Thư phòng rộng rãi, trong phòng phảng phất một cổ mùi thơm của huân hương làm cho người khác đi vào cảm thấy tinh thần và thể xác dễ chịu hơn khá nhiều.
Được treo trên suốt hai bên tường là các kệ sách xếp đầy đủ các loại sách cổ,sau chiếc bàn rộng lớn là ông cụ Mặc đang ngồi vững vàng trên chiếc ghế bành.
Bốn năm trước,ông cụ Mặc là ông cụ có tinh thần khỏe mạnh,tuy là làn da đã nhăn do tuổi già nhưng sức khỏe tinh thần khiến người khác nể phục. Bây giờ tuổi thọ đã thêm bốn tuổi, thế nhưng thoạt nhìn qua so với bốn năm trước Đường Lạc Lạc thấy rằng ông cũng không khác biệt gì nhiều cả.
Dường như ông cụ đã đạt đến một độ tuổi nhất định thì thời gian đều ngừng lại trên người của ông,tinh thần không già đi,ngoại hình cũng trước sau đều như thế.
Giờ đây, trên tay ông cụ mặc đang cầm một quyển sách có bìa cứng rất dày đang say sưa đọc, nghe tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Mặc như Nguyệt và Đường Lạc Lạc bước vào và bên cạnh là một đứa bé trắng trẻo như ngọc mài.
Mặc thiệu đình cùng đường Nhạc Nhạc chuyện tình, năm đó huyên ồn ào huyên náo, mặc lão gia tử không ít đi theo quan tâm, lúc này lập tức thấy được đường Nhạc Nhạc, nhất thời kinh ngạc đích há miệng thở dốc ba, tiếp theo liền hỏi giống như đắc nhìn về phía mặc như nguyệt.
Mặc như nguyệt nắm chặt tay Đường Lạc Lạc, bà nhìn cô bà trao cho cô một nj cười yên tâm rồi bây giờ mới đi nhanh đến trước mặt ông cụ Mặc, trên mặt đôi không yên đích mỉm cười: "Thưa bố, con dẫn Lạc Lạc đến thăm bố ạ, bốn năm trước Lạc Lạc có đi Mỹ mới trở về vẫn nhớ đến bố đấy."
"à...... Đi Mĩ sao."Ông cụ Mặc gật đầu, trên mặt lộ ra từ ái đích biểu tình: "Không có việc gì là tốt rồi, Nhạc Nhạc a, ông nội rất vui khi cháu đến thăm. Ngươi cùng thiệu đình đâu, còn trẻ vợ chồng, luôn luôn gập ghềnh, nhưng vì gặp mâu thuẫn mà bỏ đi thì vẫn không có tác dụng gì đâu, vấn đề vẫn nên là......"
"Bố......" Mặc như nguyệt hơi ngại ngùng ho khan, chẹn ngang lời nói mở đầu ucra ông cụ Mặc,nếu để ông cụ nói them thì sau đó bà sẽ không biết tiếp tục mở miệng như thế nào.
Bà quay người lại vẫy tay Đường Lạc lạc, Đường Lạc Lạc từ khi vào trong cũng rất khẩn trương —— ông cụ Mặc là người mà cô rất kính trọng, từ trước đến giờ vẫn đối xử với cô rất tốt, không vì xuất thân thấp hèn của cô mà khinh thường cô,nếu đem hết mọi chuyện nói ra không biết ông cụ có thể chấp nhận nổi hay không......
Đều đã đến tuổi nfay rồi mà còn để ông cụ phải chịu sự kích thích đúng là rất bất hiếu.
Nhìn dang vẻ rất dè dặt của Mặc Như Nguyệt và Đường Lạc Lạc ông cụ Mặc nhíu mày rồi ngay lập tức tò mò nhìn con gái mà ông cụ yêu thương nhất và cháu dâu của ông và dường như có linh tính rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra......
"Bố ạ......" Mặc như nguyệt cắn môi và nói: "Bao nhiêu năm nay, bố biết tâm bệnh của con là gì. Con nằm mơ cũng mong tìm được con gái của con, nó đã thất lạc bên ngoài, đã hai mươi lăm năm, hai mươi lăm năm rồi...... Không có giây phút nào là con không nhớ đến nó."
"bố biết."Ông cụ Mặc gật đầu, mặc như nguyệt là con gái mà ông chứng kiến từ nhỏ đến lớn,là niềm tự hào từ lâu của ông cụ, cho đến khi tuổi trẻ bồng bột bỏ trốn cùng người khác,sau đó sinh riêng một đứa con gái rồi để thất lạc mất......
Năm đó ông rất vất vả lao lực mới để cho Mặc Như Nguyệt thoát khỏi bóng tối, nhưng dù sao cũng là cốt nhục duy nhất, nói là khỏi hẳn rồi nhưng ai tin chứ?
Nhiều năm như vậy mà Mặc Như Nguyệt vẫn không yêu đương, không lập gia đình với ai cũng không sinh con chứng tỏ con gái ông cụ chưa buông bỏ được chuyện quá khứ kia.
Là một người cha, ông rất buồn và tự trách, trước kia khi con gái ông bắt đầu có mối tình đầu thì nếu như ông chỉ dạy và quan tâm con gái thật tốt,giúp con gái tránh khỏi những nguy hiểm có thể xảy ra thì mọi chuyện không thành như bây giờ.
Ông cụ Mặc tự nhận mình cả đời ngang dọc thương trường hầu như chưa bao giờ có một quyết định sai làm nào nhưng với Mặc Như Nguyệt ông cụ đầy vẻ tự trách.
"May mắn thay, ông trời thương xót, con gái của con giờ đã tìm lại được rồi ạ." Khóe miệng Mặc như nguyệt khóe miệng hiện lên vẻ vui mừng, nước mắt trào ra, bà ôm cánh tay Đường Lạc Lạc kéo cô đi tới phía trước, ánh mắt kiên quyết lại kích động nhìn ông cụ mặc: "Thưa bố, nó chính là Lạc Lạc."
"Lạc Lạc ư?" Mặc lão gia tử sửng sốt, có chút hoảng hốt hết nhìn đường Lạc Lạc rồi lại nhìn mặc như nguyệt —— cuối cùng là hai mẹ con, nếu như không có người để ý thì thoạt nhìn như không có mối quan hệ gì, nhưng bây giờ nhìn kỹ thì ngũ quan trên gương mặt của Đường Lạc Lạc cũng chứa đầy hình dáng của Mặc Như Nguyệt sao?
Hèn gì lần đầu tiên ông cụ Mặc gặp Đường Lạc Lạc ông cụ liền cảm thấy thân thiết hài lòng, hóa ra...... Đường Lạc Lạc vốn là cháu ngoại của mình ư?
Ông cụ Mặc ngẩn ra,hết nửa ngày không nói một lời nào, nếu chuyện như thế này thì giữa Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình......
Nhìn ông cụ Mặc đang ngồi trên ghế thất thần, không hề nhúc nhích gì, sắc mặt ông cụ ngơ ngác và bất lực, mặc như nguyệt dốc lòng nói đến điểm quan trọng từ trong cổ họng, bà sợ ông cụ sẽ không chấp nhận được sự thật này sẽ nói những lời làm tổn thương Đường Lạc Lạc.
"Toàn bộ mọi chuyện nên trách con mới phải." Mặc như nguyệt tội lỗi vỗ nhẹ ngực mình: "Là con năm đó còn trẻ không hiểu chuyện, mới hại Đường Lạc Lạc không có thân phận thỏa đáng,mẹ con mới chia lìa, đứa nhỏ không có lỗi, đứa nhỏ vô tội ạ, thưa bố. Năm đó bố có thể tha thứ cho con thì bây giờ không có lý do gì bố không tha thứ cho Lạc Lạc vô tội, nó cũng không hề muốn, tất cả đều tạo hóa trêu ngươi, nó không muốn như vậy đâu......"
"Thiệu đình và Lạc Lạc đều là nạn nhân, chúng đều do con hại, bố muốn trách thì trách con đi, con mới là mầm tai hoạ, bố nói gì đi ạ, bố như vậy Lạc Lạc phải làm sao bây giờ....."
Mặc như nguyệt càng nói thì long bà càng chua xót, càng nói càng sốt ruột, cuối cùng không nhịn được bật khóc thành tiếng,nước mắt mắt trào ra.Thấy không thể khóc được, đường Lạc Lạc vuốt lưng vỗ về cho Mặc Như Nguyệt,trong long cô cũng đau khổ, cúi đầu.
Hai mẹ con dựa vào nhau, dìu đỡ cho nhau.Cả hai đều thấy tôi lỗi và đau khổ trong long và đều cảm thấy đã mang đến sự sỉ nhục và rắc rối cho nhau.Đang lúc đau long không thể kìm được thì ông cụ Mặc lại nhẹ giọng,nói: "Đứa bé kia......"
Đường Nhạc Nhạc ngẩng đầu, cắn môi,nói đầy khó khăn: "Phải..... là con của cháu, mặc dật trần ạ."
Mặc dật trần......
Ông cụ Mặc vuốt vuốt râu, hẳn đây là đứa con của Mặc Thiệu Đình rồi.
"Lại đây."Ông cụ Mặc vẫy tay với Trần Trần, gương mặt hiện lên ý cười hiền từ, thoạt nhìn như một ông cố hiền hậu.
Đối với những đứa bé ở nhà trẻ đều có ông có bà Trần trần từ lâu đã ghen tị không thôi, tất cả người thân của bé chỉ có người mẹ ruột và một người bố nuôi thôi, tổng cảm thấy được chính mình cô linh linh đích, bây giờ về Hoa Hạ, không chỉ có bà ngoại yêu thương bé mà ông cố này nhìn cũng rẩ đáng mến, không cầm được nhấc đôi chân còn ngắn cũng bạch bạch bạch chạy tới.
Ngước đầu lên, bé đảo mắt, đôi mắt to trong trẻo sang quắc cong thành lưỡi liềm, nhớ lúc mẹ đã dặn dògiọng nói trong trẻo non nớt vang lên: "Cháu chào ông cố ạ, cháu là trần trần."
Bé Nói xong vươn bàn tay nhỏ nhắn ra, kiễng chân lên, đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay to lớn của ông cụ Mặc.
Chân tay mềm mại,mũm mĩm đáng yêu trơn mịn, bánh bao nhỏ trước mặt đã biết hiểu chuyện và ngoan ngoãn,thể hiện là đứa bé có nghị lực thong minh nhanh nhẹn, sợ không có ông cụ nào mà không thích bé.
Con trai của ông cụ Mặc qua đời khi còn trẻ,con gái duy nhất của ông lại bồng bột khi còn trẻ, baaygiowf tuổi tác ông cụ đã cao nhưng vẫn chưa ôm được chắt trai, giờ đây thấy dáng vẻ thong minh của Trần Trần chỉ thấy trái tim đã trải qua sự đời của ông cụ chậm rãi hòa tan, ấm áp thành một vũng nước.
Thật đáng yêu, thật đáng yêu.!
"Trần trần ngoan, đến đây nào, để ông cố ôm một cái." Ông cụ Mặc ôm bánh bao mềm mại,trên gương mặt già nua nở nụ cười hạnh phúc, quay đầu đi,ngẩn người nhìn Đường Lạc Lạc và Mặc Như Nguyệt: "Về nhà là tốt rồi,chuyện trước đây, coi như đã qua đi, đều quá khứcả rồi, sau này chúng ta là người một nhà hãy sống vui vẻ với nhau."
Già cả rồi,có nhiều chuyện không có gì là nhìn không thấu đâu.
Ân oán đúng sai, tình yêu thù hận,cuộ đời người trẻ tuổi thì thấy rằng không thể vượt qua được điểm quyết định,nhưng với ông cụ Mặc thì là đều là vô nghĩa.
Quan trọng nhất là gia đình được ở với nhau thì chuyện khác đều có thể bỏ qua, đều có thể chấp nhận hết và cũng đều có thể quên đi.
Hơn nữa...... đứa bé Trần trần này không bị vấn đề gì, so với người khác thì ông cụ Mặc biết rõ hơn cả.
Thấy ông cụ Mặc bình tĩnh như vậy mà nhanh chóng chấp nhận sự thật, mặc như nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ,nói lắp bắp, còn đang giải thích thay Đường Lạc lạc, bất chợt bỗng không trì hoãn quá nửa giây nào nữa giải thích: "Lạc Lạc và thiệu đình đã chia tay rồi,con nhất định sẽ tìm được cho Lạc Lạc một người chồng thật tốt, con thấy thằng nhóc nhà họ Nhậm cũng rất tốt,cũng có ý với Lạc Lạc nhà chúng ta...... Trần Trần nhà chúng ta cũng tốt với nó nữa, đứa bé bây giờ còn nhỏ, cũng chưa biết cái gì đâu......"
"Ừ."Ông cụ Mặc nheo mắt, gật đầu, mỉm cười nhìn đứa chắt trai trong lòng: "Con nói đúng, Lạc Lạc cũng trở về lâu như vậy rồi,bố thấy là nên công khai thân phận của Lạc Lạc ra ngoài được rồi, con thấy thế nào?"
Mặc như nguyệt vui mừng khôn xiết, không ngờ rằng cửa ải này lại vượt qua dễ dàng như vậy, bà còn nghĩ rằng ông cụ Mặc tạ thời sẽ không thể chấp nhận được, chỉ sợ rằng chưa thể công khai thân phận của Đường Lạc Lạc nhưng xem ra việc này hoàn toàn không còn cần thiết nữa.
"Con thấy đã đến lúc rồi, bố ạ, bố thấy khi nào thì tốt?"
Ông cụ Mặc mỉm cười: "Chờ ta xem lịch, tìm ngày tốt đã."
"Cám ơn ông ngoại ạ." Đường Lạc Lạc dìu mặc như nguyệt, hai mẹ con nhìn nhau tràn đầy vui mừng.
Có nghĩa là ông cụ Mặc đã thừa nhận Đường Lạc Lạc rồi, chỉ cần tìm một cơ hội, chính thức tuyên bố thân thế của Đường Lạc Lạc ra ngoài, như vậy hết thảy đã xong xuôi, không có gì thay đổi được đường Lạc Lạc chính thức trở thành Đại tiểu thư của Mặc thị.
Danh tiếng hay những thứ tương tự khong thể thay đổi thân thế của Đường Lạc Lạc được,nút thắt trong lòng Mặc Như Nguyệt cuối cùng thì hôm nay đã được tháo ra,trong long bà là cảm xúc lẫn lộn, cảm động vô vàn.