Cô ta đã làm con gái của bà nhiều năm như vậy, cho dù không phải người thân, cũng ít nhiều phải có tình cảm, thế nhưng đườngLạc Lạc lại trở về, trong mắt mặc như nguyệt lập tức không có cô ta, ngay cả khi đường Lạc Lạc lại lấy cả anh họ của mình,cô ta dơ bẩn ra nước ngoài còn sinh một đứa nghiệt chủng, cũng không ảnh hưởng đến sự yêu thương của bà giành cho Đường Lạc Lạc.
Mặc lan lạnh lẽo nhìn mặc như nguyệt ân cần gắp thức ăn cho đường Nhạc Nhạc và trần trần, nói chuyện vui vẻ,nhiệt tình,nụ cười trên mặt ngày càng giả tạo,ánh mắt bộc lộ rõ vẻ không cam lòng ngày càng đậm.
"Mẹ, con không thể ăn nhiều như vậy." Đường Lạc Lạc cười che chén cơm của cô lại: "mẹ muốn con thành heo sao."
Khuôn mặt nhỏ nhắn,trắng trẻo như sữa, rúc rúc vào lồng ngực Mặc Như Nguyệt: "bà ngoại gắp cho Trần Trần đi ạ,Trần Trần thích ăn!"
Mặc như nguyệt muốn trút hết tình thương của một người mẹ dành cho con của bà, không nghĩ là bà vô tình quá nhiệt tình, may mắn trần trần là đứa nhỏ hiểu chuyện,cậu nhóc sợ mặc như nguyệt bối rối, chủ động hướng sang đòi ăn, mặc như nguyệt trên mặt cười tươi như hoa, ôm cậu nhóc vào lòng.
Đường Lạc Lạc nhìn mặc như nguyệt rất tình cảm, tâm trạng cô cũng tốt lên nhiều, ở nước ngoài bốn năm, cô rất nhớ bà, cô đi nhiều năm như vậy,chắc chắn là bà sẽ lo lắng,nhớ nhung biết bao nhiêu.
Cũng may là, cô cũng đã trở về.
Mặc như nguyệt vui vẻ gắp rau cho Trần Trần, dỗ dành cháu ngoại nhỏ trong lòng, cũng không quên tra hỏi Nhậm Tử Lương: "Tử lương a, cháu ở nước ngoài có ổn không? Lần này trở về cháu có đi nữa không?"
Nhâm tử Lương lập tức sống lưng ngồi thẳng lên, muốn cho Mặc như Nguyệt ấn tượng tốt, nghe vậy mỉm cười, giọng nói ôn hòa,dễ chịu: "cháu thì sao cũng được ạ,mọi việc đều theo ý của Lạc Lạc."
Mặc như nguyệt như nở hoa trong lòng, lại thấy đường Lạc Lạc vẻ mặt bình thường, nhịn không được sốt ruột thay cho con gái: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, y dì nói các con không cần phải đi nữa, tử lương này, Lạc lạc là đứa trong nóng ngoài lạnh,,cháu đừng để trong lòng,dì cảm ơn cháu."
Đường Lạc Lạc vừa nghe mặc như nguyệt giống như chuẩn bị hăng hái muốn đem cô giao phó ra ngoài, cô lập tức nhíu mày, khó xử than một câu: "Mẹ......!!!"
Không có gì khó hiểu, mặc như nguyệt muốn chuẩn bị ghép cô thành một đôi với Nhậm Tử Lương, gia thế và nhân phẩm của Nhậm Tử Lương đều rất tốt, bà đã muốn chọn anh ta làm con rể, hôm nay cô dẫn anh ta đến, thực là không có ý gì cả, cô muốn nói phản đối.
Mặc như nguyệtcòn cho rằng cô đang thẹn thùng, lại thêm dầu vào lửa;"cháu nhìn xem, nó còn xấu hổ nữa đấy."
Đường Lạc Lạc:......
Cô xấu hổ khi nào vậy!
Không nên làm mọi việcthêm rối thêm có được không?
Nhâm tử lương trên mặt đích tươi cười ấm áp mê người, nghe vậy nhẹ nhàng nói: "dì nói rất đúng ạ, Hoa Hạ cũng là nơi rất tốt, trước kia tuổi cháu còn nhỏ, không biết quý trọng, muốn ra nước ngoài, hiện tại phát hiện, thật ra ở quê nhà là tốt nhất. Tuy nhiên,mọi thứ đều nghe theo ý của Lạc Lạc ạ."
Đường Lạc Lạc im lặng nhìn nhâm tử lương, gặp anh ta cũng nhìn cô nháy mắt, cho nên cô chỉ có thể nghe theo thở dài một tiếng, cũng tốt, tạm thời để cho bà hiểu lầm cũng tốt,còn hơn để bà biết được cô với Nhậm tử lương không có gì, lại bỏ công ra tìm đám con trai nhà giàu ra để tìm cho cô như thế càng phiền phức hơn.
Vì thế Đường Lạc Lạc tạm thời chỉ có thể yên lặng nhắm mắt quyết định nhẫn để được yên tĩnh.
Mặc như nguyệt nghe được nhâm tử lương nói như vậy, cười tươi như hoa, cái này có nghĩa là đối phương đã thừa nhận tình cảm với Lạc Lạc, con gái mệnh khổ của bà cuối cùng cũng tìm được người đàn ông tốt, trong lòng lập tức sáng bừng: "Tử lương,cháu là đứa bé tốt bụng, rất hợp với Lạc Lạc nhà dì, các cháu sau này phải đối xử tốt với nhau, có như vậy hai bên gia đình mới yên tâm được."
"vâng, dì nói sao thì là vậy." Nhâm tử lương hết sức phối hợp gật đầu.
Đường Lạc Lạc dừng đũa không nói gì, cố gắng chịu đựng.
"Tử lương a, cháu xem tiểu trần nhà dì, càng lớn càng đáng yêu, Lạc Lạc đứa con đầu lòng đã đẻ được con trai, có lẽ đứa thứ hai cũng là con trai, muốn tìm vợ, hãy tìm người Như Lạc Lạc nhà dì......"vì con gái của bà, Mặc như nguyệt bất chấp mặt dày thế nhưng sau đó đem đề tài chuyển sang nhóc Trần Trần.
Đường Lạc Lạc lập tức bị ghẹn,cô phải uống một ngụm nước to mới trôi xuống, mặt đỏ tía tai quay đầu liền thấy anh chàng đang cố nín cười, vẻ mặt đồng ý ra sức gật đầu lia lịa.
Một ngày chó chết mà......
Cái gì mà khen cô đẻ tốt,coi cô là cỏ sao, mặc như nguyệt đây là sợ không ai thèm lấy,nên ra sức quảng cáo cô sao?.
Đường Lạc Lạc quả thực sắp khóc rồi, không thể nhịn được nữa hô lên mọt tiếng: "Mẹ!"
Mặc như nguyệt bĩu môi, vốn định tiếp tục rao bán con gái, nghe cô hô lên mới chịu tạm dừng: "Tóm lại, Lạc Lạc nhà dì thích hợp làm vợ nhất."
Bà Nói xong cảm thấy hình như chủ đề này không thích hợp để Trần Trần biết,bế Trần Trần trên ngườ bà xuống, giao cho mặc lan: "Lan lan, con đem theo Tiểu Trần lên phòng khách chơi đi,mẹ có chuyện muốn nói với Lac Lạc."
Mặc lan trả lời một tiếng tay cô ta nắm lấy tay Trần Trần, nhưng còn chưa chịu đi, chợt nghe Mặc Như Nguyệt quan tâm hỏi Đường Lạc Lạc;"Lạc Lạc, nếu con không đi nữa, con có muốn mẹ sắp xếp để con làm việc ở Mặc thị không? Thời gian tới, mẹ sẽ tìm thời điểm thích hợp sẽ công khai thân phận của con, đến lúc đó con có tư cách để vào mặc thị......"
Mặc lan dựng lổ tai lên nghe, tim cô ta đập thình thịch.
Đi mặc thị sao?
Nếu đường Lạc Lạc vào Mặc thị cô ta không phải xấu hổ lắm sao?
Nếu chuyện Đường Lạc Lạc là con cháu của Mặc gia được truyền ra ngoài, thân phận con nuôi của cô ta sẽ bại lộ, như vậy về sau......
Cuộc sống sau này của cô ta vĩnh viễn núp dưới cái bóng của Đường Lạc Lạc sao?.
Mặc lan nín thở, chầm chậm kéo tay Trần Trần đi, chợt nghe đến đường Lạc Lạc nhẹ nhàng trả lời: "con không nghĩ là sẽ vào Mặc thị,con sẽ tự mở một văn phòng riêng."
"con muốn tự mở vă phòng sao?" Mặc như nguyệt túc nhíu mày: "Lạc Lạc......"
"Con muốn tránh xa Mặc thị, con sẽ tự lo được cuộc sống của con, mẹ, không cần lo lắng cho con." Đường lạc Lạc mấp máy môi, cúi đầu.
Mặc thị có rất nhiều kỷ niệm,rất nhiều ký ức của cô cùng Mặc Thiệu Đình, cô không muốn dùng thân phận con gái của Mặc Như Nguyệt để trở về mặc thị, trong người chỉ muốn mở một studio của riêng mình, một lần nữa bắt đầu.
Mặc như nguyệt còn muốn nói thêm gì đó, mặc lan lại ở là trong lòng cười lạnh một tiếng, kéo trần trần lên phòng khách.
Mặc kệ đường Lạc Lạc đây là giả vờ hay là thật, lấy lui làm tiếng, cô ta nhất định phải đề phòng mới được, cô ta mới không tin đối với tài sản đồ sộ của Mặc thị mà không ai có thể im hơi lặng tiếng đâu.
Nhưng mà......
Mặc lan cúi đầu nhìn trần trần, theo ý tứ của Mặc Như Nguyệt và Đường Lạc Lạc, nghĩa là đứa nhỏ này, không phải của nhâm tử lương sao?
Vậy Cha của đứa bé này,là Mặc Thiệu Đình?
Năm đó đường Lạc Lạc vội vàng bỏ đi, gần như là gấp gáp bỏ trốn, mặc lan ngay từ đầu cũng nghĩ đường Lạc Lạc bị kích thích.Nhưng bây giờ trần trần khoảng ba tuổi, đường Lạc Lạc bỏ đi bốn năm......
Chẳng lẽ, năm đó Đường Lạc Lạc đang mang thai?
Ý nghĩ này lập tức làm mắt cô ta sáng lên, nếu như vậy nghĩa là,Đường Lạc Lạc có con với anh trai của mình mà vẫn sinh ra sao?
Chưa nói Mặc gia là đại gia tộc giàu có, cho dù là gia đình bình thường, cũng đủ tai tiếng rồi, Đường Lạc Lạc còn dám mang nghiệt chủng này về......
Chỉ có điều đối với bản thân cô ta chỉ có lợi chứ không có hại.
Một người là con nuôi đời tư trong sạch,có tài kinh doanh, một người là con gái ruột mà lại có cn với anh rai họ của mình......Lợi thế ban đầu của Đường Lạc Lạc, e là sẽ thua trong tay đứa bé này.
Mặc lan nhếch miệng, lộ ra nụ cười thâm hiểm, một âm mưu được sinh ra trong đầu, cô ta ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nhỏ của Trần Trần: "Trần trần, cha cháu là ai vậy?"
Trần trần khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, nhìn Mặc Lan ngoài cười trong không cười, trực giác của trẻ em rất chính xác, huống hồ cậu nhóc là đứa trẻ thông minh hơn nhiều so với nhứng đứa trẻ bình thường khác, chu chu cái miệng nhỏ nhắn;"quan trọng lắm không ạ?."
"Ngoan, cha của cháu là người họ Mặc hay là cái chú đang ngồi cạnh mẹ cháu?" Mặc lan sắc mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, chỉ là đứa con nít à thôi, chắc cần phải dỗ ngọt, không biết cô ta lấy đâu ra cây kẹo, quơ quơ trước mặt Trần Trần.
Không ngờ trần trần liền bỉu môi, rất không phối hợp cầm cây kẹo que trong tay Mặc Lan ném xuống đất: "Dì quan tâm ba cháu là ai như vậy,sao không đi hỏi bà ngoại của cháu."
Mặc lan:......
Xứng đáng là con của đường Lạc Lạc sinh ra,đều hạ tiện, đều giảo hoạt đáng ghét như Đường Lạc lạc, ỷ Mặc Như Ngyệt yêu quí nó, bây giờ lạI dám chế giễu cô ta.
Mặc lan hôm nay vốn đầy bụng tức, còn phải giả bộ ôn nhu hiền thục,cô ta sắp nghẹn đến không thể nhịn được nữa, không ngờ rằng ngay cả đứa con tạp chủng của Đường Lạc Lạc cũng hùa theo nói chuyện với cô ta như vậy, cô ta nhìn Trần Trần ánh mắt trở nên sắc bén.
Mặc như nguyệt không phải thích đứa cháu ngoại tạp chủng này sao, không phải khoe nó còn nhỏ mà đã thông minh sao, tốt, cô ta sẽ khiến cho mặc như nguyệt nhìn xem, loại nghiệt chủng này, là vĩnh viễn cũng không thể ngẩng cao đầu được.
Mặc lan đứng dậy, cô ta nhìn vào cái bình sứ ngọc bích màu trắng sữa đắt tiền, vung tay lên, đem bình sứ ném mạnh xuống mặt đất, sau đó giả đò lớn tiếng hét lên: "A! Trần trần, cẩn thận!"
Khoảng cách từ Nhà ăn đến phòng khách cách tuy không gần, nhưng là tiếng bình sứ vỡ cùng tiếng mặc lan thét chói tai,vẫn truyền đến tai của mấy người ngồi dưới phòng ăn, khi nge đến tên của Trần Trần, đường Nhạc Nhạc lo lắng liền lập tức đứng lên, theo sau là mặc như Nguyệt và Nhậm Tử lương cũng chạy lên.