Nhạc Thanh giơ lên một ly nước ép, vặn eo đi đến bên cạnh Lý Chí Minh, cô hôm nay mặc một chiếc váy siêu ngắn, chỉ hơi nhấc đùi lên, quang cảnh dưới váy liền thoắt ẩn thoắt hiện, cặp đùi thon đặc biệt chói mắt, Lý Chí Minh vừa ngẩng đầu, liền bị chiếc đùi trắng sáng của Nhạc Thanh làm cho loạng choạng.
Nhạc Thanh cố ý ngấc đùi lên cao, nhân lúc Lý Chí Minh đi đến, tay vừa nghiêng một cái, ly nước ép liền đổ tung toé lên chiếc sơ-mi trắng của Lý Chí Minh.
- Trời ơi, xin lỗi nhé!
Nhạc Thanh hét lên một tiếng, cúi người xuống giúp Lý Chí Minh lau áo, nhưng lại càng làm dơ hơn, Lý Chí Minh vừa xấu hổ vừa lúng túng, đỏ mặt luống cuống đến thực sự không biết phải làm thế nào mới phải.
Đều trách bản thân nhất thời phân tâm… Hừ, đúng là xui xẻo.
- Chí Minh, anh vào nhà vệ sinh rửa chút đi, tôi ở đây giúp anh dọn dẹp đồ đạc, yên tâm, tôi sẽ không xem đâu, với lại, ngày mai là họp rồi, dù tôi có xem qua, tôi cũng không kịp nói với người khác đâu.
Nhạc Thanh nũng nịu liếc mắt đưa tình với Lý Chí Minh, cười âu yếm.
Lý Chí Minh nghĩ đi nghĩ lại cũng phải, vả lại trên người cứ nhớt nhớt khó chịu, nhìn xung quanh, phát hiện phòng làm việc không còn người nữa, mới gật gật đầu, đi về phía nhà vệ sinh.
Hình bóng cậu ta còn chưa biến mất khỏi ngã rẽ, Nhạc Thanh không chờ được bèn cúi đầu xuống, lật xem đống mảnh giấy, nhà họ Mặc người tài vô số, số người tham gia lọt vào vòng trong cũng rất nhiều, trong cả đống tên xếp chồng chất, có ba chữ trong chốc lát khiến Nhạc Thanh nhức mắt.
Đường Lạc Lạc.
Đáng chết thật, Mặc Lan nói quả nhiên đúng, tiện nhân này đúng là đã lọt vào vòng sơ khảo.
Lạnh nhạt cười một tiếng, ôm ấp một cơ hội và hy vọng, Nhạc Thanh càng gấp gáp tìm kiếm tên của bản thân, mà càng khiến cô buồn bã, lật hết tất cả mảnh giấy, đều không có tên của bản thân.
Không thể nào!
Nhạc Thanh nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt tức giận cắn chặt răng.
Nhạc Thanh không thể chấp nhận kết quả như thế này, ngay cả Đường Lạc Lạc cũng có thể làm được chuyện này, tại sao bản thân không thể?
Bản thân rốt cuộc chỗ nào không bằng con tiện nhân Đường Lạc Lạc kia?
Rõ ràng xét mọi mặt đều có thể ăn đứt Đường Lạc Lạc!
Nhạc Thanh lòng như lửa đốt, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp, mà chính ngay lúc này, Lý Chí Minh vừa rửa sạch tay xong, đi về hướng này, tiếng bước chân cậu ta ngày càng gần hơn…
Đầu óc Nhạc Thanh trống rỗng, vội vàng lấy mảnh giấy có ghi tên Đường Lạc Lạc, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Sau đó, đôi tay Nhạc Thanh có chút run rẩy lấy những mảnh giấy gom lại trong một chiếc hộp tinh xảo, để vào ngăn kéo của Lý Chí Minh, ngẩng mặt lên.
- Chí Minh, tôi đã giúp anh dọn xong rồi, trời cũng tối rồi, chúng ta cùng về nhà đi.
Quần áo trên người Lý Chí Minh ướt sũng, hận không thể sớm về nhà rửa sạch sẽ, lập tức gật đầu.
- Được, đi thôi.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc, Nhạc Thanh sau đó quay đầu đắc ý nhìn một cái, trên mép lộ ra một nụ cười gian ác.
Đường Lạc Lạc, muốn vào vòng sơ khảo xếp hạng, còn chưa đến lượt cô.
Tuy rằng lúc trước có tên trong danh sách, nhưng số lượng người nhà họ Mặc lọt vào không ít, thiếu đi một hai người, sẽ rất khó phát hiện, dù sau này tra ra rồi, nhưng vòng đăng kí sơ khảo là ngày mai, dù vào được vòng này cũng phải đăng kí tham gia mới có hiệu lực, mấy ngày sau tra ra được, cũng không kịp nữa rồi.
Nhạc Thanh chính là muốn Đường Lạc Lạc cái gì cũng không đạt được, nếu bản thân không được chọn, vậy Đường Lạc Lạc lại càng không thể.
Ngày thứ hai trong cuộc họp tuyên bố danh sách người vào vòng trong, mọi người đều vừa căng thẳng vừa mong chờ.
Đường Lạc Lạc ngồi ngay ngắn trong phòng họp, hai bàn tay nắm lấy chiếc váy, căng thẳng đến thở không ra hơi, những kẻ lắm chuyện bên cạnh ra sức bàn tán, đều đang nói về kết quả vòng trong lần này.
- … Nghe nói số người vào được vòng trong không ít, trừ bộ phận thiết kế của chúng ta, còn có những bộ phận khác, tổng tài chúng ta rất vừa ý.
- Cô biết không, cuộc sơ khảo lần này phải dùng bản thiết kế của bản thân làm ra sản phẩm để tham dự, cũng nói là, phải thực sự làm ra một bộ trang phục, vì vậy tôi không lo lắng chút nào, dù tôi có vào được vòng trong, tôi cũng không làm ra được bộ trang phục đó, có thể dùng để tham dự cuộc thi, vải vóc, may vá, có thứ nào không phải là tiền chứ?
- Nhưng đây là một cơ hội tốt đó, nghĩ cách đi, chủ yếu là xem thiết kế.
Đường Lạc Lạc vảnh tai lên nghe, sản phẩm yêu cầu tham dự là trang phục thực tế từ bản thiết kế?
Mẹ ơi, vậy cô cũng không làm được!
Không lẽ lại phải chìa tay ra xin tiền của Mặc Thiệu Đình, cà thẻ của anh ư?
Kệ đi… Trước mắt vẫn là lọt vào vòng trong quan trọng hơn, có thể từ từ nghĩ ra cách.
Nghĩ như thế, cô nhìn chằm chằm vào Ida đang ngồi tại vị trí trung tâm của bàn tròn và Tần Việt bên cạnh cô, càng thêm căng thẳng.
Cuộc họp thế này, Mặc Thiệu Đình thường sẽ không tham gia, cho trợ lý Tần Việt tham dự là được rồi.
Trong phòng họp khang trang sáng sủa, chất đầy hơn một trăm nhân viên tham dự, Ida mặc một chiếc váy ngắn vàng kem, hắng giọng một chút, lấy ra một chiếc hộp tinh xảo.
- Trong đây là danh sách người tham gia được vào vòng trong, tôi đọc lên từng cái một, người tham gia được gọi tên, là người được chọn vào vòng trong, mọi người hãy chuẩn bị thật tốt.
Phòng họp lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.
Ida lấy ra một mảnh giấy trên tay đọc lên.
- Trần Bằng.
Một nhân viên nam xúc động nắm chặt hai nắm đấm.
- Yeah!
- Lương Hoan.
- Tất Dao Dao.
… …
Từng cái tên một được đọc lên, mỗi khi đọc một tên, trái tim Đường Lạc Lạc lại theo đó nhày vọt lên.
Cô ngay cả thở cũng khó khăn, trong lòng âm thầm cầu nguyện, người tiếp theo là cô, nhất định phải là cô, nhất thiết phải là cô!
Nhưng mà…
- La Thi Vũ.
- Ôi, tôi vào rồi, tôi vào rồi!
La Thi Vũ vui mừng đến khua tay múa chân, nếu như không phải trong phòng họp, chắc là đã sớm xúc động đến đứng lên múa hát tưng bừng rồi.
- Lạc Lạc cô nghe thấy không, tôi vào vòng trong rồi.
La Thi Vũ nắm lấy tay Đường Lạc Lạc, không chờ được cùng cô chia sẻ niềm vui.
Đường Lạc Lạc cười thân thiện, trái tim càng đập mạnh.
- Được rồi, là những người này.
Giọng nói của Ida vang lên rõ ràng, mảnh giấy trong tay cô đọc hết rồi.
Đường Lạc Lạc nghe thấy lời này, cả người đông cứng.
Không có cô.
Bản thiết kế mà cô thức khuya nhiều đêm để vẽ ra, cả vòng loại cũng không thể vào.
Đúng là tồi tệ hết sức.
Những nhân viên không được gọi tên ai ai cũng thở ngắn than dài, mà nhữnng người được gọi tên lại hết sức phấn khởi, không khí trong chốc lát phân thành hai thái cực khác nhau hoàn toàn, nhìn thấy danh sách được tuyên bố xong xuôi, Tần Việt cũng đứng lên, đi về báo lại với Mặc Thiệu Đình.
Mà những âm thanh xung quanh, Đường Lạc Lạc đều không nghe thấy, cả người cô chỉ có một ý nghĩ, cô không vào được vòng trong.
Tuy rằng Đường Lạc Lạc đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng lúc thời khắc này thực sự xảy đến, vẫn khiến người ta không cách nào chấp nhận được.
Cô ngước đầu lên, ôm ấp một tia hy vọng cuối cùng hỏi Ida.
- Chị Ida, chỉ như vậy thôi sao? Không còn người khác nữa sao?
- Không còn nữa.
Ida lắc nhẹ đầu.
Nhạc Thanh đứng khoanh hai tay ngắm nhìn biểu cảm đặc sắc trên mặt Đường Lạc Lạc, trong lòng thực sự quá thoả mãn.
Đúng, chính là như vậy, cô phải luôn bị chà đạp trong vũng lầy, mãi mãi không ngóc đầu lên được.
Còn muốn giành với người khác ư?
Nằm mơ đi!
- Cô còn muốn gì nữa? Đây là cuộc thi thiết kế, dựa vào bản lĩnh của mỗi người, thua cũng phải nhận thua, nếu như người khác thắc mắc thì được, còn cô… không vào được vòng trong không phải rất bình thường sao? Tôi cũng không vào được, nhưng mà cô xem tôi đã nói gì nào?
Nhạc Thanh giọng điệu châm biếm.
Những nhân viên được vào cũng đều xem thường Đường Lạc Lạc, có người còn dương dương đắc ý hùa theo:
- Đúng rồi, ai không muốn vào vòng trong, nhưng phải có bản lĩnh mới được, kết quả này là do nhiều vị chuyên gia cùng nhau đánh giá, không phải ai muốn vào là vào được đâu.
- Hy vọng hão huyền.
- Cũng không soi soi gương, mới đến bộ phận thiết kế được mấy ngày, đã muốn trèo lên cao rồi, người mới bây giờ đúng là một chút dáng vẻ của người mới cũng không có nữa rồi.
Cả nhóm người một câu kẻ một chữ, những người vào vòng trong đều đắc ý vui mừng, nói chuyện hả hê, những người không được vào cũng cảm thấy Đường Lạc Lạc hy vọng hão huyền, ai nấy đều lắc đầu, cảm thấy cô quá xốc nổi rồi.
Đường Lạc Lạc cắn chặt môi, trong lòng dần cảm thấy chua chát, đúng rồi, là cô hy vọng hão huyền, một người mới như cô, vừa mới tốt nghiệp đại học lại chưa có kinh nghiệm, dựa vào cái gì chứ?
Nếu như đúng là có cơ hội tốt như vậy, cũng không rơi xuống đầu cô đâu.
Ida có chút không vừa mắt, trong công ty, tẩy chay người mới là một chuyện thường thấy, huống hồ Đường Lạc Lạc chỉ là gặng hỏi một câu, cũng không chất vấn chuyện gì, buồn bã vì không được chọn là chuyện bình thường.
Vì thế cô hắng giọng.
- Được rồi, nói chút chuyện chính, vòng thi thứ hai yêu cầu người tham gia phải giao nộp thành phẩm thiết kế, nghĩa là, phải đem ý tưởng thiết kế của mọi người đưa vào thực tế, về phần kinh phí, mọi người có thể sẽ cảm thấy hơi đắt đỏ…
Mọi người lúc này bèn im lặng, tập trung cao độ nghe những lời Ida nói, đồng thời thầm khen cuộc thi lần này đúng là đặc biệt, dùng trang phục may sẵn tham dự cuộc thi, chi phí tham gia cũng không nhỏ đâu!
Chính ngay lúc này, trước cửa phòng họp, một bóng hình cao lớn bước vào, mọi người quay đầu sang nhìn, đều hết sức kinh ngạc, cậu chủ Mặc đích thân đến đây?
Khuôn mặt điển trai của Mặc Thiệu Đình lạnh nhạt, cao ngạo bước vào phòng họp, nhịp chân của anh rất chậm, mỗi bước chân đều mạnh mẽ có lực, trên người toả ra một loại khí phách lớn mạnh không thể xem nhẹ.
Mấy nữ nhân viên trong phòng họp đều tim đập thình thịch, ai ai cũng thầm trách sao hôm nay ra đường không ăn diện đẹp một chút, phải biết dù đang làm việc trong nhà họ Mặc, nhưng cơ hội có thể gặp được cậu chủ Mặc là không nhiều!
Ngay cả Ida, cũng vô thức sờ vào mái tóc được chải chuốt kĩ lưỡng của bản thân, cuống quýt đứng lên.
- Tổng tài Mặc, anh đến rồi.
Hết cách, cậu chủ Mặc thực sự là người trong mơ của tất cả phụ nữ tại Đế Đô.
Anh đẹp trai, nhiều tiền, chỗ dựa vững chắc của gia tộc nhà họ Mặc, tính cách quả quyết, mạnh mẽ quyết liệt, càng quan trọng hơn nữa là, nhiều năm nay, chưa từng có tin đồn tia tiếng nào cả, chưa từng gần gũi với phụ nữ nào, thực sự là hình mẫu của người tình trong mơ!
Mặc Thiệu Đình được nhiều người nhìn mà không hề thấy khó chịu, anh sớm đã quen rồi, từ trên cao nhìn xuống nhìn quanh một vòng những người ngồi trên bàn họp, sau đó mặt không biến sắc nhìn vào Đường Lạc Lạc.