Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 67

- Lạc Lạc, mình biết cậu tốt nhất rồi.

Diệp Tiểu Manh chống cằm, đang ngắm hai viên kem to đùng trước mặt, trong mắt tỏa ánh sáng xanh lục:

- Đúng là phu nhân Mặc có khác, khao kem cũng mạnh tay hơn nhiều.

- Ăn đi, ăn cũng không bịt miệng cậu lại được.

Đường Lạc Lạc đút một muỗng đầy kem vào miệng Diệp Tiểu Manh:

- Đây là tiển của mình.

- Tiền quỹ đen của cậu hả?

Hai má Diệp Tiểu Manh căng đầy, gật đầu:

- Đúng là cậu nên có tiền quỹ đen, ôi, thành thật trả lời, buổi họp lớp lần trước, soái ca mà cậu dẫn theo, có phải là cậu chủ Mặc không?

- Sao cậu biết vậy?

Đường Lạc Lạc kinh ngạc hét to:

- Với trí thông minh của cậu mà có thể đoán được, Diệp Tiểu Manh, có phải hiện tại cậu có thể nhìn hiểu dự báo thời tiết luôn hay không?

- Cậu nói chuyện nghe không hay chút nào, cẩn thận bị cậu chủ Mặc đuổi khỏi nhà.

Diệp Tiểu Manh không phục chế giễu lại:

- Người ta muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn gia thế có gia thế, chỉ là có một khuyết điểm duy nhất, hơi bị chí mạng.

- Khuyết điểm gì?

Đường Lạc Lạc hiếu kỳ hỏi.

- Mù.

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tiểu Manh đanh lại, nghiêm túc:

- Hoặc giả nói là mắt thẫm mỹ chọn con gái, ừm... không thế nào!

Đường Lạc Lạc:

- .......

Người trước mặt này đúng thật là bạn thân của cô chứ?

Đúng thật không?

Tại sao không nói ra được lời nào hay thế nhỉ?

- Ôi, không đùa với cậu nữa.

Đường Lạc Lạc nhớ đến chuyện phiền lòng, ngón tay vẽ vòng tròn trên màn hình điện thoại:

- Kỳ thực, trong lòng mình gần đây thật sự rất rối, phiền đến không thể diễn tả được.

- Cậu có phiền não gì?

Diệp Tiểu Manh dường như không thể tin vào tai mình nữa:

- Chồng đẹp trai quá? Tiền nhiều tiêu không hết? Hay là cảm thấy tuổi còn trẻ mà đứng ở vị trí cao chót vót của cuộc đời nên không chịu được sự lạnh lẽo? Phiền não như thế xin mời hãy cho mình một tá được không?

Đường Lạc Lạc trợn mắt, mấy ngày nay bản thân suy nghĩ vẩn vơ, sắp tự kỷ luôn rồi, nếu không tìm người nào đó tâm sự, cô cảm thấy bản thân sắp phát điên luôn, Diệp Tiểu Manh là bạn thân của cô, cũng là một trong những người mà cô tin tưởng, nếu những lời này còn không thể nói với Diệp Tiểu Manh, thì đời người quả thật quá vô vị.

Nghĩ đến đây, cô di chuyển đến gần mép bàn, nhìn tứ phía, hạ thấp giọng nói:

- Tiểu Manh, có chuyện này mình muốn nói với cậu, cậu có thể bảo mật giúp mình không?

Diệp Tiểu Manh tò mò gật đầu:

- Chuyện gì vậy? Khiến cậu phiền não bấy lâu... không lẽ, cậu chủ Mặc mặt đó không được?

Đường Lạc Lạc:

- ......

Thật sự rất muốn xuất bản một quyển sách, gọi là

Ừm, có thể lượng tiêu thụ thấp nhưng chắc chỉ có cô mới viết ra được.

- Cậu biết mình gả cho Mặc Thiệu Đình rồi đúng không?

Đường Lạc Lạc liếm môi, có chút khó khăn nói tiếp:

- Nhưng cậu không biết vốn dĩ người mà nhà họ Mặc muốn lấy là chị hai mình, Đường Phù Dung. Mình.... chỉ là thế thân gả đi thôi.

- Hả?

Diệp Tiểu Manh mở to đôi mắt, trời ơi! Cái này cũng quá cẩu huyết quá hảo huyền rồi chăng? Giống như phim gia tộc dài tập trên TV vậy.

- Sau đó... việc này, người nhà họ Mặc và Mặc Thiệu Đình đều không biết, mình nói với họ Lạc Lạc là biệt danh của mình, họ đều nghĩ rằng mình chính là Đường Phù Dung.

- Vậy chị hai cậu đâu?

- Chị hai... vào đêm trước hôn lễ, mất tích rồi, hiện tại vẫn chưa tìm thấy.

Đường Lạc Lạc cúi đầu uống một ngụm nước ép trái cây trong ly:

- Vì vậy, cho dù Mặc Thiệu Đình có tốt đến đâu, mình cũng không dám thích anh ấy, vì anh ấy không phải của mình, mình chỉ là thế thân thôi, nghiêm khắc mà nói, anh ấy.... được xem là anh rể của mình!

Diệp Tiểu Manh há hốc mồm nghe kể, kem đầy trong miệng đã sớm tan chảy rồi, chỉ biết nuốt nước vào thôi, có chút mơ màng nhìn Đường Lạc Lạc, hồi lâu mới hoàn hồn:

- Vậy... nhưng.... nếu chị hai cậu không quay về, vậy thì đâu có ảnh hưởng gì đâu, chẳng qua là gọi tên chị ấy thôi mà.... không ảnh hưởng, có lẽ... không ảnh hưởng gì đâu ha?

- Vì vậy, hạnh phúc của mình phải gầy dựng từ chị hai, vĩnh viễn không thể tìm lại được chính bản thân sao?

Thần sắc Đường Lạc Lạc tối sầm xuống:

- Mình không muốn, vốn dĩ mình cũng bị ép gả vào nhà họ Mặc, vì thế, cho dù Mặc Thiệu Đình có tốt, mình cũng không dám yêu anh ấy, vì sớm muộn sẽ có một ngày, hạnh phúc mà mình trộm được, sẽ bị tước đoạt, sẽ có một ngày, phải vật hoàn chính chủ.

- Cậu cũng đừng nghĩ bi quan như thế!

Diệp Tiểu Manh đồng tình kéo tay Đường Lạc Lạc, an ủi nói:

- Cho dù thế nào, hiện tại cậu chỉ cần ngoan ngoãn làm phu nhân nhà họ Mặc, cậu nghĩ xem, nếu người nhà họ Mặc biết nhà cậu lấy cậu thế thân, Đường Phù Dung thật sự lại mất tích, họ không ăn cậu mới lạ đó.

Đường Lạc Lạc:

- ......

Đây còn không bi quan, an ủi này ấm lòng ghê!

- Vì vậy, cậu không còn sự chọn lựa, chỉ cần thế thân chị hai hưởng thụ người chồng anh tuấn, cà thẻ cà mãi không hết.

Diệp Tiểu Manh ra vẻ say sưa:

- Nếu đã không thể thay đổi được thì dù có lo lắng buồn rầu cũng có ích gì chứ?

- Câu cuối này cũng có chút đạo lý.

Đường Lạc Lạc cạn lời mỉa mai.

- Lạc Lạc, kỳ thực mình xui xẻo hơn cậu nhiều.

Diệp Tiểu Manh chu môi:

- Ba cậu còn cho cậu thế thân, lại được gả cho Mặc Thiệu Đình, ông già nhà mình, đang muốn nhét mình cho một lão già 60 mấy tuổi này, chỉ vì một bản hợp đồng kinh doanh, thật sự điên cuồng mà.

- Khoa trương vậy sao?

Không ngờ Diệp Tiểu Manh bề ngoài hoạt bát vui vẻ thế, lại có chuyện phiền lòng thế này, Đường Lạc Lạc không kiềm được có thêm vài phần đồng tình với bạn.

- Nhưng không.

Diệp Tiểu Manh phẫn nộ:

- Nhưng mình đã nghĩ hết rồi, mình không nghe lời ông ta đâu, lên đại học học ngành thiết kế gì gì đó mình cũng đã nghe lời rồi, kỳ thực cái mà mình muốn làm là diễn viên kìa, lúc này tốt nghiệp rồi, chỉ cần mình có thể thử vai thành công, tự kiếm tiền, mình sẽ dọn ra ngoài, không quay về nhà nữa, ồ đúng, còn phải mang theo cả mẹ mình, ông ta cứ say xĩn là lại đánh mẹ, mình ghét ông ta.

- Tiểu Manh....

Đường Lạc Lạc có chút thương xót:

- Cậu còn muốn ăn gì? Mình mua cho cậu.

Vốn cô cảm thấy bản thân đã đủ thê thảm rồi, không ngờ Diệp Tiểu Manh còn thảm hơn cô, đều là những đứa trẻ đáng thương cả.

- Được rồi, mình ăn no rồi.

Diệp Tiểu Manh chùi miệng:

- Chúng ta đi dạo thôi! Cậu đi làm rồi cũng nên mua vài bộ quần áo đàng hoàng, mình cũng cần mua vài bộ để đi thử vai.

- Được.

Đường Lạc Lạc gật đầu, gọi phục vụ, lấy tiền từ ví nhỏ của cô thanh toán.

Diệp Tiểu Manh chớp chớp mắt:

- Lạc Lạc, cậu đã là phu nhan Mặc rồi, sao ví tiền không đổi cái mới đi?

- Diệp Tiểu Manh, cậu đủ rồi nha! Mình là người đang vùng vẫy trong đầm lầy nghèo nát, chế giễu mình vui lắm hả?

- Thôi được rồi, mình không tin, cậu chủ Mặc không có cho tiền tiê vật cho cậu sao?

- Có cho.... nhưng dù sao cũng là tiền của anh ấy, không tốt lắm!

Đường Lạc Lạc dè dặt sờ vào cái thẻ trong ví.

Tuy trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng bản thân cứ có cảm giác không được an toàn, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nhà họ Mặc, thì không nên dây dưa quá nhiều với Mặc Thiệu Đình mới đúng.

- Cái gì mà của cậu của anh ta chứ? Mình nói cậu biết, con gái hả? Nếu tiết kiệm tiền dùm cho đàn ông, không nỡ tiêu thì tự nhiên sẽ có người con gái khác tiêu dùm cậu, vả lại cậu chủ Mặc là người thế nào, cậu cảm thấy bản thân cậu tiêu xài hoang phí, người ta chỉ xem cậu bủn xỉn keo kiệt, cho dù hai người sau này không ở bên nhau nữa, chút tiền cỏn con này, đối với anh ta có là gì đâu?

Diệp Tiểu Manh không ngừng dụ dỗ, nhìn vẻ mặt rối bời của Đường Lạc Lạc, kéo tay cô đi ngay.

- Được rồi được rồi, không khuyên cậu nữa, còn nói là không cảm giác gì với người ta, đây chẳng phải là đang tiết kiệm tiền dùm người ta rồi hay sao?

Đường Lạc Lạc và Diệp Tiểu Manh kéo tay nhau đi trên phố, chốc chốc lại ghé vào một cửa hàng, vừa đi vừa cười cười nói nói, hoàn toàn không chú ý đến có một bóng người cứ đi theo đằng sau họ.

Lâm Uyển Du cẩn thận lén lút đi theo đằng sau Đường Lạc Lạc và Diệp Tiểu Manh, trên mặt mang thần sắc không cam và oán hận, từ hôm hẹn gặp Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình, muốn nhận được sự thông cảm từ Đường Lạc Lạc nhưng lại bị xỉ vả một trận, không những không nhận lại được sự quan tâm từ Mặc Thiệu Đình, hiện tại cô ta chủ động liên hệ Mặc Thiệu Đình, còn bị đối phương ngó lơ hoàn toàn.

Dù làm gì cũng không thể quay trở lại bên cạnh Mặc Thiệu Đình, ngay cả quan hệ tình bạn ban đầu cũng không thể duy trì, khiến Lâm Uyển Du dường như sụp đổ.

Nhưng người gây ra tất cả mọi việc này, Lâm Uyển Du đều nhận định rằng chính là Đường Lạc Lạc!

Cô ta hiện tại lửa giận đùng đùng mà không có nơi để xả, vừa hay đang dạo phố thì thấy bóng dáng Đường Lạc Lạc, nên cứ thế theo sau đuôi, muốn kiếm chuyện với Đường Lạc Lạc.

Lúc này, đang đi, Diệp Tiểu Manh kéo tay Đường Lạc Lạc vào cửa hàng của thương hiệu LV.

Thương trường này chính là nơi hội tụ các thương hiệu xa xỉ nhất của Thủ Đô, tuy Đường Lạc Lạc và Diệp Tiểu Manh chưa từng mua qua quần áo ở đây, nhưng xem xem cũng đâu có mất tiền chứ!

Diệp Tiểu Manh tung tăng đi xem những váy áo dạ hội mà bản thân chưa có cơ hội được mặc, còn Đường Lạc Lạc thì đứng lại trước một chiếc váy màu xanh lam.

Chiếc váy này đường cắt may rất tốt, là màu xanh lam nhạt của bầu trời, trên thân váy thêu lên những đường ren tinh tế, nhìn vào là biết giá cả không thấp rồi.

Đường Lạc Lạc mắt sáng rực, làn da của cô trắng ngần, mặc loại váy thế này là đẹp nhất.

Nhưng, tùy tay mở bảng giá ra xem, không ngờ trên hàng vạn....

Ôi mẹ ơi! Đi cướp cho rồi!

- Thưa cô, cô có muốn mặc thử chiếc váy này không?

Chị nhân viên bán hàng chú ý đến ánh mắt Đường Lạc Lạc lúc nhìn chiếc váy này, mỉm cười tiến đến gần.

- Lạc Lạc, cậu mặc màu này chắc chắn rất đẹp.

Diệp Tiểu Manh đứng bên cạnh cười nói:

- Thử đi! Thử đi!

Đường Lạc Lạc do dự, váy áo xinh đẹp, ai mà không thích chứ!

Nhưng, cô vốn mua không nổi được không hả? Trong tay đúng là có thẻ của Mặc Thiệu Đình thật, nhưng... Đường Lạc Lạc cứ cảm thấy tiêu tiền của Mặc Thiệu Đình, sẽ càng không có lý do gì rời khỏi nhà họ Mặc nữa.

- Mình...

Đường Lạc Lạc buồn bã lắc lắc đầu, cánh tay đang nắm chân váy vừa định buông ra...

- Cô ta mua không nổi đâu.

Giọng của Lâm Uyển Du dịu dàng và ngọt ngào, nhưng lời nói ra lại tràn đầy sự kiêu ngạo và khiêu khích, nhẹ nhàng bước vào trong cửa hàng, cầm lấy một chiếc váy dạ hội đen ướm ướm lên người, liếc nhìn Đường Lạc Lạc:

- Người ấy hả? Phải biết thân biết phận, có nhiều chỗ, không phải muốn vào là vào đâu, cô nói đúng không? Cô Đường?

- Ủa! Cô nói chuyện kiểu gì kỳ vậy? Sao chúng tôi lại không được vào đây chứ?

Diệp Tiểu Manh bất bình hỏi ngược lại, người nay là ai vậy? Bất lịch sự như thế! Người ta có muốn thử hay không, mua hay không thì liên quan gì đến cô ta chứ?

- Một chiếc váy, tốn hết tiền lương cả năm trời của cô, việc mua bán này, thật không có lợi chút nào! Con người ấy, đừng có quá hư vinh, đối với những gì vượt ra khỏi khả năng của bản thân, thì đừng tơ tưởng nhiều nữa.

Lâm Uyển Du đi đến trước mặt Đường Lạc Lạc, cười lạnh cầm chiếc váy màu xanh lam lên. Mỉm cười nói với chị nhân viên bán hàng:

- Gói cái này lại cho tôi.

- Cô...

Diệp Tiểu Manh tức đến muốn nổ tung, người phụ nữ sao đáng ghét thế! Nói chuyện chanh chua khó nghe, còn ra vẻ ta đây nữa, sao cô ta không bay lên trời luôn đi.
Bình Luận (0)
Comment