Mặc Thiệu Đình lúc này chỉ muốn đuổi hết mọi người ra ngoài, tự cười lớn ba tiếng, vui vẻ xoay vòng tròn tại chỗ, đối diện với những ánh mắt như đang tham quan băng dưới giếng, anh không muốn giải thích câu nào cả.
Loài người ngu ngốc sao hiểu được sự vui vẻ của anh?
An Di Sanh há hốc mốm, kinh ngạc nhìn đã từng là nam thần cao lạnh lúc nào cũng khuôn mặt băng giá, lúc này không giấu được sự vui mừng, mặt tỏa ánh xuân, bộ dạng giống như vừa phê thuốc, trong lòng âm thầm đốt nến cho Mặc Thiệu Đỉnh: “Điên rồi.... đây tuyệt đối là điên thật rồi...”
Sau khi cúp máy Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc cảm thấy mọi thứ đã sẵn sàng, ngày rời khỏi nhà họ Mặc cận kề, những uất ức và buồn rầu đè nén trong lòng mấy ngày nay bỗng chốc tan biến hết, suy tính sau khi rời khỏi nhà họ Mặc, sẽ cao chạy xa bay, đem những gì học được từ nhà họ Mặc ra dùng, chỉ cần nổ lức, đến đâu cũng có thể sống được...
Đường Lạc Lạc càng nghĩ càng đẹp, tâm trạng tốt đẹp biết bao, đột nhiên ý nghĩ lóe lên, tối nay là ngày đầu tiên cô gặp Mặc Thiệu Đình, vì để đảm bảo Mặc Thiệu Đình sau khi thấy cô lần đầu, sẽ không muốn thấy lần hai nữa, thấy cô là phiền, ly hôn tốc độ, vậy bản thân có cần thiết “trang điểm” một chút không? Đi gặp người chống trên giấy tờ này?
Cười hihi, Đường Lạc Lạc xoay người cầm lấy bút kẽ chân mày ít khi dùng trên bàn trang điểm, cẩn thận tỉ mỉ chấm tàn nhang lên mặt....
......
Vào buổi tối.
Một đem sao sáng lấp lánh, sắc trời mông lung, trong phòng 302 của khách sạn Kim Tôn, Mặc Thiệu Đình mặc trên người bộ vest chỉnh chu, yên lặng ngồi bên bàn, chờ Đường Lạc Lạc đến.
Thân hình anh cao to, khuôn mặt tuấn tú, bình thường không cố ý chỉnh trang đã là mỹ nhan cái thế, đêm nay mặc bộ vest chỉnh chu, càng thể hiện được thân hình cao to, khí chất cao quý, cả người tựa hoàng tử trong cổ tích, anh tuần nhưng trầm mặc, hoàn mỹ và tinh tế.
Mặc Thiệu Đình nâng ly rượu lên, nhìn ánh sáng phản chiếu trong ly rượu từ ánh đèn thủy tinh treo trần nhà, nhẹ nhẹ nhếch mép.
Đường Lạc Lạc muốn hẹn gặp “Mặc Thiệu Đình”, lại muốn anh giả mạo làm bạn trai cô, bản thân anh không thể phân thân, e là không thể một lúc thỏa mãn hai nguyện vọng của cô được, nhưng tiểu ca ca là gọi đến là đến, còn “Mặc Thiệu Đình” có thể vắng mặt mà.
Dù gì cái nồi này, có “Mặc Thiệu Đình” gánh rồi.
Đây là một cách khi hết cách, hiện tại tiểu nha đầu vẫn chưa toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, nên vẫn chưa tìm được cơ may tốt, để anh nói hết tất cả mọi thứ, vì thế chỉ biết kéo dài thời gian thôi...
Mặc Thiệu Đình vừa nghĩ thế, vừa gọi phục vụ bàn, chọn món khai vị và khay trái cây mà Đường Lạc Lạc yêu thích, vừa rót thêm rượu vào ly của anh...
- Thưa ngài, ngài quả thật phong độ ngời ngời, người được ngài chờ đợi, ắt hẳn là một đại mỹ nhân đúng không?
Nữ phục vụ len lén nhìn Mặc Thiệu Đình hết lần này đến lần khác, không kiềm được cẩn trọng mở miệng hỏi.
Thường ngày đối với những lời tâng bốc hay tán tỉnh này, Mặc Thiệu Đình đều ngó lơ, nhưng hôm nay nữ phục vụ miệng lại ngọt đến thế, khen anh còn khen cả Đường Lạc Lạc, khiến tâm trạng vốn không tệ của anh càng vui hơn, mày mắt dịu xuống, đưa một xấp tiền cho phục vụ làm tiền tip:
- Đương nhiên, cô ấy, rất đáng yêu.
Bình tâm mà luận, Đường Lạc Lạc tuy không phải là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng hoạt bát đáng yêu, ngây thơ nhiệt tình, cũng rất thuần khiết động lòng, ít nhiều trong lòng Mặc Thiệu Đình, không ai đẹp bằng cô.
Phục vụ không ngờ chỉ một câu khen thôi, lại có được tiền tip dày như thế, bỗng chốc vui đến cười tít cả mắt:
- Cám ơn ngài, tiểu thư nào được hẹn hò với ngài quả là có phúc khí, cô ấy...
Lời chưa dứt, phục vụ đã cứng đờ người, chớp chớp mắt, cô ta nhìn thấy một bóng dáng mặc váy đầm màu đỏ, giày cao gót màu xanh lục đi vào trong phòng....
Đầu tóc rồi bù, trên mặt toàn tàn nhang, mắt to mắt nhỏ nữa, bờ môi tô son đỏ đậm...
Yêu quái? Cô gái này, không lẽ là bạn gái mà người đàn ông đẹp trai hơn cả minh tinh này đang chờ sao?
Trong ánh mắt nghi ngờ của phục vụ bàn, Đường Lạc Lạc vừa nhảy nhót vừa chạy đến sau lưng Mặc Thiệu Đình, đưa tay vỗ vỗ anh:
- Tiểu ca ca, tôi đến rồi.
Trong lòng Mặc Thiệu Đình rung động, vừa quay đầu, bỗng chốc cả người đều không tốt nữa --- tiểu nha đầu bị trúng gió sao?
Vừa quay đầu những tưởng đang xem phim kinh dị nữa? Thường ngày không trang điểm khuôn mặt nhỏ thanh tú đã đủ xinh đẹp rồi, bây giờ thành cái quỷ gì vậy....?
Đường Lạc Lạc thầy vẻ mặt Mặc Thiệu Đình giống như sống không còn gì nuối tiếc, bỗng chốc cảm thấy thú vị cực kỳ, cười to ha hả:
- Kinh ngạc không? Tôi đẹp không?
Mặc Thiệu Đình:
- ......
Anh rất muốn giả vờ không quen biết cô, nhưng bây giờ dường như đã muộn rồi.
Phục vụ bàn kinh hãi đến há hốc mồm, đi ra ngoài một cách cứng đờ, đi ra xa tít vẫn không quên quay đầu nhìn, trời ạ! Thời buổi này soái ca đều phối với loại heo nái thế sao?
Quả là lãng phí bảo vật trởi ban được không?
Trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại hai người Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình chau mày, không nhịn được nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ được Đường Lạc Lạc trang điểm đến mức không ra gì, chân mày càng chau càng chặt, cuối cùng không chịu đựng được, phụt một tiếng cười to ra.
Lúc anh cười, từ khuôn mặt thường ngày lạnh lùng không cười đùa, bỗng chốc sinh động hơn, mức độ anh tuấn tăng vọt, cả người mắt mày đều dịu dàng, anh chớp mắt, nhún vai liên tục, vừa cười vừa nói ra vài từ:
- Cô.... cô đúng là.... tinh ranh.
Hiện tại Đường Lạc Lạc không hề thanh tú đáng yêu, giống như người điên vậy, nhưng cho dù là Đường Lạc Lạc như thế, Mặc Thiệu Đình vẫn cảm thấy cô đáng yêu, dường như bị trúng tà rồi vậy.
Đường Lạc Lạc thấy Mặc Thiệu Đình cười, bản thân gãi gãi đầu cũng cười theo, ngồi đối diện với Mặc Thiệu Đình, đôi tay chống cằm, chu mỏ:
- Không còn cách nào, tôi bẩm sinh đáng yêu, sợ rằng khi gặp anh chồng gay của tôi, bất cẩn bẻ thẳng anh ta lại, lúc đó tôi không thể không ly hôn được, còn chia rẽ một cặp tình nhân, chuyện thất đức như thế, tôi không làm đâu.
Mặc Thiệu Đình:
- ......
Rốt cuộc là ai khiến tiểu nha đầu nghĩ rằng, anh là gay vậy? Vả lại ấn tượng này còn ăn sâu vào trong não đến mức độ này rồi sao?
Mặc Thiệu Đình cạn lời cầm lấy khăn ướt trên bàn, nắm lấy cẳm nhỏ của Đường Lạc Lạc, tỉ mỉ cẩn thận lau chùi khuôn mặt mèo của Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc sững người, sau đó bị cử chỉ thân mật tự nhiên này của Mặc Thiệu Đình làm cho tim rung động, bỗng chốc hổi hộp lên.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, mày mắt tinh tế giãn ra, trong mắt đều để lộ sự quan tâm, bàn tay nâng cằm của cô, thon dài và đốt xương phân rõ, là một bàn tay đẹp đến chết người, vì hành động khẽ nghiêng người của anh, khoảng cách hai người, bỗng chốc gần hơn rất nhiều.
Trên người tiểu ca ca, mang một hương thơm thanh dịu rất thơm, không giồng như nước hoa, là mùi hương cơ thể tự nhiên của anh.
Khăn ướt mát lạnh di chuyển trên mặt cô, Đường Lạc Lạc cảm thấy những lớp phấn trang điểm mà cô vẽ bừa lên mặt đang dần dần bị bôi đi, tiếng tim đập của cô cũng dần dần tăng tốc, hơi thở Mặc Thiệu Đình bền vững, hơi thở ấm nóng phà trên đỉnh đầu cô, đầu ngón tay dưới cằm cô khẽ dùng sức, dường như có một luồng điện từ phía cằm chạy khắp tứ chi của cô.
Ngay cả hơi thở cũng không kiềm được cẩn trọng hơn.
Đường Lạc Lạc mắt nhìn xuống, cơ thể căng thẳng, không dễ gì chờ đến lúc Mặc Thiệu Đình bôi sạch hết những thứ trên mặt cô, lộ ra khuôn mặt mộc, không giống như con mèo hoa khi nãy nữa, cô chớp chớp mắt, cảm nhận được bàn tay đặt dưới cằm cô của Mặc Thiệu Đình rút về, trong lòng đột nhiên không kiềm được có chút hụt hẫng lạ thường.
- Cám ơn nhé!
Đương Lạc Lạc cắn môi, giọng nhỏ như muỗi.
- Cám ơn thì tôi đã nghe rất nhiều lần rồi.
Mặc Thiệu Đình ghé sát Đường Lạc Lạc, hai tay đặt lên thành ghế hai bên của cô, mép môi khẽ nhếch lên, cười bí ẩn và tà khí:
- Cô không có lời nào khác muốn nói với tôi sao?
Anh khẽ nghiêng đầu, bờ môi có hình dáng đẹp dừng lại ở khoảng cách cách Đường Lạc Lạc vài mm, hơi thở hòa quyện vào nhau, không khí ái muội từ từ lan tỏa.
- Tôi....
Đường Lạc Lạc chỉ cảm nhận một tiếng “ung”, máu huyết toàn thân xông thẳng lên não, khiến đầu óc cô trống rỗng.
Đáng chết!
Trên người người đàn ông này giống như có ma lực vậy, chỉ cần hai người ghé sát gần nhau chút thôi, là tim cô đập loạn xạ, lòng bàn tay cũng toát cả mồ hôi, cả người giống như máy tính bị đơ máy vậy, hoàn toàn không thể vận hành bình thường được!
Trong sự hồi hộp, Đường Lạc Lạc bỗng đứng phắt dậy, lùi sau hai bước, bất cẩn đẩy ngã cả ghế, nhìn Mặc Thiệu Đình ngờ nghệch chớp chớp mắt, vì muốn giải tỏa sự ngượng ngùng, cô lắp ba lắp bắp nói:
- Mặc... Mặc Thiệu Đình sao còn chưa đến?
Công lực đánh trống lãng của tiểu nha đầu, thật sự không cao tay đến đâu.
Mặc Thiệu Đình đầu hàng lắc đầu, tự cười mỉa mai:
- Chắc có việc gì đó vướng bận rồi, cô hoảng cái gì, chúng ta có thể trò chuyện cái khác trước mà.
Đường Lạc Lạc hai tay quấn vào nhau, tim đập loạn hết cả, cảm thấy cảm giác này trước đây chưa từng có, chỉ biết cúi đầu ngồi xuống đối diện Mặc Thiệu Đình, liếm liếm môi:
- Vậy... tiểu ca ca, tôi chưa từng hỏi anh, anh tên là gì vậy?
Bản thân và tiểu ca ca quen biết lâu vậy, mỗi lần hỏi những thông tin cơ bản của tiểu ca ca, đều bị anh dùng đủ lý do lấp liếm qua, giống như thân phận rất bí mật, không thể nói với cô vậy.
Mặc Thiệu Đình chau mày, cảm thấy câu hỏi này rất khó trả lời, đương nhiên anh có thể lấy một cái tên giả, nhưng sẽ có một ngày, sự thật được phơi bày, vậy khác nào bản thân đang lừa dối tiểu nha đầu sao?
Tiểu nha đầu có khi nào vì thế mà bỏ mặc anh, chán ghét anh?
Vừa nghĩ thế thôi, Mặc Thiệu Đình ngẩn đầu, giả vờ suy ngẩm:
- Cô nói, Mặc Thiệu Đình sao còn chưa đến nhỉ?
Đường Lạc Lạc:
- ......
Là ai nói trò chuyện chủ đề khác chứ?
Không khí bỗng chốc trở nên có chút gượng gạo lạ kỳ, cặp nam nữ giống như chỉ mới biết yêu vậy, ngồi đối diện nhau, trong mắt lửa hoa nhấp nháy, nhưng ngặt nổi không biết nói gì, thời gian từng phút từng giây trôi qua, món ăn từng món món được đưa lên, vẻ mặt Đường Lạc Lạc từ sự hồi hộp căng thẳng, dần dần trở nên thất vọng.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại:
- Đã 10 giờ rồi, Mặc Thiệu Đình, chắc không đến nữa rồi.
Cho dù bản thân đã dùng đến tuyệt chiêu này, anh chồng trên danh nghĩa, vẫn không chịu đến gặp cô.
Thất bại sao?
Đường Lạc Lạc, có thể cô chính là người con gái thất bại nhất trên thế gian này!
Ba mẹ ruột chê bai cô, tính toán cô, anh chồng trên danh nghĩa ngay cả gặp mặt một lần cũng không thèm, lúc gặp khó khăn, ba lần bảy lượt cần người đàn ông trước mặt cứu giúp, nhưng ngay cả họ tên người ta cũng không biết...
Đường Lạc Lạc cảm thấy cuộc sống của bản thân rất giống với nửa phần đầu của truyện cổ tích cô bé Lọ Lem.
Cô không nói một lời cầm lấy chai rượu trên bàn, đổ một ly đầy, ngẩn đầu nhìn ánh mắt quan tâm của Mặc Thiệu Đình ngồi đối diện, cười khổ một cái:
- Để anh đến uổng công rồi, tôi nghĩ, tuy tôi từ đầu đã cảm thấy tôi không có địa vị gì trong nhà họ Mặc, nhưng dù sao cũng không sâu đậm gì, Mặc Thiệu Đình chắc chưa từng xem tôi là con người nhỉ? Có phải anh cảm thấy tôi rất buồn cười không?