Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 206

Đường Lạc Lạc liên tưởng rất nhiều hoàn cảnh gặp lại Mặc Thiệu Đình, có thể là hai người họ sẽ đau buồn, hai người nước mắt giàn giụa, có thể là mặc thiệu đình sẽ lạnh nhạt với cô,chỉ nhìn thoáng qua như người xa lạ, hoặc có thể là nhiều năm sau, hai người khó nhận ra đối phương......

Nhưng mà cô lại chưa từng nghĩ tới, lần đầu gặp lại nhau sau khi biệt ly, là mặc thiệu đình dẫn theo đường phù Dung, tư cách là chồng sắp cưới, dẫn cô ta đến chỗ cô để đặt váy cưới.

Thế sự vô thường, nhưng điều này cũng không có gì là quá vô thường.

Đường Lạc Lạc không biết tâm trạng của cô là gì nữa, cùng lúc, lý trí nói cho cô biết, nếu không thể ở bên mặc thiệu đình, thì hãy chúc phúc cho anh, nên vui mừng vì anh đã thoát khỏi bóng ma của quá khứ, mà về mặt khác, cô không thể khống chế được trái tim của mình, rất muốn lấy một con dao thái, chặt đứt cánh tay của Đường Phù Dung trên người Mặc Thiệu Đình xuống.

Nhưng mà, cho dù trong lòng đang sông cuộn biển gầm, trên mặt đường Lạc Lạc vẫn mỉm cười chuyên nghiêp, cô hơi hạ thấp người: "Ngài Mặc, Đường tiểu thư, hai người khỏe không?."

Đường phù Dung vô cùng đắc ý,cô ta nhìn xung quanh một vòng, giọng nói dịu dàng nũng nịu mở miệng: "Lạc Lạc, môi trường ở đây quá tệ, không gian ở đây cũng hơi nhỏ phải không?, Vài năm không gặp, phát tài ở đâu? Xem ra,kiểu dáng không được đẹp lắm."

"Chỉ là kiếm được chút tiền thôi." Đường Lạc Lạc mỉm cười, ánh mắt cô cố gắng hết sức để không nhìn Mặc Thiệu đình,cô có chút chột dạ cúi đầu, nhưng cô có cảm giác như có một ánh mắt của một người,một ánh mắt lưu luyến dừng trên người cô,, cả người đều như bị người đó nhìn chằm chằm, chỗ nào chỗ nào cô cũng không thoải mái.

"Thiệu đình......" Đường t phù dung nũng nịu mở miệng: "Nơi này có nhỏ một chút, có hư một chút, nhưng vì tốt cho công việc của Lạc Lạc, váy cưới của em giao cho Lạc lạc thiết kế, coi như là giúp đỡ Lạc Lạc anh thấy thế nào?"

Đường Lạc Lạc không nói gì ngẩng đầu lên,cô không thể không nhìn về phía mặc thiệu đình.

Thân hình Mặc thiệu đình tuy có gầy hơn xưa mọt chút, nhưng mà gương mặt tinh xảo anh tuấn đến lóa mắt,con ngươi bình tĩnh giờ đang khóa chặt trên người ĐưỜng Lạc Lạc, sâu thẳm đen như mực, khóe môi kiên nghị nhẹ nhàng khẽ động, một tay hất đường phù Dung sang một bên: "Đi ra ngoài."

Vẻ mặt của Đường phù Dung xấu hổ, há miệng thở dốc còn muốn nói gì đó, nhưng cảm nhận được trên người mặc thiệu đình đangtỏa ra khí lạnh từ trong ra ngoài, cuối cùng cô ta không dám nói gì, có chút không cam lòng đích xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chờ ở ngoài cửa.

Một văn phòng rộng lớn như vậy, giờ chỉ còn lại hai người là đường Lạc Lạc và mặc thiệu đình.

Không khí dường như đóng băng lại, đường Lạc Lạc thấy mặc thiệu đình đang từng bước một đến gần cô, cô theo bản năng lùi về phía sau, là gương mặt cô thương nhớ suốt 4 năm,đến nằm mơ cô cũng nhớ đến gương măt này,gương mặt vô cùng quen thuộc.....

Giờ đang ở trước mặt cô.

Cô muốn vươn tay chạm vào, nhưng mà bây giờ chỉ cần nghĩ đến thôi, đã là tội lỗi rồi.

Ngón tay cô run rẩy lên vì không kiểm soát được, toàn thân căng thẳng, cảm thấy hít thở trở nên rất khó khăn, tim đập vô cùng gian nan,anh từng chút từng chút một chạm vào cô, cô không tự chủ được từng bước lùi về phía sau, mà anh từng bước đi tới ép sát vào cô.

Khắp người Mặc thiệu đình bao phủ u ám một cách mãnh liệt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đường Lạc Lạc, anh hận không thể đem thân thể cô khảm vào trong thân thể anh, đem linh hồn hai người sáp nhập làm một, vĩnh viễn chẳng rời.

Đi một bước tới gần về phía cô, mang theo khí thế không cho phép người khác trốn tránh được, cho đến khi nàng không thể lui được nữa, tựa vào bức tường lạnh giá.

Mặc thiệu đình giờ giống như con báo đang sẵn sàng chờ rượt con mồi, ánh mắt tập trung chặt chẽ con mồi của nó, điều đó làm cho, con mồi sợ hãi, một bàn tay chống trên tường, một bàn tay về nắm lấy chiếc cằm hơi run rẩy của Đường Lạc Lạc, anh cúi người, giọng nói trầm thấp nhưng lạnh thấu xương: "Đường Lạc Lạc, em đã trở lại."

Anh Gằn từng tiếng, như là phát ra từ kẻ răng, giống như vừa vô cùng hận,vừa lại vô cùng yêu.

Đường Lạc lạc cảm thấy ngay lập tức, cô trở nên đặc biệt nhỏ bé, bị mặc thiệu đình đứng trên che khuất, xung quanh đều là hơi tở của anh, cô bị anh ép sát tường không thể nhúc nhích,, ánh mắt cô buộc phải nhìn anh, cô phát hiện ra rằng sự can đảm mà cô tích lũy được, dùng bốn năm mới có thể khống chế được tình cảm, nhưng khoảnh khắc gặp lại anh,cô đã thất bại mất rồi.

"Phải" đường Lạc Lạc dùng hết can đảm, mới thốt ra được một chữ, lúc sau cô cắn môi, cố gắng nở nụ cười nhạt: "Đã lâu không gặp,ngài mặc."

Ngài Mặc......

Xưng hô thật xa lạ, làm cho tim mặc thiệu đình như bị chôn vùi, kiềm nén và kiềm nén sự thất bại và không cam lòng, toàn bộ gào thét nhảy nhót trong lòng, anh nhịn không thể nhịn được mà tăng sức bàn tay, cắn chặt răng, hung hăng cúi đầu hôn đường Lạc Lạc.

Đường Nhạc Nhạc khiếp sợ trừng to mắt, cảm thấy nụ hôn của mặc thiệu đình,một nụ hôn đầy hơi thở xâm lược, ùn ùn xông đến, bá đạo cùng tà ác không cho phép cự tuyệt, mạnh mẽ kích thích thần kinh cô.

Nụ hôn của anh kiêu ngạo, đầy xâm lược, môi dán chặt vào môi cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào khoang miệng cô, thân thể anh như dán vào cô, càng lúc càng chặt, saulưng Đường Lạc Lạc là bức tường lạnh băng, cô hoàn toàn không thể lui, bị mặc thiệu đình ép trên tường, giống như muốn đem cô hút sạch sẽ, điên cuồng siết chặt.

Nụ hôn như muốn nghiền nát, ngang ngược vô lý, nhưng mà lại ấm áp, không thể cự tuyệt.

Đại não Đường Lạc Lạc trống rỗng, mắt trùng to hết cỡ, muốn giãy dụa, nhưng mà sức lực ngừời đàn ông rất lớn, không cho phép cô phản kháng.

Cô cảm thấy mình như dang trên chiếc thuyền nhỏ bị thổi bởi cơn gió lốc,chìm nổi lên xuống, hoàn toàn không thể giúp mình, cái ôm và nụ hôn như cơn gió lốc trong mưa, xảy ra bất ngờ, làm cho cô như trở về cô gái nhỏ năm xưa còn lúng túng không biết gì, hoàn toàn bị anh chi phối.

Không, không thể, như vậy là sai rồi, không thể......

Lý trí Đường Lạc Lạc dần dần khôi phục, cô không thể cử động, không có cách nào khác thoát khỏi sự kìm hãm của mặc thiệu đình, trong lòng quýnh lên, cắn mạnh lên môi Mặc Thiệu Đình......

Một mùi máu tươi thoang thoảng khoang miệng cả hai, mặc thiệu đình cau chặt mày, chưa thỏa mãn ngẩng đầu, hai tay đè ở bả vai đường Lạc Lạc, lúc này mới phát hiện cô gái cả người run rẩy, như chiếc lá trên cay trong mưa gió.

"Đường Lạc Lạc, kẻ lừa đảo, em là kẻ lừa đảo."hô hấp Mặc thiệu đình dồn dập, bình tĩnh nhìn người con gái trước mắt, cảm thấy trong lòng đang quằn quại hành hạ anh, thiên ngôn vạn ngữ,nhưng lại hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào.

Kẻ lừa đảo ư?

Đường Lạc Lạc cười khổ, cô rất muốn tự nguyện là kẻ lừa đảo, lừa người khác,như vậy cô sẽ không có chút tổn thương nào.

Đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, sự đau xót ở khóe miệng cứ thế mà đi vào trong lòng, đường Lạc Lạc nở nị cười thê lương, khóe mắt lóe lên ta vỡ vụn, nhẹ nhàng mở miệng: "Mặc thiệu đình, buông tha cho tôi được không? Bốn năm rồi, hãy buông tha cho tôi."

Anh và cô, phải có một kết thúc, mặc dù cô biết là rất khó khăn, chỉ cần một nụ hôn của anh, chuyện trước kia đã thức dậy trong lòng, nhưng có có một số việc, cũng không thể thay đổi như ý muốn của con người được nữa.

lần này cô trở về, cô sẵn sàng để biết rằng, dây dưa giữa anh và cô, cuối cùng sẽ chấm dứt.

Co thể Mặc thiệu đình chấn động, thật không ngờ đường Lạc Lạc tuyệt tình đến mức này, anh đau khổ đợi cô bốn năm, tìm cô bốn năm, kết quả là, câu đầu tiên cô thản nhiên mở miệng, là anh buông tha cho cô sao?

"buông tha em?" đôi mắt anh tối sầm, gương mặt bỗng sắc bén hơn, đôi mắt sâu thẳm nguy hiểm, như mặt biển, dù yên tĩnh nhưng âm thầm gợn sóng: "Đường Lạc Lạc, người đó có buông tha cho tôi không? Em bỏ đi để lại thương nhớ, bặt vô âm tín, giờ em chỉ muốn nói với tôi, là để em đi?"

Nhìn anh,gương mặt đang cố kiềm chế sự đau khổ, đường Lạc Lạc cảm thấy tim cô như bị đao cắt, cô cũng đau khổ không thua gì anh, bốn năm nay cô cũng như anh, mỗi một ngày mỗi một đêm là sự dày vò, theo thời gian trôi qua, chẳng những không có giảm đi mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Nhưng mà cô có thể làm gì bây giờ?

Có nên Nói cho anh biết tất cả không?

Cô nghĩ rằng mình có thể, thậm chí một giây trước khi mặc thiệu đình xuất hiện, cô cũng cảm thấy cô có thể, nhưng mà, vừa nhìn đến anh, cô không thể nói được gì cả.

Đường Lạc Lạc hít sâu một hơi, cảm nhận dược bàn tay đang cách cô một lớp vải, đang truyền tới một khí nóng,lan tảo ở bả vai cô, thân thể của cô mềm mại,gần như dựa vào vai anh, lí trí phòng bị của cô liền bị tan rã, nhưng nếu cô buông xui sẽ khiến cho hai người càng rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, cô điều chỉnh hơi thở, cắn răng mở miệng: "em vẫn muốn nói cho anh biết, thật ra, em và anh......"

Giây tiếp theo, cửa bị đẩy ra, một giọng nói non nớt trong trẻo vang lên: "Mẹ! Mẹ, con đến thăm mẹ đây!"

Toàn thân Mặc thiệu đình chấn động, quay đầu lại không thể tin được, nhìn ở cửa là Nhậm Tử Lương lịch lãm, cùng với đứa nhỏ đang nắm tay Nhậm Tử Lương, bé Trần Trần đáng yêu xinh xắn như búp bê.

Đồng tử anh co rút, mặc thiệu đình theo bản năng buông lỏng đường lạc Lạc ra, ánh mắt vô cùng bi thương và khiếp sợ, nhìn qua nhìn lại giữa Đường Lạc Lạc và cậu nhóc......

Anh không hề nghe lầm, đứa bé này,gọi đường Lạc Lạc là mẹ?

Cô ấy có con?

Trần trần chớp chớp ánh mắt, đá đá đá vào Nhậm Tử Lương để anh ta buông tay, nhấc chân vừa nhỏ vừa ngắn của cậu nhóc chạy về phía cô, tới được bên cạnh cô, cọ cạ cạ vào bàn tay mẹ mình, đôi mắt to đen láy như quả nhỏ nhìn lên người Mặc Thiệu Đình: "Mẹ, mẹ đang nói chuyện với tô tô(ko hiểu tô tô nên để vậy lun nha) này sao."

Lúc này, đường Lạc Lạc cảm thấy TRần Trần như là cứu binh của cô, nếu không có Trần Trần đến,cô đoán rằng cả đời cũng không biết noí sự thật với anh như thế nào, dù sao một ánh mắt của anh thôi cũng đủ cho cô nộp vũ khí đầu hàng,lực ượng gữa ta và địch cách tương đối xa......

Đường Nhạc Nhạc xoa xoa đỉnh đầu của con trai: "Trần trần, đây là bác, là tới tìm mẹ thiết kế quần áo cho......"

cô ngẩng đầu, thấy Đường Phù Dung đang trừng mắt nhìn chằm chằm cô, giọng nói có chút mất mát mà cô không cảm nhận được: "Làm cho dì ở đằng kia."
Bình Luận (0)
Comment