Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 154

Có đồng nghiệp tò mò hỏi Đường Lạc Lạc tại sao lại đeo kính râm, Đường Lạc Lạc nói một câu tối hôm qua thức đêm coi phim rồi đuổi đi.

Vừa mới ngồi xuống vị trí của mình, Mặc Lan liền đẩy cửa đi vào, giao một số nhiệm vụ công việc mấy tuần gần đây, lúc quay người, cực kỳ đắc ý nhìn khinh Đường Lạc Lạc một cái, nhìn thấy dáng vẻ ỉu xìu của Đường Lạc Lạc, liền biết là bị Mặc Thiệu Đình ghét bỏ rồi, trong lòng Mặc Lan cười lạnh lùng, âm thầm chửi một câu, đáng đời.

Đối với nụ cười như ra oai, Đường Lạc Lạc hoàn toàn không quan tâm đến, cách giờ làm việc còn sớm, cô mở laptop của mình ra, vừa nghe các đồng nghiệp tám chuyện, trong lòng vừa đập loạn xạ.

- Ê mấy người coi tin tức chưa? Là phú nhị đại đó đuổi cô vợ dân thường ra khỏi nhà à?

- Xem rồi xem rồi, vỗn dĩ tưởng gả cho nhà triệu phú, đợi đến khi người ta chơi chán rồi, một xu cũng không có được, liền bị đuổi ra khỏi nhà rồi, thật tội nghiệp.

- Tội nghiệp cái gì chứ, tôi thấy là tự mình tìm lấy, biết thế nào là môn đăng hộ đối không? Gia cảnh khác biệt như vậy, sớm sẽ bị ghét bỏ thôi, còn có chút tự mình biết mình vẫn tốt hơn.

Chủ đề hôm nay bộ phận thiết kế bàn tán, đoán chừng là tin tức hôm qua được chia sẻ tràn lan lên Weibo chuyện phú nhị đại đuổi cô vợ ra khỏi nhà rồi, Đường Lạc Lạc không có tâm trạng lướt Weibo, nhưng nghe cũng nghe được đại khái, đại ý là chuyện một cặp đôi thân phận chêch lệch kết hôn với nhau, kết quả chưa được mấy năm phú nhị đại liền đem cô bé lọ lem đuổi ra khỏi nhà.

Mọi người càng nói càng sung sức, Nhạc Thanh líu ríu bàn luận được một lúc, mỉm cười có ý xấu, đem chủ đề lái lên người Đường Lạc Lạc trầm mặc không nói gì ở một bên.

- Phải nói Lạc Lạc đó, nếu tôi là cô, tôi sẽ thông minh hơn, trợ lý Tần tương lai tốt đẹp, đó là người bên cạnh giám đốc Mặc, cô không có chuyện gì cũng phải nâng cao điều kiện của mình một chút, mới xứng với người ta.

Đường Lạc Lạc tìm được bạn trai xuất chúng hơn bạn trai của mình, đối với chuyện này Nhạc Thanh luôn không thể cam tâm, lúc này mượn đề phát huy, bề ngoài là quan tâm Đường Lạc Lạc sẽ bị ghét bỏ giống như cô bé Lọ Lem trên tin tức, trên thực tế là đang ám chỉ Đường Lạc Lạc không tự mình biết mình, đi bám lấy chức vị cao của Tần Việt.

Chỉ là, Đường Lạc Lạc nghe được lời này, trong lòng lại một phen xúc động, trong mắt người khác, bản thân ngay cả trợ lý bên cạnh Mặc Thiệu Đình cũng không xứng, vậy Mặc Thiệu Đình… càng không cần nói nữa.

Cô cười cay đắng.

- Cảm ơn lời nhắc nhở của cô.

Nói xong mặc kệ lời lẽ chua ngoa của Nhạc Thanh, mở máy tính ra, bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm văn phòng luật sư ở thành phố S, lại tra hỏi một chút giấy thoả thuận ly hôn đều là như thế nào, nghiêm túc chuẩn bị thủ tục ly dị.

Cô cũng không chuẩn bị lấy của Mặc Thiệu Đình cái gì, vì vậy kí xong giấy thoả thuận ly hôn, hai người đến cục dân chính làm một số thủ tục là được.

Tuy nói quá trình đơn giản, nhưng một chút cũng không khiến Đường Lạc Lạc có cảm giác nhẹ nhõm, thời gian buổi sáng liền trôi qua trong những suy nghĩ lung tung của cô…

Một bên khác, tầng trên cùng của toà nhà làm việc nhà họ Mặc, trong phòng làm việc tổng giám đốc.

Tuy chỉnh điều hoà đến hai mươi mấy độ, nhưng trong phòng làm việc to như thế, Tần Việt vẫn cảm thấy không khí lạnh xung quanh điên cuồng đến đáng sợ, cậu ôm lấy chiếc áo khoác trên người, cẩn thận tỉ mỉ nhìn Mặc Thiệu Đình phía trước im lặng không nói gì.

Khí thế của Mặc Thiệu Đình vốn lớn mạnh, cho dù là bình thường, khuôn mặt cũng lạnh lùng, càng không cần nói tâm trạng bây giờ cực kỳ buồn bực, toàn thân gần như bao phủ một lớp khí lạnh khiếp sợ, khiến người khác thực sự không dám tiến đến gần bên cạnh anh.

Đôi mắt anh đen láy lạnh lùng nhìn về phía trước, Mặc Thiệu Đình hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng lướt qua trên người Tần Việt.

- Bây giờ cô ấy đang làm gì?

Từ khi Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc giận dỗi nhau, Tần Việt không có ngày nào sống vừa ý, sắc mặt Mặc Thiệu Đình âm u đến đáng sợ, lại là tên kiêu ngạo cứng đầu, rõ ràng nhớ nhung quan tâm Đường Lạc Lạc đến bước đường không thể khống chế, cứ khư khư không chịu thừa nhận, cũng không chịu mở máy giám sát ra kiểm tra xem hành tung của Đường Lạc Lạc, lúc này đoán chừng cuối cùng cũng không nhịn được rồi, giờ mới mở miệng dò hỏi.

Tần Việt lập tức tiến lên một bước, đem tin tức từ nhân viên bên bộ phận thiết kế toàn bộ báo cáo lên trên.

- Bà Mặc… cô Đường chiều hôm nay xin nghỉ phép, nói là… nói là…

Mặc Thiệu Đình híp mắt.

- Nói là gì?

- Nói là muốn về nhà thu dọn đồ đạc.

Giọng nói của Tần Việt càng ngày càng nhỏ, đến sau cùng hoàn toànnhư tiếng muỗi kêu.

Quả nhiên, nghe đến lời này Mặc Thiệu Đình đứng phắt dậy, đầu cũng không quay lại đi ra bên ngoài, để lại một câu lạnh lùng.

- Cùng tôi về biệt thự bên biển một chuyến.

Tần Việt không dám trì hoãn, vội đi theo.

Mặc Thiệu Đình bước đi vội vã, toàn thân lướt qua như cơn gió, trên người tràn đầy khí thế, nơi đi ngang qua thực sự đều hoá băng.

Người phụ nữ đáng ghét này!

Vốn anh tưởng hôm qua nói chia tay ly hôn gì đó, chỉ là Đường Lạc Lạc nhất thời kích động, nhất định là đi Đường gia bị mật ngọt chết ruồi đánh trúng rồi, đang chuẩn bị đi tìm người san bằng Đường gia, tiện thể nghĩ cách đánh tan suy nghĩ của cô, nhưng cô lại mạnh mẽ vang dội như vậy buổi chiều liền chuẩn bị dọn đồ rời khỏi…

Đoán chừng không cần mấy ngày, giấy thoả thuận ly hôn sẽ để trên bàn anh rồi!

Mặc Thiệu Đình chỉ cảm thấy trái tim nhói lên, gần như khiến anh không thể chịu được, loại đau khổ bị phản bội này, khiến anh thực sự không khống chế được bản thân, trong đầu không suy nghĩ gì, chỉ có một ý nghĩ, là không thể để Đường Lạc Lạc dọn ra khỏi nhà anh.

Không thể…

Dọc trên đường, Tần Việt phóng xe thật nhanh, mang tốc độ xe chạy đến hai trăm mấy cây số, vẫn bị ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Thiệu Đình im lặng thúc giục, nôn nóng mong muốn chiếc xe có sáu chiếc bánh mới được, cậu thật sự muốn nhắc nhở Mặc Thiệu Đình, bây giờ vẫn chưa tới thời gian tan làm, Đường Lạc Lạc chỉ là muốn về nhà dọn đồ rời khỏi, cũng phải đợi lúc buổi chiều sau khi tan làm…

Biết là Mặc Thiệu Đình gấp gáp trở về muốn níu kéo người vợ sắp ly hôn, không biết còn tưởng trong nhà hoả hoạn nữa.

Cứ lao vụt vụt trên đường như vậy, Mặc Thiệu Đình rất nhanh quay về biệt thự bên biển, sải hai đôi chân dài, dưới ánh mắt hiếu kỳ và cung kính của người hầu, tự ý đi vào phòng ngủ của Đường Lạc Lạc.

Sau khi từ Mặc gia ra ngoài, anh và Đường Lạc Lạc liền chia nhau ra ngủ, phòng ngủ này là lúc trước chuẩn bị sẵn cho Đường Lạc Lạc, chẳng qua chỉ là lúc đó muốn đợi sau khi La Nhã rời khỏi, hai người mới dọn đến đây.

Trong nhà trang trí gọn gàng và ấm áp, màu sắc là màu cam nhạt dịu dàng, diện tích rất lớn, đặc biệt là gian để đồ, khản trên tường, chừng năm sáu mươi mét vuông, trong đó để đầy các loại quần áo trang sức, đều là anh dặn dò chuẩn bị sẵn trước đó.

Lúc này Mặc Thiệu Đình ổn định lại tâm trạng, ngồi trên chiếc giường lớn của Đường Lạc Lạc, ngẩng đầu lên, dán mắt vào cửa, đợi Đường Lạc Lạc quay về.

Nhưng trong lòng hoàn toàn không có dự tính, nhìn thấy Đường Lạc Lạc, sẽ nói những gì.

Đi thì nhất định không để cô đi rồi, nhưng phải dựa vào lý do gì chứ?

Mặc Thiệu Đình quay đầu, nhìn quần áo trang sức sặc sỡ đủ loại trong gian để đồ, phát hiện đại đa số quần áo vốn dĩ chưa từng mặc qua, tem vẫn còn, chỉ có vài bộ đồ cũ Đường Lạc Lạc treo ở bên ngoài, xem ra, ý nghĩ muốn rời xa mình của cô, luôn chưa thay đổi?

Đang suy nghĩ, liền nghe thấy tiếng bước chân vụn vặt, Mặc Thiệu Đình ngẩn người, lập tức nghe thấy giọng nói hỏi thăm của các người hầu với Đường Lạc Lạc, trong lòng còn chưa nghĩ được nên khuyên bảo Đường Lạc Lạc thế nào, vô thức nhìn vào gian để đồ, lách mình đi vào đằng sau đống quần áo dày đặc, vì anh chuẩn bị quần áo quanh năm cho Đường Lạc Lạc thực sự đầy đủ, mang gian để đồ lớn như thế đều gần như chất đống, vì vậy Mặc Thiệu Đình đứng phía sau quần áo, mắt nhìn qua, rất khó phát hiện, mà anh chân dài cao to, từ góc độ này quan sát Đường Lạc Lạc, lại rất rõ ràng.

Đường Lạc Lạc dường như rất mệt mỏi, chuyện đầu tiên khi bước vào là đóng cửa lại, tiện tay ném túi xách lên giường, liền mỏi nhừ ngồi trên thảm, than vãn một tiếng.

Mệt quá đi, tim mệt thật.

Cô lê chầm chậm từ dưới thảm đất dậy, quan sát căn phòng một lúc, phát hiện bản thân thực sự không có thứ gì cần mang đi, tất cả những thứ ở đây đều là Mặc Thiệu Đình bố trí sẵn hết cho cô, không khí phảng phất hương thơm dịu nhẹ, là hương liệu cô thích nhất, có cảm giác tỉnh táo đầu óc, dùng ngón tay xoa xoa hai thái dương, cô quay người đến trước bàn sách, bắt đầu thu xếp bản thảo thiết kế của mình.

Lấy ra một chiếc vali cũ, đây là chiếc vali cô mua bằng tiền lương của mình, chắc được tính là nằm trong phạm vi có thể mang đi, mang bản thảo thiết kế toàn bộ hết thảy nhét vào trong, Đường Lạc Lạc quay người nhìn gian để đồ.

Mặc Thiệu Đình nhìn chằm chằm thật kĩ vào Đường Lạc Lạc, tưởng cô sẽ phát hiện mình, nhưng cô chỉ lạnh nhạt lướt qua một cái, liền không nhìn lại bên này nữa, trái lại thở dài nhẹ một hơi, tự lẩm bẩm nói.

- Quần áo… chắc không lấy rồi, sau này mặc cho ai xem chứ.

Nụ cười trên miệng mang vẻ cay đắng, Đường Lạc Lạc nhếch môi, Mặc Thiệu Đình vì cô suy nghĩ chu đáo, căn phòng này cái gì cũng không ít, cái gì cũng không thiếu, nhưng càng như vậy, lúc muốn rời khỏi, trong lòng cô càng khó chịu.

Quần có đẹp đến đâu, không thể mặc cho người mình thích xem, cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Đường Lạc Lạc lại đem đồ dùng hàng ngày tạp nham nhét vào trong vali, sau đó lấy điện thoại ra, vốn muốn xem thời gian một cái, nhưng trượt tay, trượt đến thư viện ảnh, ma xui quỷ khiến, cô tiện tay lật ra thư viện ảnh của mình, nhìn thấy ảnh tự sướng mấy ngày trước với Mặc Thiệu Đình.

Con gái mà, đều thích tự sướng, mà Mặc Thiệu Đình thân là một trai thẳng không biết bản thân trông đẹp trai thế nào, một tấm tự sướng cũng không có, dưới sự nhõng nhẽo của Đường Lạc Lạc, mới có tấm chụp chung này
Bình Luận (0)
Comment