Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 158

Cảm giác bây giờ của ba Diệp, giống như vốn muốn nhặt một hạt vừng, kết quả kiếm được một quả dưa hấu, ánh mắt nhìn Diệp Tiểu Manh cũng tràn đầy khen ngợi.

- Nếu như vậy, Tiểu Manh, con nhất định phải cố gắng thu phục cậu ta!

Diệp Tiểu Manh: …

Cái mặt lật nhanh đến nỗi, hoàn toàn không kịp đề phòng luôn đó.

Nhìn thấy ba Diệp và Diệp Tiểu Manh cùng nhau nhỏ giọng bàn tán gì đó, ông chủ Hà luôn bị gạt sang một bên không vui nâng cao giọng.

- Các người bàn tán gì vậy? Ông Diệp, mau chóng cho tôi một lời giải thích, tôi nhìn thấy thằng trai bao này liền khó chịu, mau chóng đuổi nó đi! Sau đó bảo con gái ông tỏ thái độ, tôi người lớn không chấp trẻ nhỏ, vẫn sẽ cho nó một cơ hội!

George cau mày, đang muốn kêu Rousseau mang cái tên họ Hà này ném đi càng xa càng tốt, liền thấy ba Diệp quay người qua, không vui vẻ gì trả lời.

- Không thấy ba con chúng tôi đang nói chuyện sao? Ông nói chuyện với con rể tôi thế nào vậy?

- Tôi…

Ông chủ Hà bị sự trở mặt đột ngột của ba Diệp làm cho ngớ người, nhất thời chưa nói được lời nào.

- Con rể ông? Ông nghĩ kĩ rồi hả, mấy khoản nợ đó ai trả cho ông, bỏ qua tôi, con gái ông còn có thể tìm được người có điều kiện tốt như tôi…

- Hừ, ông như vậy con gái tôi còn thấy kinh tởm.

Ba Diệp cũng không nhìn ông chủ Hà, quay người xoa tay, đi về phía George, nụ cười trên mặt ám áp như gió xuân, so với vẻ tức giận coi thường lúc nãy hoàn toàn là một cảnh tượng khác nhau.

- George phải không? Chào cậu chào cậu, tôi là ba ruột của Tiểu Manh, ba vợ tương lai của cậu.

George lúc này cũng đầu óc mù mịt, không biết Diệp Tiểu Manh nói gì với ba Diệp, khiến thái độ ba Diệp thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy, nhưng đối phương là ba của Diệp Tiểu Manh, đối tốt với mình, bản thân cũng phải giữ phong độ.

Vì thế mỉm cười, gọi một tiếng “bác trai”.

Ba Diệp cười đến thấy răng không thấy mắt, dường như nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp đang vẫy tay với mình, thoả mãn đáp lại một tiếng, đang chuẩn bị nói một tràng với George, lại bị ông chủ Hà kéo lấy.

- Ông Diệp, ông nói rõ là mang con gái giới thiệu cho tôi, bây giờ sao lại hối hận rồi? Tôi cũng không tính toán việc nó mang theo một thằng trai bao, vừa nhìn đã biết là người phụ nữ không giữ nữ tắc…

- Đúng vậy, tôi đồng ý giới thiệu rồi, nhưng con gái tôi không vừa ý ông.

Ba Diệp nói như lẽ đương nhiên quay đầu lại.

- Ông không nghe thấy sao, con gái tôi có bạn trai rồi, ông nói ông tuổi tác đã lớn, còn muốn cưới con gái tôi, có biết xấu hổ hay không? Còn điều kiện tốt như ông, ngoại từ mấy đồng tiền thối, ông còn có thứ gì? Mấy đứa con của vợ cũ? Diệp Quốc Lương tôi mới không phải là người tham hư vinh, ông cút cho tôi, cút cho tôi!

Lúc này không chỉ ông chủ Hà ngớ người, Diệp Tiểu Manh cũng trố mắt đứng nhìn, tốc độ trở mặt và độ dày da mặt của ba mình, thật là khiến người ta không khỏi tán dương…

Ông chủ Hà bị tức đến run cầm cập, vẫn muốn nói gì nữa, George dùng ánh mắt với Rousseau, Rousseau lập tức mở cửa xe đi xuống, không nói câu nào mang ông chủ Hà nhấch lên như như nhấch một chú chim.

Sau đó, không xa truyền lại tiếng hét thảm thiết đau lòng của ông hà Hà…

Ba Diệp nhìn thấy chiếc xe thể thao của George, nhìn thấy sức mạnh vô cùng lợi hại của vệ sĩ George, tin tưởng tuyệt đối với thân phận của George, trong lòng vui mừng khôn xiết, cảm thấy bản thân lần này cũng xem như ăn may một phen, ánh mắt nhìn George càng nhiệt tình hơn.

- George à, gần đây tiền vốn trong tay bác trai có chút không đủ chi tiêu…

- Ba!

Diệp Tiểu Manh vừa nhìn ba Diệp chuẩn bị lấy tiền George, vội đưa tay kéo ba Diệp lại, bản thân nói George là bạn trai mình, chỉ là muốn thoát khỏi tên họ Hà kia, không bị người nhà ép hôn, nhưng nếu như ba của mình lấy tiền của George rồi, thế thì quá quá đáng rồi.

George mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một tấm thẻ, đưa cho ba Diệp.

- Bác trai cứ lấy dùng trước đi.

Ba Diệp lập tức mặt mày hồng hào nhận lấy, quay đầu cười tít mắt dặn dò Diệp Tiểu Manh.

- Tiểu Manh, cùng George bên nhau thật tốt, bà không làm phiền con nữa, có chuyện gọi điện liên lạc nha.

Nói xong quay đầu hào hứng chạy đi.

Diệp Tiểu Manh cắn môi, bất lực nhìn bóng lưng của ba Diệp đi xa, quay người đối diện với George, chỉ cảm thấy thực sự không có đất dung thân – George có ý tốt qua đây giúp mình giải vây, kết quả bị ba mình lừa tiền, đây xem là chuyện gì chứ?

Thứ cô nợ anh còn chưa đủ sao…

Ngay cả cuộc coi mắt lần này, lý do không nói với George, cũng là vì Diệp Tiểu Manh cảm thấy bản thân vốn nợ George rất nhiều rồi, nếu như để George nhìn thấy tình trạng gia đình của mình như vậy, càng không ngốc đầu lên nổi.

Không biết vì sao, Diệp Tiểu Manh chỉ muốn đem mặt tốt nhất của mình thể hiện cho George, nhưng sự việc lại trái với ý muốn ban đầu, lần này mất mặt đến tận đâu Thái Bình Dương rồi.

Rousseau dọn dẹp ông chủ Hà xong quay về, vẻ mặt tinh thần thoải mái, ngồi vào ghế lái, nhìn thăm dò George.

George mở cửa xe ra, chớp chớp mắt với Diệp Tiểu Manh, Diệp Tiểu Manh buồn bực không vui ngồi vào trong, chỉ cảm thấy hai đôi chân nặng trĩu.

Chiếc xe mở lái, hai người đầu tiên là trầm mặc, sau cùng Diệp Tiểu Manh cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

- Cái đó… tấm thẻ đó của anh, có bao nhiêu tiền vậy?

George nhún vai, biểu cảm không hề gì.

- Hai mươi vạn.

Hai mươi vạn…

Diệp Tiểu Manh lập tức sốt ruột.

- Anh cho ông ấy nhiều tiền như vậy để làm gì? Nhiều tiền như vậy, tôi làm sao trả cho anh… xong rồi xong rồi… tôi lại gánh một khoản nợ lớn như vậy…

Ba Diệp tiêu tiền như nước, nếu như lấy được hai mươi vạn, sẽ nhất định tiêu hết hai mươi vạn, số tiền đó muốn đòi lại, căn bản là không thể nào.

Diệp Tiểu Manh vừa mới vào Tinh Huy thực tập, muốn kiếm đủ hai mươi vạn, không biết ngày mấy tháng mấy nữa.

George thấy dáng vẻ gấp gáp, nhịn không được mép môi cong lên, lộ ra một nụ cười nham hiểm, đưa tay vuốt nhẹ cằm dưới của mình, cân nhắc nói.

- Trả không nổi hả… vậy từ từ trả, tóm lại ngày nào chưa trả đủ tiền cho tôi, ngày đó không thể rời khỏi tầm mắt của tôi.

- Hả?

Diệp Tiểu Manh tròn xoe mắt, cô đây là bị trói chặt rồi?

Thực sự lẽ nào có lý đó, cái gì mà ngày nào chưa trả đủ tiền, thì ngày đó không thể rời khỏi tầm mắt của anh ấy, thì ra cô vẫn chưa thể dọn ra khỏi nhà George sao?

Hôm qua cô còn lên mạng tìm phòng khắp nơi.

- Cô có ý kiến gì sao?

George sáp đến Diệp Tiểu Manh, mùi nam tính mãnh liệt xung quanh người khiến Diệp Tiểu Manh ngột ngạt.

- Tôi kháng nghị!

Diệp Tiểu Manh không cam lòng yếu thế tỏ ra vẻ mặt không vui.

- Kháng nghị vô hiệu.

George hoàn mỹ hành quyết lời kháng nghị của Diệp Tiểu Manh, đồng thời đưa ngón tay ra, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt của Diệp Tiểu Manh.

- Này, sau này tôi chính là người bao nuôi cô, không có sự đồng ý của tôi, cô không được đi tham gia coi mắt gì đó, không được rời khỏi tầm mắt của tôi, không được làm chuyện tôi không thích, biết chưa?

Diệp Tiểu Manh lắp bắp.

- Bao… nuôi?

George rốt cuộc có hiểu bao nuôi là cái gì không hả, cái từ này có thể dùng bừa sao?

Bao nuôi không phải hình dung mối quan hệ đặc biệt đó sao?

Nhìn thấy gương mặt ngẩn ngơ của Diệp Tiểu Manh, George không kiềm được tiến gần đến, nhẹ nhàng hôn lên môi của Diệp Tiểu Manh, răng ngậm vào môi dưới của Diệp Tiểu Manh, nhè nhẹ cắn một cái, trong đồng tử trong veo và ngẩn ngơ của cô gái nhìn thấy hình bóng của mình, hài lòng lộ ra một nụ cười nham hiểm.

- Tôi đương nhiên biết bao nhiêu là nghĩa gì rồi, tiền của tôi là của tôi, người của cô là của tôi…

Diệp Tiểu Manh mở hồ có chút tỉnh táo trở lại, cảm thấy không khí trong xe trong chốc lát trở nên nóng bức, lời nói của George văng vẳng bên tai, tiền của tôi là của cô, người của cô là của tôi…

Bao nuôi?

Người đàn ông này dường như có một ma lực thần kì, vừa đến gần cô, cô liềm tim đập nhanh đến mất bình tĩnh, đầu óc cũng trống rỗng, chốc lát mất đi khả năng suy nghĩ, nhưng lời nói của George cô nghe rất rõ ràng.

Diệp Tiểu Manh cắn môi, trong mắt thoáng qua tổn thương bị thất bại, cô mới không muốn bao nuôi gì đó.

- Tiền của anh, tôi sẽ trả cho anh, có thể sẽ chậm một chút, nhưng tôi sẽ trả.

Diệp Tiểu Manh dán chặt mắt vào mặt George, nhìn thấy sự hài hước trên mặt anh dần dần biến mất, thay vào đó là biểu cảm đau lòng.

- Mọi thứ xảy ra hôm nay anh đều thấy rồi, cảm ơn anh đã giúp tôi.

- Tôi không có ý gì khác.

George ngập ngừng, đưa tay sờ vào mái tóc của Diệp Tiểu Manh.

- Tôi… nếu ba cô đã như vậy, tại sao cô không dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy?

Tất cả những việc ba Diệp làm, thực sự là một người ba ruột không đạt tiêu chuẩn, khiến Diệp Tiểu Manh tuổi còn trẻ đã cảm thấy hổ thẹn về gia đình, vì muốn trả nợ người gì cũng giới thiệu cho cô…

Nếu như đối phương không phải ba ruột của Diệp Tiểu Manh, George thực sự không nhịn được muốn động thủ thay trời hành đạo rồi.

Diệp Tiểu Manh hơi cúi đầu, đôi mắt trong veo thấy tận đáy có nước mắt thoáng qua, cô khịt mũi.

- Anh tưởng tôi không muốn sao? Tất cả sự cố gắng của tôi, đều là muốn nhanh chóng dọn ra ngoài, rời khỏi bọn họ… nhưng mẹ của tôi còn trong tay ông ấy, tôi không thể đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy được.

Thân thể mẹ luôn không tốt, bây giờ trong nhà lại nợ nần, bản thân đi rồi là giải thoát, nhưng còn mẹ thì sao?

Diệp Tiểu Manh thật lòng không muốn mang tất cả những chuyện khó mở miệng này nói cho George nghe, nhưng chuyện đã đến ngày hôm nay, cũng không che giấu được nữa.

Bình thường cô hoạt bát vui vẻ, ngày nào cũng cười hì hì, giống như cuộc sống vô lo vô nghĩ vậy, cả người tràn đầy năng lượng tích cực, vô cùng lạc quan thoải mái, nhưng ai có thể nghĩ đến, cô gái trông vui vẻ như vậy, tình trạng gia đình lại rối rắm như thế…

George không biết nên an ủi Diệp Tiểu Manh thế nào mới phải, chỉ có thể thở dài nhẹ, ôm Diệp Tiểu Manh vào lòng, giọng nói mang vẻ nghiêm túc và vững chắc hiếm có.

- Cô đã làm rất tốt rồi… tin tôi, có tôi ở đây, mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi.

Diệp Tiểu Manh trong lòng đầy chua xót, mọi thứ mới nãy thực sự rút cạn năng lực của cô, lúc này được George ôm vào lòng, ấm áp dạt dào, xe lại chạy cực kỳ ổn định, dưới ánh nắng rực rỡ, dựa vào lòng George, bất giác ngủ thiếp đi…
Bình Luận (0)
Comment