Để lại Đường Lạc Lạc và anh em nhà họ Mặc ăn cơm cùng La Nhã, trong suốt bữa cơm La Nhã hỏi han Mặc Tây Thành, hỏi này hỏi nọ, đối với Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình thì lới nói ít hơn nhiều, nhưng ngặt nổi tâm trạng Mặc Tây Thành không tốt, hỏi một câu trả lời một câu, không khí trên bàn ăn không mấy nhiệt liệt.
Không dễ gì dùng xong bữa cơm này, Đường Lạc Lạc theo Mặc Thiệu Đình vào phòng, và La Nhã gọi Mặc Tây Thành lại, vào phòng sách trò chuyện.
Đường Lạc Lạc đi theo sau Mặc Thiệu Đình, lề lề mề mề bước vào phòng ngủ, đỏ mặt cúi đầu, cho đến khi Mặc Thiệu Đình đóng cửa, cô không mấy tự nhiên tựa bên cửa, khẽ giọng nói:
- Cái đó.... tiểu ca ca à, chúng ta ở cùng phòng, không tốt lắm thì phải?
Trước đó hai người ngủ khác phòng, cho dù hôm đó vì sự cố ngoài ý muốn nên đã có quan hệ thân mật, nhưng trong lòng Đường Lạc Lạc, trước sau gì cô cũng sẽ rời khỏi nhà họ Mặc, vậy thì không thể có dây dưa gì nhiều với Mặc Thiệu Đình, tuy trên danh nghĩa, họ là vợ chồng, ở cùng phòng cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Vì là vợ chồng, nên Đường Lạc Lạc đưa ra yêu cầu này, khó tránh khỏi có chút chột dạ.
Mặc Thiệu Đình cạn lời quay người:
- Lạc Lạc, thường ngày thì thôi vậy, hiện tại mẹ tôi ở đây, tôi không thể nào ngủ trong phòng khách được, để mẹ nhìn thấy không hay, nếu cô cảm thấy bất tiện thì tôi có thể ngủ trên sofa.
Trong phòng ngủ rất to, ngoài cái giường king size, còn có nguyên một dãy sofa da thật, hai người mỗi người ngủ một góc, cũng không thành vấn đề.
Đường Lạc Lạc gật gật đầu:
- Xin lỗi nhé! Làm khó anh rồi.
Trong lòng tràn ngập sự hối lỗi, rõ ràng Mặc Thiệu Đình là chồng của cô, nhưng....
Thay thế cho cái tên Đường Phù Dung, Đường Lạc Lạc thật không có cách nào cứ thế lừa dối bản thân sống cùng Mặc Thiệu Đình, chỉ có thể nỗ lực không để bản thân dấn sâu thêm.
Đôi lúc, Đường Lạc Lạc thậm chí còn nghĩ, nếu Mặc Thiệu Đình không phải là Mặc Thiệu Đình, mà là tiểu ca ca làm tài xế như ban đầu, có khi kết cục sẽ càng tốt hơn.
Cô cúi nhìn xuồng, không để bản thân nghĩ ngợi nhiều hơn, mở món quà của La Nhã tặng, khi nãy trong phòng ăn, cô ngại nên không nhìn nhiều, lúc này đễ cái váy lên giường nhìn kỹ, phát hiện là một bộ váy đầm ngắn điểm hoa li ti kèm ren, là mẫu mới mùa xuân năm nay của Hermes.
Vốn dĩ Đường Lạc Lạc đối với những hàng xa xỉ không mấy nghiên cứu, nhưng từ khi vào bộ phận thiết kế của công ty nhà họ Mặc, ít nhiều gì cũng tiếp xúc đôi chút, lúc này nhìn bộ váy đầm ngắn Hermes, cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, chau mày nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng hiểu ra, thiết kế phần thắt lưng của váy, không giống với mẫu mà thương hiệu đã ban hành.
Mẫu Hermes ban hành rõ ràng có một cái thắt lưng nơ nửa trong suốt, nhưng cái váy trước mặt, phần thắt lưng chỉ là một sợi dây màu nhạt bình thường, phần dây thắt lưng là linh hồn thiết kế của bộ váy này, được mang ra làm điểm nhấn để tuyên truyền, nhưng thắt lưng này...
Rõ ràng là mẫu hàng fake cao cấp.
Với tài lực của La Nhã và sản nghiệp của nhà họ Mặc, La Nhã tuyệt đối không phải vì không mua nổi hàng xa xỉ thật mà đổi hàng fake này để giữ sỉ diện, tặng cho cô bộ váy đầm này chỉ có một lý do ----
Biểu đạt sự khing miệt của bà ta đối với cô.
Nếu bản thân không phát hiện ra đây là hàng fake, hưng phấn mặc nó tham gia buổi yến tiệc thượng lưu nào đó, hậu quả dường như không thể tưởng tượng, không chỉ bị chê cười, thậm chí từ nay sẽ trở thành trò cười của toàn giới thượng lưu...
Đường Lạc Lạc cười khổ, quay người vẻ mặt tội nghiệp nhìn Mặc Thiệu Đình:
- Tiểu ca ca, tôi cảm thấy mẹ anh, hình như không thích tôi.
Ánh mắt Mặc Thiệu Đình tối sầm, trong mắt lướt qua một chút hối hận, đi đến trước mặt Đường Lạc Lạc, hai tay đặt lên vai cô, nhìn vào mắt cô nói từng chữ một:
- Cô chỉ cần tôi thích cô, tôi thích cô, là đủ.
Nói xong, anh cúi người, hai tay nâng khuôn mặt của Đường Lạc Lạc, bờ môi mềm mại như chuồn chuồn chạm mặt nước khẽ hôn lên môi cô, nhẹ nhàng thăm dò, âu yếm, đến tấn công trực diện, thẳng vào trong miệng cô...
Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy toàn thân như tê mê, được khóa chặt bên cửa phòng, toàn thân bất động, không dễ gì vùng vẫy đưa tay từ chối anh, nhưng đôi tay bị bắt lầy, đưa lên cao...
Cả người trong tư thế đầu hàng vậy, bị Mặc Thiệu Đình đè lên cửa phòng muốn làm gì thì làm.
Mùi hương thanh nhã trên người anh rất thơm, hơi thở ấm áp quen thuộc khiến Đường Lạc Lạc đắm chìm, nụ hôn của anh bá đạo, vồn vã, che trời lấp đất, tựa như một cái lưới chằng chịt chi chít, phủ vây cô bên trong, không thể vùng ra, chỉ biết chấp tay đầu hàng.
Nụ hôn ái muội và ướt át này không biết kéo dài bao lâu, đến khi Đường Lạc Lạc toàn thân mềm nhũn, cảm thấy bản thân không thể đứng vững được nữa, Mặc Thiệu Đình mới buông cô ra, một tay vẫn đặt trên eo cô, đôi mắt thâm sâu như ánh sao đêm, dường như muốn nhìn xuyên thấu đến tận sâu bên trong linh hồn cô, áp sát thật chặt bên thân thể cô, giọng nói phiêu diêu và tràn đầy sự mê hoặc:
- Cô xác định... là đêm nay không muốn tôi ngủ cùng sao?
Đường Lạc Lạc hít thở thật sâu, nụ hôn nồng cháy ban nãy khiền nhịp thở cô rối loạn, cô nổ lực kêu gọi lý trí của bản thân quay về:
- Anh buông tôi ra...
Không biết sao, giọng nói của cô trở nên mểm dẻo tột đỉnh, nghe vào tai bản thân cô còn không kiềm được mặt đỏ bừng.
Bộ dạng mắc cỡ này của cô, cực kỳ đáng yêu, Mặc Thiệu Đình mỉm cười, ánh mắt trầm xuống, cảm thấy nơi nào đó thân dưới đang báo tín hiệu sẵn sàng, hết cách đành buông Đường Lạc Lạc ra, lùi sau một bước:
- Lạc Lạc, hôm nay cô đã làm rất tốt, nên không cần phải nghi ngờ bản thân, từ lúc tôi còn bé, ba tôi đã qua đời, nên mẹ tôi có chút kỳ quái, cô đừng để trong lòng, chiếc khăn choàng ấy thật sự rất đẹp, tôi không ngờ cô lại khéo tay như thế, tôi cũng có chuẩn bị quà cho cô, là phần thưởng khích lệ cô.
Lúc anh còn bé ba anh đã qua đời rồi...
Đường Lạc Lạc không kiềm được có chút đồng tình với La Nhã, tuy đối phương không mấy thích cô, nhưng trẻ như thế đã mất chồng, một mình nuôi dưỡng hai đứa con trai, cũng không phải dễ dàng gì!
Nếu vậy thì... tính tình có chút kỳ quái, cũng có thể thông cảm.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, chớp chớp cặp mắt to, đưa tay ra:
- Phần thưởng của tôi đâu?
Được thôi, cô thừa nhận, tuy La Nhã có thể được cảm thông, nhưng bộ váy đầm hàng fake ấy đã để lại một ám ảnh cho tâm hồn bé nhỏ của cô, cô cần một chút quà khác để bù đắp cho vết thương tâm hồn đó.
Mặc Thiệu Đình được chọc cười bởi bộ dạng ngây ngô đòi quà của Đường Lạc Lạc, trong túi áo lấy ra một hộp quà nhỏ, mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn của Vacheron Constantin, dây đồng hồ màu đen, thiết kế đơn giản, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, mang cảm giác sang trọng nhưng đơn giản không diễu dương.
- Wow! Đồng hồ đeo tay?
Đường Lạc Lạc hiếu kỳ nhận lấy, đeo lên cổ tay:
- Nặng quá! Tôi đeo vào vừa đúng, sao anh biết được kích cỡ cổ tay của tôi?
- Đo bằng mắt.
Mặc Thiệu Đình trả lời nghiêm túc.
- Có kinh nghiệm nhỉ? Là chuyên gia tặng quà cho con gái nhỉ?
Đường Lạc Lạc nhếch nhếch mày châm chọc.
Mặc Thiệu Đình cười nhạt, đối mắt thâm trầm tà khí nhìn chằm chằm lên mặt Đường Lạc Lạc, dường như phút chốc không thể nào dời mắt được:
- Lạc Lạc, có biết tại sao tôi lại tặng đồng hồ đeo tay cho cô không?
Đường Lạc Lạc tuy cảm thấy có chút lạ, bình thường tặng quà cho con gái, không phải trang sức châu báu, quần áo hoa tươi gì đó sao, tặng đồng hồ đeo tay là ý gì?
Năm ngoái mua đồng hồ sao?
Mặc Thiệu Đình kéo tay thon nhỏ của Đường Lạc Lạc, chỉ vào mặt đồng hồ, giọng nói từ tính trầm trầm vang lên bên tai Đường Lạc Lạc:
- Cô nhìn, đây là kim giờ, đây là kim phút, đây là kim giây.... sau này mỗi phút mỗi giây, tôi đều ở bên cạnh cô, mãi mãi không rời xa cô.
Sau này mỗi phút mỗi giây, tôi đều ở bên cạnh cô, mãi mãi không rời xa cô.
Đường Lạc Lạc mở to mắt, cảm thấy tim cô phút chốc bị bắn trúng, nét mặt nghiêng tuấn tú của Mặc Thiệu Đình, dường như đang bay bổng vô số những cánh hoa hồng, tất cả tựa mộng tựa mơ.
Đáng chết, những lời đường mật của tên này thật sự có sức sát thương cực kỳ luôn á á á á!!!
- Cám ơn.
Đường Lạc Lạc nhân lúc bản thân chưa hoàn toàn mất đi lý trí, vồ ngã Mặc Thiệu Đình, vội vã rút tay về, hoảng loạn chui vào phòng tắm:
- Tôi đi tắm.
Mặc Thiệu Đình nhìn cô gái hoảng loạn bỏ chạy, mép miệng không kiềm được nhếch lên nở một nụ cười chắc chắn sẽ thắng.
Tiểu nha đầu, cô không thoát được đâu.
Đường Lạc Lạc tắm xong, thay đồ ngủ hoạt hình, thấy Mặc Thiệu Đình đang ngồi bên bàn đọc một quyển sách tiếng Đức, những con chữ trên đấy rồng bay phượng múa, đều là ngoại ngữ mà cô không quen, đưa ngón tay ra khua khua trước mặt anh, Đường Lạc Lạc buồng ngủ ngáp một cái:
- Tôi mệt rồi, ngủ trước nhé! Hi vọng anh ngủ thoải mái trên sofa.
Mặc Thiệu Đình nhẹ nhàng thở dài, quay người vào phòng tắm, không lâu sau, thay áo khoác tắm màu trắng tinh trên người.
Đường Lạc Lạc vốn đã chui vào trong chăn, mở mắt ra vừa hay nhìn thấy Mặc Thiệu Đình bước từ trong phòng tắm ra, mái tóc ngắn đen tuyền còn đọng nước ở đuôi tóc, tích tót thuận theo phần cổ hoàn mỹ, chảy thẳng xuống phần ngực màu đồng lộ ra ngay vị trí cổ áo, cơ bắp rắn chắc thoắt ẩn thoắt hiện, dưới áo khoác tắm là đôi chân dài chắc nịch, phối với khuôn mặt tuấn tú không tì vết, ngũ quan thâm sâu tinh tế, màu mắt tỏa sáng như điện, đúng là ưu vật thế gian.
Cô ngẩn ngơ nhìn, hoàn toàn không ý thức được hiện tại cô đang há hốc mồm, trừng to mắt, hoàn toàn thể hiện rõ sự mê trai đỉnh điểm của mình.
Mặc Thiệu Đình cứ thế đi thẳng đến bên giường của cô, cúi người, mùi hương sữa tắm rất thơm, xen lẫn với mùi thân thể thanh nhã vốn có của anh, ập đến Đường Lạc Lạc, giọng nói đầy từ tính của anh vang trên đỉnh đầu:
- Ngủ ngon nhé vợ!
Vợ...
Đây là lần đầu tiên Mặc Thiệu Đình gọi cô là vợ, Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy đầu óc cô mơ mơ màng màng, chưa kịp phản ứng, Mặc Thiệu Đình nhếch mép, quay người đi đến bên sofa, tắt hết đèn trong phòng.
Ánh trăng rọi vào phòng dường như phủ lên một lớp màng mỏng, lay lắt, mơ màng, rõ ràng vừa nãy Đường Lạc Lạc buồn ngủ lắm luôn, nhưng hiện tại, cô lại không ngủ được nữa.
Trong đầu chốc chốc hiện lên khuôn mặt khinh miệt lạnh nhạt của La Nhã, chốc chốc là hành động và lời nói ấm lòng của Mặc Thiệu Đình, chốc chốc lại nghĩ đến khung cảnh họ vừa quen biết nhau.
Nghĩ đến lúc đó bản thân hồ đồ chạy ra từ khách sạn, vừa trùng hợp lên xe của Mặc Thiệu Đình, tiếp theo xảy ra mọi việc, từng cảnh từng cảnh hiện lên trong đầu, Đường Lạc Lạc không kiềm được nhếch miệng, nở một nụ cười ngây ngô như con ngốc.
Bên tai truyền đến tiếng thở đều đặn của Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc nhìn về hướng Mặc Thiệu Đình, thấy anh nằm trên sofa, trên người đắp một cái chăn mỏng, nhắm mắt dường như đã ngủ say.
Dù sao bản thân đã mất ngủ rồi, Đường Lạc Lạc đành nhảy xuống giường, rón rén chạy đến bên sofa, ngồi xuống, cúi người nhìn mặt Mặc Thiệu Đình.
Mày mắt anh thanh tú, toàn bộ đường nét đẹp tự nhiên không thể chê vào đâu được, dưới ánh trăng, đường nét thâm sâu trên mặt hòa nhã hơn, cũng không còn sự lạnh lùng sắc bén thường ngày, cả người như thanh thoát hơn nhiều.