- Lạc Lạc!
Trước cửa câu lạc bộ Hàn Hoàng, Mặc Thiệu Đình nắm cánh tay Đường Lạc Lạc, kéo cô đi về phía trước xe của anh, không nói năng gì liền ôm chặt cô vào lòng:
- Đừng giận tôi nữa được không? Chuyện đêm qua, là hiểu lầm, đừng giận dỗi nữa được không?
- Giận dỗi?
Đường Lạc Lạc đẩy Mặc Thiệu Đình ra, đôi mắt sáng lấp lành tràn đầy sự uất ức:
- Tôi sao dám giận dỗi anh chứ, cậu chủ Mặc, anh và Lâm Uyển Du đêm qua vui vẻ ở bên nhau, người vợ trên danh nghĩa này của anh như tôi có tư cách gì mà giận dỗi chứ? Tôi đã nói từ trước rồi, chờ La Nhã vừa đi, tôi sẽ ly hôn với anh ngay, nhưng tại sao hai người không thể chờ thêm một thời gian nữa, dù gì cũng chờ tôi đi rồi mới thề non hẹn biển với nhau chứ? Tôi đâu có ý cản trở hai người đâu …
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ run, nước mắt rưng rưng trong khóe mắt dưới màn đêm, rất tội nghiệp và đáng thương, nếu nói là phẫn nộ, thì sự uất ức và bất lực càng nhiều hơn.
Mặc Thiệu Đình chỉ cảm thấy trái tim anh tan chảy, thở nhẹ một tiếng:
- Lạc Lạc, đêm qua là do tôi sai, nhưng tôi không nghĩ sẽ đi lâu như vậy, Lâm Uyển Du cứ đòi tự sát, tôi thật sự không bỏ về được, sau đó tôi có nhắn tin cho cô …
- Anh có nhắn tin cho tôi ư?
Đường Lạc Lạc giận quá hóa cười, cầm điện thoại vẫy vẫy trước mặt Mặc Thiệu Đình:
- Vì vậy, cái gì cũng không nhận được, là vấn đề của điện thoại tôi hả? Anh có thể lừa tôi có tâm chút xíu không, Mặc Thiệu Đình? Chí ít thì tôi cảm thấy anh vô tâm cực kỳ!
- Tôi nhắn rồi.
Mặc Thiệu Đình chau mày:
- Tin tôi, Lạc Lạc.
- Tôi nhắn tin cho anh, cả đêm anh không trả lời, bây giờ anh nói anh có nhắn tin cho tôi, làm sao tôi tin anh được chứ?
Đường Lạc Lạc quay đầu bỏ đi, Mặc Thiệu Đình vội ôm chặt cô từ đằng sau.
Hơi ấm quen thuộc tràn đến, Đường Lạc Lạc cố gắng vẫy vùng, Mặc Thiệu Đình lại ôm cô càng lúc càng chặt hơn, đặt chiếc cằm hình dáng hoàn mỹ lên vai cô, nhẹ nhàng cọ sát vào vành tai cô, giọng nói thấp trầm đầy ái muội:
- Lạc Lạc, đừng giận tôi nữa, sau này tôi không gặp em ấy nữa, tôi bảo đảm.
- Tôi tin anh mới lạ đó!
Đường Lạc Lạc vùng vẫy mạnh hơn, vốn không phải là đối thủ của Mặc Thiệu Đình, được Mặc Thiệu Đình bồng lên, trực tiếp vác trên vai, mở cửa xe ngồi vào trong.
Tần Việt sớm đã ngồi trong ghế tài xế chờ sẵn, nhìn thấy tổng tài nhà cậu giống thổ phỉ vậy vác thiếu phu nhân trên vai, vẻ mặt không một chút thay đổi, sau đó lặng lẽ ấn nút trong xe, phút chốc, một tấm bảng ngăn cách giữa hai hàng ghế lướt xuống, tiếp đó, Tần Việt thuần phục đeo tai nghe cho bản thân.
Việc của cậu chủ, bản thân biết càng ít càng tốt, lần trước lúc đưa laptop cho phu nhân, cậu ta đã tiếp thu được kinh nghiệm rồi …
Trong xe, Đường Lạc Lạc cố gắng vùng vẫy, nhưng bị Mặc Thiệu Đình giữ chặt hai tay, giơ cao qua đầu, khóa chặt trên ghế da, trong không gian nhỏ hẹp, hai người ghé sát vào nhau, hơi thở hòa lẫn, mùi hương nam tính tràn đầy sự mê hoặc trên người Mặc Thiệu Đình, vây lấy Đường Lạc Lạc, tràn ngập trong khoang xe, cô chỉ cảm thấy ngạt thở, sau đó, nụ hôn không cho phép cô từ chối, cứ thế đột ngột giáng xuống.
Người đàn ông đè chặt trên người cô, dường như muốn cô hòa vào trong xương tủy của anh, cằm cô bị giữ chặt, không thể không ngước lên đón nhận anh, lúc đầu cô còn mím môi thật chặt, không lâu sau hoàn toàn không thể kháng cự được, nụ hôn của Mặc Thiệu Đình giáng xuống như bão táp, khiến Đường Lạc Lạc hoàn toàn không có sức lực đánh trả.
Khát vọng anh muốn chiếm hữu cô, không ngờ lại mãnh liệt đến thế, giống như cơn bão càn quét qua, cuốn toàn thân cô vào trong.
Đường Lạc Lạc chỉ thấy đầu óc choáng váng, thở không nổi, cũng không phát ra tiếng được, những âm thanh phát ra ngẫu nhiên khi răng môi va chạm nhau, không ngờ khiến bản thân cô nghe vào cũng cảm thấy mắc cỡ:
- Mặc … ưm … anh …. vô liêm sỉ …
Đã từng sở hữu cơ thể cô, nhưng cậu chủ Mặc lại phải chịu đựng kiềm chế một thời gian khá dài, lúc này anh hoàn toàn bộc phát ra ngoài …
Và Tần Việt cũng đã tiên đoán trước, không biết đã đảo hết bao nhiêu vòng quanh biệt thự nhà họ Mặc, hai tiếng sau, xe mới dừng lại.
Cửa xe mở ra, Mặc Thiệu Đình ôm Đường Lạc Lạc với vẻ mặt đầy sự phẫn nộ, sải bước chân nhẹ nhàng và mãn nguyện, đi về hướng cổng lớn biệt thự.
Đường Lạc Lạc toàn thân mất sức, chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, khắp nơi trên toàn thân đều có sự đau nhức nhẹ, nhất là bộ phận nào đó khó có thể diễn tả, càng thấy khó chịu cực kỳ.
Mặc Thiệu Đình đáng chết! Mặc Thiệu Đình vô liêm sỉ! hiện tại ngoài sự bỉ ổi vô liêm sỉ ra, còn thêm thuộc tính của con sói đói nữa!
Aaaaa …. Thật muốn cắn một phát cho anh chết luôn!
Nhưng lúc này vì duy trì sự cân bằng, Đường Lạc Lạc không thể không đặt đôi tay lên cổ Mặc Thiệu Đình, cắn môi nghiến răng nói:
- Mặc Thiệu Đình! Anh … anh tối nay cả sofa cũng đừng hòng được ngủ nữa!
Mặc Thiệu Đình khẽ nhếch mày, ôm lấy cô vợ nhỏ còn đang giận lẫy, giọng nói tràn đầy sự dịu dàng ái muội:
- Tôi không muốn ngủ cái gì cả, tôi chỉ muốn ngủ cô thôi.
Đường Lạc Lạc: …….
Khốn kiếp! Cái tên này … đúng là dao súng không làm gì được anh cả! Aaaaa!!!!
Sau khi Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình đi, trong câu lạc bộ Hàn Hoàng, lại khôi phục lại sự yên tĩnh và thư thái.
Trong tiếng nhạc du dương tựa nước, một người đàn ông ngồi ngay góc bên cửa sổ, chầm chậm ngước đầu lên, thu lại ánh nhìn về phía cửa.
Người đàn ông với mái tóc ngắn màu nâu, đôi mắt xanh biếc, khuôn mặt với đường nét sắc xảo, cực kỳ sâu đậm, thân hình cao to và anh tuấn, mặc một chiếc áo gió màu xám đơn giản, cho dù ngồi ngay góc, nhưng vẫn có cảm giác của một model lai Tây.
Đặc trưng của người Hoa Hạ trên người được lưu lại rất hoàn chỉnh, lại mang chút khí chất khác lạ cực kỳ mê hoặc, không nghi ngờ gì chính là soái ca đi đến đâu cũng có thể gây được một trận tung hô.
Lúc này, anh ta khẽ mở đôi môi gợi cảm, giọng nói thấp trầm hỏi vệ sĩ áo đen luôn đứng suốt đằng sau anh ta, vừa mở lời, lại là tiếng Hoa Hạ hoàn toàn thuần chính, không chút gì là lạ lẫm cả:
- Đó chính là Mặc Thiệu Đình ư?
- Đúng vậy, thưa ngài. Đó chính là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Mặc, Mặc Thiệu Đình.
Vệ sĩ áo đen khẽ cúi đầu, trả lời một cách cung kính:
- Lần này chúng ta đến đây, một mặt là mở rộng thế lực của gia tộc Brown, cố gắng chiếm lấy thị phần của Hoa Hạ càng nhiều càng tốt, mặt khác, chính là tìm được …. người đó. Nếu muốn thực hiện mục tiêu đầu tiên, thì không thể không trở thành đối thủ cạnh tranh của nhà họ Mặc.
George chau chau mày, vẻ mặt cực kỳ khó xử:
- Ta là George yêu thích hòa bình mà! Như thế khiến ta thực sự khó xử, không lẽ không thể hợp tác với họ sao? Ta thấy bộ dạng cái người tên Mặc Thiệu Đình vẻ mặt cũng hiền lành, khi nãy còn cứu hai mỹ nhân nữa …
Vệ sĩ áo đen: ……
Ngài từ đâu mà nhìn thấy anh ta rất hiền lành, vừa nãy đám người xung quanh nhìn anh ta, dường như không dám thở mạnh nữa được không hả?
Chẳng qua là có khuôn mặt anh tuấn, không lẽ người nào đẹp trai cũng sẽ thu hút lẫn nhau sao?
- Thưa ngài, nhà họ Mặc là rắn thổ địa của S thị, về cơ bản thì tất cả các lĩnh vực cũng đã nắm trọn, và nhìn toàn Hoa Hạ, thực lực của nhà họ Mặc cũng không thể xem thường được, nhất là vài năm gần đây, khí thế mở rộng thị phần của nhà họ Mặc rất dũng mãnh, đối với nhà họ Mặc mà nói, họ đã không cần phải hợp tác với bất kỳ ai, vốn đã là bá chủ, vì vậy, chúng ta chỉ có thể cạnh tranh với họ, vả lại nếu sự cạnh tranh và hòa nhập Hoa Hạ thành công, cũng có thể giúp cho mục tiêu thứ hai của chúng ta được thực hiện ……
- Được rồi được rồi, ta nghe đến nhức cả đầu.
George ai thán một tiếng, giơ cao ly rượu trên tay:
- Ta tạm thời vẫn sẽ hưởng thụ sự tuyệt vời của đêm nay vậy …
Đáng tiếc, đêm nay hiển nhiên không mấy tốt đẹp như George đã tưởng tượng.
Sau khi Mặc Thiệu Đình đi, Diệp Thiên vẻ mặt thất thần suýt ngã lăn ra đất, sợi dây căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng giãn ra, nhưng tiếp đó, giám đốc trực ban trực tiếp dâng lên hóa đơn rượu bia của đêm nay, một dãy số dài đăng đẳng trên đó, khiến da đầu Diệp Thiên tê dại, không ngừng mắng chữi Mặc Thiệu Đình trong lòng.
Tuy nhiên cũng chỉ dám mắng chữi Mặc Thiệu Đình trong lòng mà thôi.
Hắn ta rút thẻ ra, thanh toán trong sự tuyệt vọng, sau đó trong lòng càng nghĩ càng thấy bực, vừa quay đầu, bèn thấy Diệp Tiểu Manh đang ngồi trước quầy bar thưởng thức ly rượu nho, ăn chiếc bánh ngọt cực kỳ ngon lành.
Diệp Tiểu Manh có khuôn mặt tròn bầu bĩnh, mang chút baby face, thực ra cơ thể rất thon gọn, làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn, thoáng nhìn qua rất giống với búp bê phiên bản Hoa Hạ, vẻ mặt cũng cực kỳ ngây ngô.
Vừa nãy Diệp Thiên để mắt đến vẻ ngoài ngây thơ ngọt ngào của Đường Lạc Lạc trước, lúc này ngắm nhìn kỹ Diệp Tiểu Manh, trắng trẻo nõn nà, cũng là một mỹ nhân không hơn không kém.
Hắn ta cười hehe, cảm thấy đêm nay lỗ chết rồi, phải có cái gì đó bù đắp mới được, không ngủ được Đường Lạc Lạc khi nãy, ngủ với tiểu mỹ nhân trước mắt cũng không tệ nhỉ?
Vừa nghĩ thế, Diệp Thiên bỗng chốc hồi phục tinh thần, chỉ là bài học khi nãy cho hắn ta rút được kinh nghiệm, hắn ta chả thèm đi tán tỉnh Diệp Tiểu Manh, để rồi chịu khổ, mà tìm đàn em của hắn, chuẩn bị một ly cocktail có thêm gia vị.
Bảo đảm tiểu nha đầu uống vào sẽ phát nóng toàn thân, không thể kiềm được, khóc thét bò lên giường của hắn!
Diệp Tiểu Manh là cô nàng may mắn, thuộc thể chất ăn mãi không béo bẩm sinh, là loại hình lỗ hỏng vô đáy uống thế nào cũng không say, lúc này Đường Lạc lạc tuy đi rồi, nhưng cô chỉ vừa dấy lên hứng thú muốn ăn uống, giơ cao chiếc bánh Tiramisu và nhìn đắm đuối:
- Chiếc bánh đáng yêu, chị sẽ ăn em ngay đây!
Nói xong đưa mặt ghé sát cắn một miếng, lúc ngẩn đầu lên, chóp mũi bám một ít kem tươi, vẻ mặt đừng nói là dễ thương đến thế nào!
Nhưng vừa ngẩn đầu, cô liền thấy Diệp Thiên mang nụ cười nham hiểm, đang cầm trên tay ly rượu chầm chậm tiến đến gần cô:
- Nào! Cô bé, tôi mời cô một ly rượu, xem như tạ lỗi nhé!