ cấu vào thịt, cấu chặt đến ngón tay trắng bệch, vậy mà lại không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng, không nơi trở về.

Cô không biết bản thân làm sao đi ra khỏi Đường gia, làm sao ngồi lên xe thuê quay về biệt thự bên biển của cô và Mặc Thiệu Đình, đứng bên ngoài cửa biệt thự, cô đưa tay mở khoá vân tay, có chút mơ màng đi vào trong.

Vốn dĩ tưởng rằng, đây là gia đình đầu tiên thuộc về cô.

Biệt thự Mặc gia lúc đi vào trong, chỉ xem như khách sạn vậy, bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị thoát khỏi bể khổ, sau này La Nhã đến rồi, càng khiến Đường Lạc Lạc cảm thấy có cảm giác như làm khách vậy, mà ở Đường gia từ nhỏ đến lớn, bản thân càng có nhiều lúc chỉ là một vật thể trong suốt không một ai yêu thương, mấy ngày trước cùng Mặc Thiệu Đình dọn ra ngoài, tuy lúc đó một đống chuyện phiền phức, cãi nhau đến rất không vui, nhưng trên ý nghĩa nghiêm ngặt, đây lại là gia đình đầu tiên của cô.

Gia đình đầu tiên cùng Mặc Thiệu Đình.

Lúc đó ngoại trừ mù mịt đau buồn, còn có chút ít vui mừng và hân hoan, cô trước sau đều nhớ lúc Mặc Thiệu Đình lựa chọn cùng cô dọn ra ngoài, sự rung động và vui vẻ trong lòng.

Khoảnh khắc đó Đường Lạc Lạc cảm thấy bản thân như có được cả thế giới.

Giống như Mặc Thiệu Đình, có tốt đến mấy, cuối cùng cũng không thuộc về cô, cô có thể ở lì không đi, vùng vẫy không buông tay, nhưng đây lại có ý nghĩa gì chứ? Chuyện cô mạo danh thay thế đã bị phát hiện rồi, cho dù Mặc Thiệu Đình đối với cô trước sau như một, nhưng áp lực đến từ Mặc gia, áp lực của Đường gia, và cả những chuyện có thể xảy ra sau này…

Giống như một hòn núi lớn, nặng nề đè lên trái tim Đường Lạc Lạc.

Cô thở dài, chuẩn bị đi qua phòng khách, lên lầu đến phòng ngủ của mình yên tĩnh nằm xuống một lát, nhưng không ngờ đến, vừa vào cửa liền thấy Mặc Thiệu Đình ngồi ngay ngắn trước bàn trà, mặc một bộ Tây phục sọc chéo nghiêm trang, đôi chân thon dài để chiếc Macbook, đang cúi đầu tập trung tinh thần xem gì đó, nghe thấy tiếng mở cửa của mình, ngẩng đầu lên, đôi mắt dài nhìn mình một cái.

Anh vốn trông điển trai tinh tế, lúc nhìn chằm chằm vào người khác, giống như có thể lấy đi ba hồn bảy vía của người ta, ánh mắt đó thâm thuý và lạnh lẽo, nhìn không rõ vui buồn, đôi mắt đen láy dài hẹp và sâu xa, khiến Đường Lạc Lạc đứng yên tại chỗ, muốn lờ đi cũng không lờ được.

Đây là ngôi nhà mới của bọn họ, người hầu không nhiều, nhưng cực kỳ có mắt nhìn, mấy ngày nay cậu chủ và bà chủ nói chuyện không nhiều, đoán chừng đôi vợ chồng nhỏ giận dỗi nhau rồi, lúc này bắt gặp, những người tạp vụ lập tức tản ra, trong chốc lát phòng khách bất giác chỉ còn lại hai người Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình.

Đường Lạc Lạc vốn dĩ muốn cân nhắc một lúc, làm sao mở miệng với Mặc Thiệu Đình, nhưng không ngờ đến Mặc Thiệu Đình vốn đi ra ngoài, lại sẽ ở nhà chờ mình, cô nghiến chặt răng, ngang cũng chết mà dọc cũng chết, dù sao mình cũng phải mở miệng, chọn ngày chi bằng hôm nay, đỡ được việc mình lại lung lay, chi bằng bây giờ nói luôn vậy.

Nghĩ như vậy, cô thẳng thắn đi đến trước mặt Mặc Thiệu Đình, cúi đầu nhìn gương mặt khôi ngô của anh, chậm rãi nói.

- Mặc Thiệu Đình, em có chuyện muốn nói với anh.

- Hử?

Mặc Thiệu Đình híp mắt lại, đứng lên, đôi tay cho vào túi quần, cười như không cười nhìn Đường Lạc Lạc.

- Nghĩ thông suốt rồi?

Lúc đầu biết Đường Lạc Lạc lừa gạt anh, mạo danh Đường Phù Dung kết hôn với anh, Mặc Thiệu Đình thật sự tức giận, anh là một người rất không dễ nổi nóng, vì vậy không quan tâm bất kỳ ai, vì thế cho dù La Nhã quá đáng thế nào, lại là người thân của anh, cũng chưa từng làm anh nổi nóng.

Nhưng Đường Lạc Lạc không như vậy, cô vợ nhỏ anh trân trọng, là người anh muốn dành trọn cuộc đời, lại lừa dối anh nửa năm lâu như thế, thông minh như anh, nếu như không phải nói với cô tất cả những lời tuyệt đối tin tưởng, sự giải thích đầy sơ hở của Đường Lạc Lạc, sớm đã khiến anh nghi ngờ rồi.

Chính vì tín nhiêm như vậy, vì vậy sau khi biết bản thân bị lừa gạt, lại càng khó chấp nhận hơn, nhưng cứ khư khư không muốn buông bỏ cô, nhìn thấy cô bị ăn hiếp bị bài xích, một phút cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của cô, không tiếc trở mặt với La Nhã, cùng cô dọn ra ngoài.

Mấy ngày nay, Mặc Thiệu Đình suy đi nghĩ lại, tuy vẫn không vui vẻ gì với những việc Đường Lạc Lạc đã làm, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của cô thay cô suy nghĩ, cũng đau lòng với sự khó khăn và không còn lựa chọn nào khác của cô.

Bạo lực tâm lý cũng là một loại bạo lực, Mặc Thiệu Đình biết rõ điểm này, cho dù lạnh nhạt đối xử với Đường Lạc Lạc, cũng giữ không được mấy ngày, càng huống hồ bây giờ Đường Lạc Lạc rầy rà đi đến trước mặt anh, muốn nói chuyện với mình, là cuối cùng cũng hiểu rõ mình tức giận vì cái gì rồi?

Hơn nữa, anh tức giận vì Đường Lạc Lạc không tin tưởng anh, không sớm nói sự thật với anh, sau khi bị vạch trần, lại hoàn toàn không nắm bắt được trọng điểm, lại luôn miệng nói với anh “anh rể anh rể”…

Cách làm bừa bãi nhận người thân như vậy, nếu như không phải xảy ra trên giường, đều khiến người khác rất khó thoải mái.

Lúc này Đường Lạc Lạc nếu như biết sai rồi, bản thân cũng không cần thiết tính toán chi li, ánh mắt của Mặc Thiệu Đình dịu dàng đi một chút, chỉ cần Đường Lạc Lạc cho anh một bậc thềm không tệ, anh không ngại tiếp tục bước đi, chiến tranh lạnh với Đường Lạc Lạc mấy ngày nay, anh cũng chịu nhiều đau khổ, lúc này không giận dỗi gì nhiều, nhiều hơn nữa là nhớ nhung.

Không dễ gì dọn được ra ngoài, bọn họ nên trận trọng khoảng thời gian bên nhau mới phải.

Mặc Thiệu Đình tràn đầy mong chờ nhìn Đường Lạc Lạc, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng, như ánh nắng sáng ngời.

Đường Lạc Lạc vốn lấy hết dũng khí, dưới ánh mắt chăm chú yêu thương như vậy, chốc lát có cảm giác không thể lánh mình, cô hơi cúi đầu, cắn môi, cố hết sức giữ cho mình bình tĩnh, giọng nói lại vẫn mang theo run rẩy.

- Mặc Thiệu Đình, chuyện xảy ra mấy ngày nay, em suy nghĩ kĩ rồi, là em không đúng, em không nên lừa gạt anh, không nên nói với anh những lời không nên nói… em hy vọng anh đừng giận em nữa, còn nữa… chúng ta vẫn là nên kết thúc đi.
Bình Luận (0)
Comment