Petrov là một người đàn ông Đức bốn mươi mấy tuổi, để một mái tóc dài trung bình đậm chất nghệ thuật, lúc này chậm rãi hiển thị điểm số của mình – mười điểm!
Lập tức cả hiện trường cuộc thi lại rơi vài một trận rầm rộ, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc, Petrov trước giờ nổi tiếng hà khắc, lại cho mười điểm tròn?
Đây thực sự không thể tưởng tượng được!
Mắt phải Mặc Lan giật lên, vừa nãy trong lòng đã dự tính hết mọi việc, lúc này không kiềm được có chút căng thẳng, Đường Lạc Lạc… chẳng lẽ còn đất diễn sao?
Đường Lạc Lạc bị sốc mở to miệng, chưa kịp đợi cô phản ứng lại, những giám khảo tiếp theo cũng cho ra thành tích chín hay mười điểm, trải qua tính toán, sau cùng số điểm của cô và Mặc Lan lại y hệt nhau.
Nếu như điểm số hai người có chêch lệch, như vậy lập tức có thể công bố kết quả cuộc thi, nhưng tình huống bây giờ, thì ban giám khảo cần phải làm thêm một bước thảo luận mới quyết định.
Người dẫn chương trình mỉm cười tuyên bố tạm thời nghỉ ngơi, lát sau công bố kết quả cuộc thi, Đường Lạc Lạc giờ mới thả lỏng thân thể có chút cứng đờ, từ lúc bắt đầu đến giờ, tâm trạng cô lúc lên lúc xuống, thực sự giống như đang chơi tàu lượn vậy, lúc này nếu nói không có hy vọng, ban giám khảo còn phải tiếp tục thảo luận, nếu nói có hy vọng, lý lịch và kinh nghiệm của Mặc Lan rõ ràng chị ta có ưu thế hơn, sợ là lành ít dữ nhiều,
Một bàn tay cầm tờ khăn giấy đưa qua, lau mồ hôi trên trán cho cô, Mặc Thiệu Đình mỉm cười dịu dàng với Đường Lạc Lạc có chút ý an ủi.
- Ngoan, đừng gấp gáp, em cố hết sức là rất tốt rồi, trong lòng anh, em vĩnh viễn là giỏi nhất.
Đường Lạc Lạc bất lực thở dài một hơi, tâm trạng thấp thỏm tiếp lời.
- Còn giỏi nhất, mập nhất thì có.
Khoé miệng của Mặc Thiệu Đình cong nhẹ.
- Đừng nói bản thân như vậy, những chỗ nên mập, em cũng có mập đâu.
Đường Lạc Lạc: …
- Đã đến lúc nào rồi, anh có thể nghiêm chỉnh một chút được không.
Đường Lạc Lạc kháng nghị.
- Em thật sự siêu căng thẳng đó!
Mặc Thiệu Đình mỉm cười ôm Đường Lạc Lạc, không chú ý ánh mắt xung quanh hoặc là kinh ngạc hoặc là ngưỡng mộ.
- Không gạt em đâu, em thực sự là giỏi nhất, cho dù em có chọc ghẹo anh.
Đường Lạc Lạc: …
Ai có thể mang người đàn ông vô duyên này kéo đi không.
Đồng thời, trong phòng nghỉ ngơi của giám khảo, đang diễn ra cuộc tranh luận kịch liệt.
Phong cách hai thí sinh khác nhau, nhưng điểm số như nhau, tình huống này rất ít khi xuất hiện, ý kiến của các giám khảo cũng khó mà thống nhất, dù sao chuyện thiết kế, mỗi người một cách nhìn khác nhau cũng là chuyện bình thường.
Cung Thành Quang là một nhà thiết kế trẻ ba mươi mấy tuổi, thường hay xuất hiện trong các tiết mục giải trí, trong giới thiết kế tuy không được tính là uy quyền, nhưng độ nhận biết rất cao, người ủng hộ rất nhiều, tóc được nhuộm màu trắng bạc, khuôn mặt cũng xem như thanh tú, lúc này đang kích động trình bày quan niệm của mình.
- Tôi cảm thấy tác phẩm của nhà thiết kế Mặc Lan rõ ràng thành thục hơn, cô ấy vốn tốt nghiệp trường danh giá, lấy qua nhiều giải thưởng, năng lực thiết kế sớm đã được khẳng định, trình độ cũng vững vàng hơn, fhy là một cuộc thi mang tính chuyên nghiệp, nếu như quán quân sau cuộc thi không phát huy tốt, sẽ khiến giới xí nghiệp sản sinh nghi ngờ tính chuyên nghiệp của chúng ta, nhà thiết kế tên Đường Lạc Lạc đó, lúc trước tôi vốn dĩ chưa từng nghe nói qua.
- Đúng rồi, hoàn toàn là một người mới, ai biết lần này gặp may lớn rồi.
- Nhưng thiết kế của Mặc Lan, cũng không tệ hơn cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy chủ yếu chiếm hào quang do hình thức mới mẻ, trình độ vốn có, cũng chỉ nhiêu đó thôi.
Vài giám khảo lần lượt hùa theo, suy cho cùng, lý lịch của Đường Lạc Lạc thực sự cực kỳ đơn giản, trong giới thiết kế vốn dĩ chưa từng xuất đầu lộ diện.
Petrov vẫn đang trầm mặc không nói gì đợi vài người nói xong, dùng tiếng Anh lên tiếng.
- Tôi thiên về thí sinh Đường Lạc Lạc hơn, ý tưởng thiết kế của cô ấy hoàn chỉnh hơn, cao cấp hơn, sự lý giải về chủ đề cũng có chiều sâu hơn người thường, thiết kế của cô ấy tuy chưa đủ kinh nghiệm, nhưng vô cùng độc đáo đặc biệt, sức tấn công vào ánh nhìn của người khác rất lớn, chúng ta thi là thi thiết kế, không phải bối cảnh gia đình và lý lịch, nếu như không phải như vậy, dựa vào cái thứ được gọi là cuộc thi thiết kế quyền uy nhất chứ?
- Nhưng chúng ta nên suy nghĩ nhiều khía cạnh, trình độ thiết kế thực sự rất quan trọng, nhưng trình độ thiết kế của Mặc Lan cũng không tệ…
- Cuộc thi, chính là xem phát huy lần này, đây mới là cuộc thi.
Petrov càng gia tăng ngữ khí hơn.
Cung Thành Quang nhún vai, vẫn không chịu thoả hiệp như cũ.
- Tôi vẫn giữ vững quan điểm của tôi.
Thần sắc của Petrov yên tĩnh và kiên định, cũng không chịu buông lỏng.
Hai bên giống như hình thành hai thế đứng song song, những giám khảo khác cũng có lựa chọn riêng, nhất thời, lại rất khó thảo luận ra kết quả mà ai cũng vừa lòng…
Hiện trường thi đấu, nghỉ giữa giờ đã sắp trôi qua gần ba mươi phút rồi, các giám khảo tranh chấp không ngừng, chậm trễ không lộ mặt.
Xung quanh Mặc Lan vây đầy những nhà thiết kế và các cô gái nhà danh giá chúc mừng lấy lòng, Mặc Lan là con gái duy nhất của nhà họ Mặc, bình thường quan hệ bạn bè rộng lớn, hiện trường không ít người đều nhận ra chị ta, tuy kết quả vẫn chưa công bố, nhưng bọn họ xem ra, Mặc Lan đoạt giải quán quân đã như đinh đóng cột, do phải đợi một lúc mới công bố, chắc chắn là đang gợi sự tò mò của mọi người.
Bản thân Mặc Lan vốn đã có tính toán trong lòng, tuy lần này mời được Petrov, khẩu vị của ông ấy tráo trở, điểm số cho mình cũng không cao, nhưng phần lớn ban giám khảo, đều rất ấn tượng với mình, Đường Lạc Lạc tuy nói là vợ của Mặc Thiệu Đình, nhưng hai người luôn trong trạng thái giấu đi chuyện hôn nhân, không nhiều người biết được quan hệ giữa hai người, cho dù giữ thể diện cho Mặc gia, cũng nhất định sẽ trao giải quán quân cho mình, càng huống hồ, chị ta sớm đã có chuẩn bị…
Thời gian từng phút từng giây trôi đi, Đường Lạc Lạc càng ngày càng căng thẳng, cuộc thi lần này đối với cô rất quan trọng, là một cơ hội tuyệt với để chứng minh bản thân, vốn cũng chưa từng nghĩ đến một mạch tiếng vào vòng trong đến chung kết, nhưng cách giấc mơ càng gần, thì càng muốn thành công.
Thần sắc cô có chút căng thẳng đứng lên, cúi đầu nói với Mặc Thiệu Đình.
- Tiểu Ca Ca, anh ngời ở đây một chút, em đi vệ sinh một lát.
- Có cần anh đi cùng em không?
Mặc Thiệu Đình ngẩn đầu hỏi Đường Lạc Lạc, ánh mắt tràn đây quan tâm.
- Không cần đâu, em một lát sau sẽ về.
Đường Lạc Lạc nhấc bạt váy lên, đi về phía nhà vệ sinh.
Ban giám khảo sao lâu quá chưa thảo luận ra một kết quả, nhất định khó thống nhất ý kiến, căn cứ vào sự hiểu biết của anh với Mặc Lan, cô em họ tốt này của mình, có phải sẽ động tay chân không.
Nghĩ đến đây, Mặc Thiệu Đình lấy điện thoại ra, quay đến số của Tần Việt, đối phương kết nối được, Mặc Thiệu Đình nhíu mày, giọng nói lành lạnh lên tiếng.
- Tôi muốn kết quả cuộc thi này, công bằng tuyệt đối.
Một bên khác, Đường Lạc Lạc mang giày cao gót, có chút không quen chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh, lúc đi qua hành lang bên cạnh nhà vệ sinh, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua, Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, cứ cảm thấy hình dáng này giống như thấy qua ở đâu rồi, hiếu kỳ đi lên vài bước, trốn sau góc tường, thì nhìn thấy Nhạc Thanh và một người đàn ông đứng bên góc tối trong hành lang, nhỏ giọng nói gì đó.
Dáng người người đàn ông đó không cao, tóc màu trắng bạc, không phải một trong những vị giám khảo Cung Thành Quang sao?
Đường Lạc Lạc không phải là người thích nghe lén, nhưng Nhạc Thanh và Cung Thành Quang hai người quăng tám sào cũng không tới, sao có thể ở cùng nhau?
Đang trong lúc Đường Lạc Lạc đang khó hiểu, liền nghe thấy Nhạc Thanh vội vàng nói.
- Thầy Cung, không vấn đề gì chứ?
Cung Thành Quang bực mình vẫy tay.
- Khó làm lắm, ai biết bọn họ thực sự mời Petrov về rồi, thằng chả đó rất kiên cố, cứ luôn nói thiết kế của Đường Lạc Lạc đặc sắc hơn, tôi cũng không thuyết phục được ông ấy, nhưng không sao, trong ban giám khảo có một số người là bạn tốt của tôi, thực sự không được nữa thì sau cùng chúng tôi bỏ phiếu quyết định, yên tâm, chuyện cô Mặc nhờ tôi, tôi nhất định sẽ làm được.
- Vậy thì tốt quá rồi.
Nhạc Thành xoa xoa tay.
- Tôi sẽ đem tin tốt này nói cho cô Mặc, để chị ta đợi nhận thưởng là được, thầy Cung cũng yên tâm, cô Mặc nhờ tôi nói với ông, chỉ cần lần này ông giúp được chị ta, thiết kế mùa sau của nhà họ Mặc, nhất định sẽ hợp tác với ông…
Cung Thành Quang mỉm cười hài lòng.
- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, yên tâm, cô Đường Lạc Lạc vai nhỏ nhoi đó, không lật trời được đâu.
Trong đầu Đường Lạc Lạc kêu ong một tiếng, cả người đứng yên tại chỗ, qua một lúc lâu, mắt nhìn Nhạc Thanh sắp đi ra, giờ mới quay đầu, đã quên mất bản thân phải đến nhà vệ sinh làm thứ gì, cứng đờ đi về hội trường.
Thì ra… đã có quyết định nội bộ rồi.
Uổng công cô căng thẳng như vậy, tay chân lạnh cóng, trái tim đập liên hồi.
Cho dù bản thân cố gắng thế nào, trước mặt những người này, cũng chỉ là một “vai nhỏ nhoi”, không lật được trời đâu.
Mặc Lan sớm đã mua chuộc Cung Thành Quang, kết hợp với vài giám khảo, xác suất đoạt quán quân không phải chính phần mười, mà là một trăm phần trăm.
Bản thân ngây thơ tưởng rằng, chỉ cần cố gắng, thì có thể chứng minh bản thân, bây giờ xem ra, cách nghĩ này, nực cười biết bao nhiêu.
Đường Lạc Lạc không biết bản thân làm sao đi về vị trí ngồi, Mặc Thiệu Đình nhìn cô quay về, thần giác tràn đầy thất vọng, lo lắng nhíu mày lại, xoa xoa đầu cô.
- Lạc Lạc, em sao rồi? Sao sắc mặt khó coi thế?
- Không sao.
Đường Lạc Lạc nhìn ánh mắt quan tâm và lo lắng của Mặc Thiệu Đình, trái tim dần dần chìm xuống.
Bản thân cuối cùng cũng khiến anh thất vọng rồi.
Loại hoạt động này, Mặc Thiệu Đình trước giờ rất ít khi tham gia, bây giờ cùng mình ngồi cả một buổi chiều, sau cùng chỉ là công cốc…
Tuy biết Mặc Thiệu Đình sẽ không nói gì mình, nhưng Đường Lạc Lạc vẫn cảm thấy bản thân rất kém cỏi.
Anh mọi mặt đều không thể bới móc, lại chiều theo một đứa cái gì cũng dở như mình…
Đường Lạc Lạc cúi đầu, nghe người dẫn chương trình tuyên bố nghỉ giữa giờ kết thúc, sau đó, liền bắt đầu công bố thí sinh đoạt giải quán quân rồi…