Đường Lạc Lạc vội vẫy tay, cảm kích trả lời:
- Không cần không cần, cám ơn cô Thanh Thanh, một mình tôi được rồi, cô yên tâm về nhà đi, mai gặp.
Nhạc Thanh vừa đi vừa quay đầu rời khỏi, giây phút quay người đi, sự nhiệt tình và lo lắng trên mặt biến mất, đổi lại là vẻ mặt cười hả hê.
Thời gian tích tắc trôi qua, chớp mắt đã qua một tiếng đồng hồ hơn, Đường Lạc Lạc không dễ gì sắp xếp xong vài phần bản thảo, nghĩ rằng có thể nộp bài rồi, vươn dài người, gửi bản thảo qua email cho Vương Bác, mới thu dọn đồ đạc, đi ra khỏi tòa nhà công ty.
Thời gian này, tất cả đều tan ca rồi, bản thân còn phải nhanh chóng chạy về nhà họ Mặc, nghinh đón mẫu thân đại nhân của Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc vừa nghĩ đến đây, bước chân nhanh hơn, hiện tại đã tối thế này rồi, Mặc Thiệu Đình chắc là đi trước rồi, thời gian này cũng khó gọi xe...
Cô vội vàng bước xuống cầu thang, đi về hướng quảng trường của tòa nhà công ty, kết qủa vừa đi vài bước, đã thấy chiếc xe Ferrari màu cam đỏ, đang đậu ở góc đường.
Trái tim đang thấp thỏm bỗng nhẹ đi, cảm xúc khẩn trương nóng vội ban nãy phút chốc tan biến, Đường Lạc Lạc nói không ra cảm xúc trong lòng là gì, chỉ là, khi nhìn thấy chiếc xe thể thao luôn xuất hiện đúng lúc, nghĩ đến người đang ngồi trong xe chưa bao giờ thất hứa với cô, trong lòng cô bỗng chốc rất an tâm, rất mãn nguyện.
Cô chạy nhanh vài bước, đi đến trước cửa xe, gõ gõ cửa, cửa xe kéo xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, ngay cả giọng nói cũng khiến người khác an tâm đến lạ:
- Sao trễ thế này, tổ tông nhỏ của tôi, mau lên xe.
- Ừm.
Đường Lạc Lạc ngoan ngoãn mở cửa xe, ngồi vào trong, vừa ngồi vào vừa giải thích:
- Hôm nay công việc hơi bận, chuyến bay của bác gái mấy giờ vậy? Đến chưa? Ôi! Để bác gái đợi tôi, nhất định sẽ ghét tôi lắm!.... ồ đúng rồi, thời gian này, có phải đã bắt đầu dùng bữa rồi không? Tiêu rồi tiêu rồi, tôi vốn định xuống bếp làm cơm....
Nhìn thấy bộ dạng hồi hộp của Đường Lạc Lạc khiến Mặc Thiệu Đình thấy vui, cô xem trọng buổi họp mặt gia đình tối nay, phải chăng là... cô cũng xem trọng anh?
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt kiên nghị thâm trầm của Mặc Thiệu Đình lướt qua thần sắc hòa nhã, đưa bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô:
- Yên tâm, tất cả đều có tôi, cô chỉ cần ngồi xuống, ăn cơm, cười thật ngọt ngào là được.
Sự an ủi của anh dường như có sức mạnh thần kỳ, khiến sự bất an trong lòng của Đường Lạc Lạc phút chốc bình tĩnh lại, cô có chút ái ngại gật gật đầu:
- Ồ, xin lỗi nha! Hôm nay thật sự là...
- Không cần xin lỗi tôi.
Mặc Thiệu Đình một tay đặt trên vô lăng, ngón tay thon dài linh hoạt và nho nhã, một tay nắm tay Đường Lạc Lạc, nắm thật chặt:
- Cô tăng ca, cũng là đang nổ lực làm việc cho công ty nhà họ Mặc, mẹ tôi sẽ hiểu cho cô mà.
Đường Lạc Lạc gật gật đầu, tâm trạng tốt lên hẵn, Mặc Thiệu Đình có thể thấu tình đạt lý như vậy, mẹ anh, nhất định là người dịu dàng và tri thức nhỉ?
Tuy bản thân mang thân phận giả, không thể ở bên Mặc Thiệu Đình mãi, nhưng ít nhiều, cô cũng muốn để lại một ấn tượng tốt trong mắt mẹ anh.
Trong lúc Đường Lạc Lạc đang suy nghĩ vẩn vơ, chiếc xe phóng nhanh đến trước cổng biệt thự nhà họ Mặc, Đường Lạc Lạc theo Mặc Thiệu Đình xuống xe, vừa ngẩn đầu, đã thấy Mặc Tây Thành đang đi qua đi lại trước cửa rồi.
Nghĩ đến Mặc Tây Thành vẫn chưa biết thân phận của cô, Đường Lạc Lạc nảy sinh ý đồ trêu chọc, bước hai ba bước vượt qua Mặc Thiệu Đình, đi đến bên cạnh Mặc Tây Thành, vỗ lên vai cậu ta:
- Hi, cậu chủ Tây Thành, lâu quá không gặp.
Mặc Tây Thành đang lúc nóng vội đi qua đi lại vừa ngẩn đầu thấy Đường Lạc Lạc, khuôn mặt tuấn tú tựa ngọc lộ ra sự vui mừng không giấu được:
- Lạc Lạc? Mấy ngày nay cô đi đâu vậy? Cô không biết, lần trước cô biến mất ở buổi yến tiệc mà không nói lời nào, tôi đi khắp nơi tìm cô, nhưng cô lại không để lại số điện thoại cho tôi, hại tôi cứ mãi lo lắng, cô không sao chứ?
- Tôi vẫn tốt nè.
Đường Lạc Lạc nghĩ lại hôm đó đúng là cô biến mất mà không nói lời nào, có chút có lỗi:
- Cám ơn cậu quan tâm tôi, vả lại những lời cậu nói với tôi ngày hôm đó cũng rất có đạo lý, cậu chủ Tây Thành đúng là đàn ông có nhan sắc và nội tâm ngang tầm với nhau đó.
- Những lời tôi nói với cô ngày hôm đó....
Mặc Tây Thành trầm tư một phút, sau đó ánh mắt tỏa sáng, hôm đó cậu ta nói với Đường Lạc Lạc, chỉ cần yêu nhau, thì đừng lo lắng quá nhiều, cố gắng theo đuổi nó, thân phận của hai người vốn không thành vấn đề...
Nha đầu này thật sự nghe lọt tai rồi?
Trong lòng Mặc Tây Thành lan tỏa sự vui mừng và an ủi, chà chà tay, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đường Lạc Lạc, có chút kích động:
- Lạc Lạc, cô có thể hiểu thật sự tốt quá rồi, kỳ thực tôi đã sớm muốn nói với cô, tôi...
Đang chuẩn bị thổ lộ hảo cảm của bản thân cậu ta đồi với cô, một thân hình cao to liền xuất hiện phía sau Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình đi đến bên cạnh Đường Lạc Lạc, choàng lên vai cô, đôi mắt thâm sâu lạnh lùng mang đầy sự chiếm hữu mạnh mẽ, và địch ý bẩm sinh đối với bất kỳ người đàn ông nào, ngữ khí kiên định nói với Mặc Tây Thành:
- Tây Thành, đây là chị dâu nhỏ của em, Đường Phù Dung, biệt danh Lạc Lạc, hai người đã gặp nhau rồi sao?
Chị dâu nhỏ... Đường Phù Dung.... biệt danh Lạc Lạc....
Sự vui mừng trên mặt Mặc Tây Thành còn chưa kịp tan đi, cả người giống như chưa nghe hiểu ý của câu nói này vậy, sững người, nhìn nhìn Đường Lạc Lạc đang cười tít mắt, lại nhìn Mặc Thiệu Đình với vẻ mặt kiên định tuyên thệ chủ quyền và thần sắc ái mộ khó có thể giấu đi, cả người thẩn thờ luôn.
Đường Lạc Lạc chính là chị dâu nhỏ mà bản thân cậu ta chưa từng gặp ư?
Mặc Tây Thành cảm thấy, đây thật sự là trò đùa ác ý nhất mà ông trời đang trêu chọc cậu ta vậy.
Bản thân khó khăn lắm mới quyết định sẽ nghiêm túc với một đoạn tình cảm, không dễ gì gặp được cô gái không giống với những người khác, hiện tại đang vui mừng chuẩn bị cho mọi sự được bắt đầu, không ngờ lại phát hiện người con gái ấy là chị dâu của cậu ta ư?
Có cần phải cẩu huyết phải kịch tính hóa đến thế không?
Mặc Thiệu Đình khi nãy nhìn từ xa thấy Mặc Tây Thành và Đường Lạc Lạc trò chuyện rất vui, trong lòng nghĩ bọn họ tình cờ gặp nhau trong công ty cũng không có gì lạ, nhưng khó tránh trong lòng có chút ghen tị, lúc này vừa đi đến gần, nhìn thấy biểu hiện trên mặt Mặc Tây Thành, bỗng chốc hiểu được vài phần.
Anh không kiềm được ôm Đường Lạc Lạc chặt hơn, giả vờ không thấy khuôn mặt ngỡ ngàng của Mặc Tây Thành:
- Em ra đón bọn anh hả? Mẹ về đến rồi đúng không? Đi nào, anh định nhanh chóng giới thiệu chị dâu nhỏ của em cho mẹ đây!
Ba từ “chị dâu nhỏ”, được anh rặn nặng hơn nhiều.
Người phụ nữ của Mặc Thiệu Đình anh, không cho phép ai thèm muốn, cho dù là em trai ruột, cũng không được.
Mặc Tây Thành một hồi sau mới hoàn hồn, sự thất vọng trong mắt khó giấu đi, đúng rồi, cậu ta phải sớm đoán được thân phận của Đường Lạc Lạc không tầm thường, nếu không vào buổi yến tiệc hôm đó, Mặc Thiệu Đình cũng không thể vô duyên vô cớ đi về phía cô, cô cũng không vì thế mà quay người bỏ chạy...
Hiện tại, cô càng không thể đến biệt thự nhà họ Mặc vào lúc này, giây phút cậu ta nhìn thấy cô thì phải sớm phát giác ra gì đó mới đúng.
Đáng tiếc là bản thân nhớ nhung cô đã lâu, vì quá vui mừng, thế là hoàn toàn không ý thức đến.
Trong lúc Mặc Tây Thành sững người, Mặc Thiệu Đình đã kéo Đường Lạc Lạc đi vào trong, cho dù trong lòng Mặc Tây Thành đầy sự không cam, cũng chỉ biết lặng lẽ đi sau họ, trong lòng hối hận đến mức ruột gan meo mốc ---- trong buổi yến tiệc, điều khiến Đường Lạc Lạc rối bời, e rằng chính là tình cảm giữa cô và Mặc Thiệu Đình chăng?
Khi cô hỏi, cậu ta còn tự đào mồ chôn bản thân bằng cách cổ vũ cô phải dũng cảm theo đuổi tình yêu, hay rồi, hiện tại Đường Lạc Lạc nghe lọt tai rồi, đi cùng với anh trai cậu một cách ngọt ngào, cậu ta thế này được xem là tự ném đá lên chân mình không?
Vừa nãy còn nghĩ rằng bản thân là đại sư triết học, hiện tại Mặc Tây Thành hận đến mức muốn tát vài cái lên mặt bản thân, đúng là ngốc tột đỉnh luôn được không?
Tâm trạng ba người khác nhau cùng đi vào bên trong biệt thự nhà họ Mặc, vừa vào nhà, người làm đã bước đến đón nhận áo khoác của Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc đang hiếu kỳ nhìn về phía phòng khách đối diện cổng lớn, thấy sofa dài trong phòng khách, một phụ nữ trung niên xinh đẹp có cử chỉ nho nhã đang ngồi.
La Nhã mặc trên người một bộ sườn xám trắng đen xen kẽ, tư thế nho nhã ngồi đấy, nhìn thấy ba người Mặc Thiệu Đình đi vào, bà nhìn hai đứa con trai mỉm cười, đôi mắt trông ngóng sáng rực, tuy đã có tuổi, nhưng toàn thân vẫn phong vân ngời ngời, khí chất vượt bậc:
- Hai con về rồi à? Mẹ chờ đến hai mắt mòn mỏi luôn, đây là con dâu mẹ, Phù Dung hả?
Mặc Thiệu Đình mỉm cười, kéo theo Đường Lạc Lạc, cùng đi đến trước mặt La Nhã:
- Thưa mẹ, đây là vợ con, Đường Phù Dung, nói đến đây, con phải cám ơn huệ nhãn của mẹ, đã giúp con tìm được người vợ tốt thế này.
Đường Lạc Lạc vội nở một nụ cười ngọ ngào với La Nhã:
- Con chào bác.... chào mẹ ạ.
La Nhã nhìn Đường Lạc Lạc từ trên xuống dưới, thần sắc đó tràn đầy sự thăm dò và đánh giá, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Đường Lạc Lạc, trong miệng khẽ lẩm bẩm:
- Đúng... chính là khuôn mặt này, không sai...
- Mẹ nói gì ạ?
Mặc Thiệu Đình thắc mắc chau mày, hỏi bà.
- Không gì.
Trên mặt La Nhã hồi phục thần sắc ung dung:
- Mẹ nói, Phù Dung không tệ, vừa nhìn đã biết là có phúc khí, không phải sao, lần này về nhà vừa kịp lúc, chọn đúng giờ cơm còn gì.
Đường Lạc Lạc cắn cắn môi, những lời này tên ngốc cũng nghe ra, nào có phải khen cô gì đâu, rõ ràng là mỉa mai cô về trễ, còn chưa chịu xuống bếp.
- Xin lỗi, thưa mẹ, con về trễ, hôm nay công ty có chút việc, con tăng ca trễ, nên...
Đường Lạc Lạc có chút khó xử giải thích.
- Ồ, vậy sao?
La Nhã cười mỉa mai:
- Ý con là, công ty đều dựa vào con chống đỡ, chế công việc trong công ty nặng nhọc, mẹ cũng không phải là mẹ chồng không thông tình lý, nếu đã vậy thì con về nhà chăm chồng dạy con cũng được, ngày mai khỏi đi làm nữa.
- Dạ không phải.....
Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy bản thân khó giải thích, La Nhã khí chất cao quý, nhưng dường như đối với cô tự nhiên có địch ý, nhưng nếu nhìn cô không thuận mắt, chê bai thân phận thấp hèn của cô thì lại thấy không thông lắm, người làm chủ cưới cô vào nhà họ Mặc chính là La Nhã mà.
- Thưa mẹ, Lạc Lạc còn nhỏ, mẹ đừng chấp nhận cô ấy ạ.
Màu mắt Mặc Thiệu Đình tối sầm, lập tức lên tiếng giải vây cho Đường Lạc Lạc, nắm lấy tay Đường Lạc Lạc càng chặt hơn, truyền thêm dũng khí cho cô.
La Nhã hứ một tiếng, ánh mắt lướt qua Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc, nhìn Mặc Tây Thành đứng đằng sau họ, vẻ mặt phút chốc có thêm vài phần thương yêu, cười vẫy tay với Mặc Tây Thành:
- Tây Thành, con trai này, về rồi cũng không nói với mẹ một tiếng, đã vội chạy ra cổng chờ anh hai và chị dâu, nào, mau qua đây cho mẹ xem nào, hình như gấy đi ấy, có phải gần đây ăn uống không quen không? Mẹ tìm cho con vài đầu bếp Tây phục vụ con nhé?
Tâm trạng hiện tại của Mặc Tây Thành, dường như tuyệt vọng đến mức chưa từng có trước đây, chầm chậm đi đến trước mặt La Nhã, lơ đãng nhếch mép:
- Không sao ạ, con có thể chăm sóc tốt cho bản thân.
- Con đó, cứ thích cứng họng, đã gầy đến thế rồi, khiến mẹ thương xót biết mấy.
La Nhã vừa nói vừa đưa tay bẹo má Mặc Tây Thành, cười dịu dàng và sủng ái.