Mặc Thiệu Đình chớp nhẹ đôi mắt, ánh mắt hiện rõ vẻ lạnh lùng, anh khẽ nhếch nhẹ làn môi mỏng, vừa định nói gì đó thì điện thoại lại vang lên, anh nhìn số điện thoại trên màn hình một hồi, hoàn toàn là số lạ, thông thường anh không bao giờ bắt máy của người lạ, nhưng lần này vì tâm trạng đang vui nên ngoại lệ bắt máy:
- Alo?
Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Đường Lạc Lạc:
- Alo, tiểu ca ca, đây là số điện thoại của anh phải không?
Trong đáy mắt của Mặc Thiệu Đình, bỗng tràn ngập sự dịu dàng mà anh không hề hay biết, tất cả bọn đàn ông trong phòng đều vảnh tai lên, cúi đầu và nín thở ngồi nghe ------ xem ra cậu chủ Mặc vừa nhận được cuộc gọi của cô dâu mới đây, thật là hiếu kỳ quá đi thôi!
Nhưng đáng tiếc là Mặc Thiệu Đình không hề cho bọn họ cơ hội được nghe lén, anh đứng phắt dậy và bước ngay ra khỏi phòng với đôi chân dài miên man.
- Đúng rồi, của tôi đó.
Mới xa nhau một chút thôi, nhưng không hiểu vì sao khi Mặc Thiệu Đình nhận được điện thoại của Đường Lạc Lạc, con tim của anh bất ngờ đập loạn nhịp, anh đi ra gần đến cửa, vừa chầm chậm bước đi trên hành lang, vừa bấm bụng suy nghĩ nên nói gì với cô ấy đây.
Rõ ràng là anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, muốn hỏi rằng cô ở nhà họ Mặc có thoải mái không, tâm trạng có đỡ hơn phần nào chưa, có ai làm khó dễ gì cô không……
Nhưng khi lời đến đầu môi thì bỗng chốc trở thành một câu nói vô cùng lạnh lùng:
- Cô đã nghĩ ra cách để trả nợ cho tôi chưa?
Ba trăm triệu, một bữa cơm của Mặc Thiệu Đình còn nhiều hơn số tiền trên, nhưng vì có sự việc này làm cái cớ, anh mới có thể duy trì mối liên lạc với Đường Lạc Lạc, sự ích kỷ nhỏ nhoi này, bản thân anh vẫn chưa nhận ra.
Ngay lúc này Đường Lạc Lạc đang nằm dài một cách thoải mái trong bồn tắm mát xa, cô thổi bay bọt xà phòng trên tay mình, chớp chớp mắt:
- Cái đó……tôi gọi điện cho anh vào lúc này, cũng là muốn nói về việc này, anh thấy rồi đó, hiện giờ tôi không một xu dính túi, thôi thì tiểu ca ca nè, anh cho tôi khất thêm mấy hôm nữa nha, khi nào có tiền tôi sẽ trả cho anh ngay.
Nhà họ Mặc nhà to nghiệp lớn, thân là một thiếu phu nhân của nhà họ Mặc, không lẽ không có nổi ba trăm triệu trong tay, nhưng Đường Lạc Lạc không muốn sống một cách tùy tiện như vậy, cô dự tính đợi cậu chủ của nhà họ Mặc trở về, sẽ nói rõ mọi chuyện với anh, nếu có thể để cho cô ra đi thì còn gì tốt bằng.
Còn ba trăm triệu kia thì đợi cô đi làm kiếm tiền, khi nào để dành đủ rồi sẽ trả cho tiểu ca ca.
Anh đã không quản mạo hiểm cứu cô, cũng là một việc không dễ dàng nhỉ?
- Cho cô khất thêm vài hôm,…..
Mặc Thiệu Đình buồn cười đến nổi nhếch môi:
- Cũng được thôi, nhưng mà, cô không được quỵt tiền đâu đó.
- Không quỵt, không quỵt đâu mà.
Đường Lạc Lạc thở phào, cô thay bộ đồ ngủ rồi bước ra khỏi bồn tắm, luôn miệng bảo đảm rằng:
- Một khi tôi có tiền rồi, tôi sẽ liên hệ anh ngay, sẽ chia từng đợt ra trả, nếu như tôi lừa gạt anh, không chịu trả nợ, thì…… thì Mặc Thiệu Đình sẽ bị mắc nghẹn khi ăn cơm, bị sặc khi uống nước, ra đường bị xe tông, mua mì gói không có gói gia vị……
Mặc Thiệu Đình:
- ……
Tại sao lại thề độc đến như thế chứ, điều xui xẻo nào cũng toàn là anh gánh…….
Rõ ràng anh mới là chủ nợ không phải sao…….
- Cô thiếu nợ không trả, liên quan gì đến Mặc Thiệu Đình chứ?
Anh nhướng mày hằng hộc hỏi.
- Mặc Thiệu Đình là chồng của tôi, tôi đang lấy chồng mình ra để thề độc với anh đấy, anh không cảm thấy rất chân thành sao?
Đường Lạc Lạc nói một cách dứt khoát, vào lúc này, cô mới nhớ ra Mặc Thiệu Đình chính là chồng của cô.
Mặc Thiệu Đình:
- ……
- Đúng rồi, tiểu ca ca, tên wechat của anh là gì, tôi muốn kết bạn với anh, sau này chúng ta có thể liên lạc bằng wechat, vì phí gọi điện thoại đắt quá, tôi còn phải kiếm tiền trả anh nữa.
Đường Lạc Lạc đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng kiếm tiền, để sớm trả hết số nợ cho tiểu ca ca đã anh dũng cứu cô.
- Wechat?
Mặc Thiệu Đình hơi chau mày:
- Tôi không có…….
Thông thường rất ít người biết được số điện thoại của anh, công việc lại quá bận rộn, nên anh không có một chút hứng thú nào với các ứng dụng mạng xã hội, anh cho rằng đó chỉ là những trò chơi trẻ con, với những thứ trình độ như thế, anh có thể am hiểu trong vòng một nốt nhạc, cảm giác không an toàn và không có ý nghĩa.
- Sao anh lúa vậy!
Đường Lạc Lạc thốt lên một cách kinh ngạc:
- Thời buổi này có ai mà không xài wechat với facebook, thôi được rồi, bây giờ tôi đi dạo một vòng ngôi biệt thự đây, không tám với anh nữa, bye.
Vừa hết câu Đường Lạc Lạc cúp máy cái rụp, cô ngồi sấy tóc, rồi vươn vai, tự thầm cám ơn rằng cái bồn tắm mát xa khiến cô thật là thoải mái quá đi, người giàu có đúng là rất biết cách hưởng thụ, nếu có thể lựa chọn, cô cũng muốn ở lại ngôi nhà này suốt đời.
Thế nhưng, ai biết được khi nào Mặc Thiệu Đình sẽ trở về cơ chứ, nếu bị nhốt lại trong bồn tắm này, chắc là xấu hổ lắm đây.
Đường Lạc Lạc không hề muốn lừa gạt, chỉ muốn nói chuyện sòng phẳng với Mặc Thiệu Đình. Và rồi cô đi dạo hết các ngóc ngách trong nhà họ Mặc, xem chỗ này ngắm chỗ kia, má Vương và một vài người giúp việc cứ lẽo đẽo theo sau Đường Lạc Lạc và trả lời mọi điều thắc mắc của cô.
Nhà họ Mặc quả thật không hổ danh là nhà tài phiệt giàu có kết sù, nổi tiếng khắp chốn, nhưng lại vô cùng khiêm tốn cần kiệm, khiến cho người có gia cảnh khá giả như Đường Lạc Lạc đây cũng phải tấm tắc khen ngợi, cô tốn hết thời gian cả một buổi chiều, chỉ mới đi được một nửa ngôi biệt thự nhà họ Mặc, Đường Lạc Lạc mệt mỏi rã rời, cô đấm nhẹ phần thắt lưng và quyết định quay về, đột nhiên cô chợt nhớ ra điều gì:
- Má Vương, trong ngôi biệt thự này, sao tôi không thấy một tấm ảnh nào của chủ nhân ngôi nhà này vậy?
Thật tình mà nói, cô cũng rất tò mò về diện mạo của cậu chủ nhà họ Mặc, dù thế nào thì cô và anh cũng là vợ chồng hợp pháp trên danh nghĩa.
Má Vương đã sớm được Mặc Thiệu Đình căn dặn, cất hết tất cả hình chụp cũng như tranh ảnh của anh, cũng may là Mặc Thiệu Đình vốn dĩ là người không thích chụp ảnh, lúc này bà khẽ cười và nói:
- Thưa phu nhân, cậu chủ là người không thích chụp ảnh.
Đường Lạc Lạc nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ chẳng lẽ bị cô đoán trúng rồi chăng, phải xấu xí đến mức có lỗi nào, nên một tấm ảnh cũng không muốn lưu lại đây!