Đường Lạc Lạc có chút xin lỗi lè lè lưỡi với Mặc Tây Thành, đưa tay vỗ vỗ ngực:
- Cám ơn cậu an ủi tôi, cậu yên tâm, chờ tôi đừng vững vị trí trong công ty, nhất định sẽ bảo kê cậu.
Nói xong hất cái đuôi tóc bím cầm khay chạy vội vàng ra ngoài.
Mặc Tây Thành nhìn bóng lưng của Đường Lạc Lạc, xuất thần hết một hồi lâu, có chút dở khóc dở cười nghĩ lại sự bảo đảm của Đường Lạc Lạc ----
Cô ấy muốn bảo kê cậu cơ đấy?
Bộ dạng nghiêm túc đó, khuôn mặt baby mũm mĩm, đôi mắt to tròn đen láy, thật sự rất đáng yêu.
Mặc Tây Thành tay cầm ly cafe, nhẹ nhàng mím một ngụm, cảm thấy mùi vị cafe hôm nay đặc biệt ngọt ngào.
Cậu ta đi ra khỏi phòng trà, bước chân bỗng nhẹ nhàng hơn, bất giác còn ngân nga câu ca, đi thẳng đến văn phòng tổng tài trên tầng đỉnh, dùng tay nhẹ nhàng gõ cửa, nghe bên trong vọng ra tiếng “vào” của Mặc Thiệu Đình, mới đầy cửa bước vào.
- Anh, em về rồi.
Mặc Tay Thành một tay đút trong túi quần, vẻ mặt cười thoải mái.
Mặc Thiệu Đình đang cúi đầu xem văn kiện phía sau bàn làm việc ngẩn đầu lên, đối mắt sắc bén khi nhìn thấy Mặc Tây Thành phút chốc trở nên hòa nhã hơn:
- Tên tiểu tử, sống chết không chịu từ Anh về đây, anh hối thúc mãi, cuối cùng cũng chịu về rồi hả?
Đi đến trước mặt Mặc Tây Thành, Mặc Thiệu Đình kiêu ngạo hứ một tiếng:
- Có ngon thì cứ ở cả đời ở vương quốc mặt trời không lặn ấy đi, anh cũng không có nhớ em là mấy.
- Anh à....
Mặc Tây Thành cười dịu dàng cứ như một thiên thần, đưa tay ôm chầm lấy Mặc Thiệu Đình, hoàn toàn ngó lơ sự lạnh lùng của Mặc Thiệu Đình:
- Nhất định là anh nhớ em rồi đúng không? Ngoài miệng nói không muốn em về, thực chất ra là nhớ em đến chết đi được đúng không? Em cũng rất nhớ anh đó.
Mặc Thiệu Đình giả vờ chê bai đầy Mặc Tây Thành ra, sắc mặt lạnh lùng, đáy mắt lóe lên ý cười rất khó nhận ra:
- Cậu chủ Mặc à, xin đừng tự suy diễn nhé!
- Hahahaha....
Mặc Tây Thành gan to bằng trời đưa tay muốn véo mặt Mặc Thiệu Đình, nhưng bị anh lạnh mặt né tránh:
- Anh à, xin anh đừng giận em, lần này em biết quay đầu là bờ, ngoan ngoãn về đây rồi còn gì. Ôi! Thật ra em cảm thấy Hoa Hạ cũng rất tốt, sau này em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, lấy vợ, an cư lập nghiệp. Giống như anh và chị dâu vậy.
- Nói nghe rất hay.
Mặc Thiệu Đình lắc lắc đầu, nghe Mặc Tây Thành nhắc đến cô vợ nhỏ của anh, trong lòng bỗng dưng lên cảm xúc ngọt ngào khó tả, Lạc Lạc hôm nay ngày đầu đi làm, cũng không biết mọi thứ có thuận lợi? Có sự đề cử của anh, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Anh cố nén lại nụ cười vô ý để lộ ra, quay qua hỏi Mặc Tây Thành:
- Em cũng lớn rồi, có bạn gái tâm ý chưa? Nói anh biết, anh giúp em nắm trong tay.
- Anh à, đừng nói giống như thổ phỉ được không?
Mặc Tây Thành ngồi trên sofa bên cạnh, đôi tay đặt sau gáy, đôi chân dài đặt lên bàn, đôi mắt khẽ nheo lại:
- Nhưng mà, vừa nãy gặp một tiểu nha đầu dưới lầu, cũng thú vị lắm! Em quyết định, không có gì thì cứ chạy đến đây tìm anh, không chừng có thể gặp được cô ấy thêm vài lần, tình cờ gặp nhau, so với xem mắt thú vị hơn nhiều đó.
Mặc Tây Thành là em trai ruột của Mặc Thiệu Đình, thường ngày không chuyên tâm học hành, chỉ biết vui chơi mãi tận bên Anh xa xôi, bây giờ không dễ gì quay về rồi, Mặc Thiệu Đình rất hy vọng cậu ta sẽ thay đổi, sớm thích nghi với cuộc sống ở Hoa Hạ, vì thế đối với chuyện trọng đại cả đời của cậu Mặc Thiệu Đình cũng vui vẻ chấp thuận.
Nghe cậu ta bảo có ý với nữ nhân viên trong công ty anh, Mặc Thiệu Đình buột miệng hỏi:
- Ồ? Là cô gái như thế nào? Tên gì? Anh lưu ý giúp em.
Trong đầu Mặc Tây Thành hiện lên khuôn mặt cười của Đường Lạc Lạc, không kiềm được cong cả mày mắt, lắc đầu nói:
- Không nói anh biết, đây là bí mật nhỏ của bọn em.
Đường Lạc Lạc.
Cái tên này đúng là vừa hay vừa dễ nhớ.