Cô Vợ Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 6


Đất nước này gọi là Âu Hoàng, xung quanh còn có bảy dất nước khác, mà nơi bọn họ đang sinh sống là một trong các thành phố lớn của dât nước.
“Đây là sách lịch sử của đất nước này, em cứ đọc trước nếu có gì không hiểu thì hãy hỏi ta.” Trần Tuấn Phong đư một cuốn sách dày cợm cho cô.
Võ An Tú gật mạnh đầu rồi cầm quyển sách ôm vào lòng, cô thật sự rất thích đọc sách, khi ở nông thôn sách là những quyển sách cực kỳ hiếm, bởi vì nó chỉ bán ở huyện mà thôi, từ nông thông lên huyện phải mất hai ngày đi nữa thàng đi đường, vì vậy một năm trời cô chỉ có thể đọc vài quyển sách.
Nhìn quyển sách trong tay hai mắt cô sáng rực.
“Hiện tại ta sẽ dậy em những từ ngữ bình thường khi chúng ta dao tiếp, thời đại khác nhau nên cách giao tiếp cũng sẽ khác nhau.” Trần Tuấn Phong nhìn cô đang chăm chăm vào cuốn sách liền nói.
Võ An Tú nghe vậy liền nhìn anh rồi chớp chớp mắt khó hiểu “GIao tiếp, ý chàng là sao?”
“Giống như thế này.” Trần Tuấn Phong chỉ vào nàng “Ta lớn hơn em vì vậy em phải gọi ta là anh, nếu như biết tên em có thể gọi họ bằng tên.”
“Anh...!Đó là nghĩa gì?” Võ An Tú nghiêm túc hỏi, từ này không có trong những từ ngữ mà cô biết.
“Anh giống như là từ huynh trong thế giới của em, nó cũng hay thế cho từ chàng, không những vậy khi nàng gặp người nhỏ tuổi hơn thì cũng sẽ gọi bằng em.” Trần Tuấn Phong kiên nhẫn giải thích “Phụ thân thì em sẽ gọi là cha, mẫu thân em sẽ gọi là mẹ, gia gia thì em phải gọi là ông nội.”
“Nhưng thế giới này của ta em không có người nhà, vì vậy những danh xưng đó em phải dùng cho gia đình của ta...!Được chứ!”
Võ An Tú gật đầu, cô khá thông minh vì vậy anh chỉ cần nói một lần cô đã có thể tiếp thu được thứ anh muốn nói “Có phải từ em dùng để thay thế cho cả đệ đệ, cùng muội muội hay không?”

Trần Tuấn Phong gật đầu “Đúng vậy, nó dùng cho cả em trai, cùng em gái.”
“Em trai, em gái...!Cha, mẹ, ông nội” Võ An Tú thử lập lại một lần những gì anh đã nói, sau đó cô nhìn anh rồi mỉm cười: “...!Anh Phong.”
“Ừ.” Trần Tuấn Phong cong khóe miệng đáp lời.
Cứ như vậy hai người dùng thời gian cả một ngày để học tập những kiến thức cơ bản ở thế giới này, ngoại trừ đến giờ dùng cơm hai người sẽ đi xuống nhà ăn, còn lại đều cùng nhau bên trong thư phòng, anh Hạo cũng chỉ có thể đứng bên ngoài canh gác, quản gia Minh sau khi điều tra xong muốn báo cáo cũng không có cơ hội chen vào.
Đến khi ăn xong cơm tối anh mới bảo cô về phòng nghĩ ngơi còn mình thì cùng quản gia Minh cùng anh Hạo vào trong thư phòng.
Bốn người đi vào thang máy, Võ An Tú đã học được cách bấm thang máy, vì vậy không cấn ai nhắc nhở cô đã tự động bấm số tầng của mình, sau khi được anh chỉ dậy cô đã có thể nhận thức được mặt chữ cũng như cách đếm số của thế giới này.
“Chúc mọi người ngủ ngon.” Sau khi đi ra thang máy cô liền cùng ba người chúc nhau ngủ ngon rồi mới chia nhau về chỗ mình cần đến.
Võ An Tú đi vào phòng của mình, sau khi đóng cửa lại cô liền nhảy lên giường, những thứ cô được học của hôm nay thật sự rất mới lạ, nó hoàn toàn không giống với thế giới của cô, càng như vậy cô càng nhận thức được rõ ràng mình đang ở nơi nào.
Thế giới này ngoại trừ anh ra thì cô chẳng còn người thân nào cả, chẳng có ai cả.

Nếu như một ngày nào đó anh cũng không cần cô thì không biết cô sẽ sống như thế nào nữa, nhưng hiện tại cô cũng không muốn nghĩ đến chuyện này.
Chỉ là bây giờ cô thật sự rất may mắn, may mắn vì người nhặt được cô chính là anh, cho dù hai chân anh không thể đứng dậy thì cô cũng sẽ chăm sóc cho anh, cô cảm thấy một người tứ cố vô thân như mình mà anh còn không ghét bỏ thì bản thân cô có tư cách gì mà ghét bỏ anh đây, thậm chí cô còn cảm thấy đây chính là duyên phận để cô gặp một người tốt bụng như anh.

Vừa nghỉ ngợi, hai mắt cô cũng từ từ khép lại sau đó chìm vào giấc ngủ, vết thương trên người của cô hoàn toàn chưa lành lặn vì vậy cơ thể cô vẫn rất yếu ớt, chỉ có giấc ngủ mới có thể khiến cơ thể tự chữa lành cho bản thân mà thôi.
Lúc này bên trong thư phòng của căn biệt thự, ba người vay quanh bàn, Trần Vũ Phong im lặng nghe quản gia Minh báo cáo những gì đã điều tra được.

"Thưa thiếu gia, đất nước chúng ta có tổng cộng năm người tên Võ An Tú.

Đây là một dòng họ cực kỳ hiếm thấy của đất nước này, trong hồ sơ năm cô gái này hoàn toàn không có đặc điểm nào giống với tiểu thư Võ cả." Quản gia Minh đưa năm tờ hồ sơ cho anh.
Trần Tuấn Phong cầm lấy nhìn, đúng như những gì anh ta nói, tuy bọn họ có tên giống nhau nhưng đặc điểm kể cả ngoại hình đều không giống, nếu như tính theo số tuổi thì những người trong hồ sơ này lớn tuổi hơn cô rất là nhiều, một cô gái chỉ vừa mười sáu tuổi như cô làm sao có thể là những cô gái này được chứ, anh quăng sắp hồ sơ lên bàn vẻ mặt lạnh lùng nói:
"Vậy cậu đã làm giấy tờ tuy thân cho cô ấy chưa."
"Thưa thiếu gia vẫn đang làm ạ, cần phải có người công chứng mới có thể hoàn thành." Quản gia Minh cung kính đáp.
"Anh đã điền cô ấy bao nhiêu tuổi." Trần Tuấn Phong nhướn mày hỏi.
"Mười tám ạ." Đất nước này quy định mười tám tuổi mới có thể đăng ký kết hôn, anh ta nghe nói thiếu gia muốn kết hôn cùng Võ tiểu thư, vậy thì chỉ có thể điền cô gái ấy ở tuổi này, nếu không tướng quân một thời cũng qua...!Khụ, khụ.
Trần Tuấn Phong nghe vậy liền xoa trán thở dài, thực ra từ sau khi nghe số tuổi của cô anh đã nghỉ có thể hoảng kết hôn sau hai năm nữa, như vậy cô có thể quen dần với thế giới này sau đó cô sẽ không còn quá chấp nhất đến chuyện kết hôn nữa.


Tuy tuổi tác của hai bên không phải vấn đề, anh cũng không ngại việc mình trâu già gặm cỏ non nhưng anh không muốn một cô gái cổ đại như cô bởi vì chưa biết chuyện gì cả mà khăng khăng muốn gả cho tên phế nhân như anh, sau này khi cô nhìn thấy thế giới tươi đẹp bên ngoài kia thì hối hận cũng không kịp.
Nhưng hiện tại đã làm xong các thủ tục rồi, cũng không thể thay đổi được nữa anh chỉ đành chấp nhận vậy, nếu sau này cô muốn rời đi thì chắc chắn anh sẽ buông tay.
"Thiếu gia...!tôi, làm sai gì à?" Quản gia Minh lo lắng nhìn khuôn mặt cau có của anh.
Trần Tuấn Phong lắc đầu nói: "Không có gì cả."
"Còn ngày lành thì tôi đã hỏi qua đầu tháng sau là ngày tốt thích hợp cưới gả ạ." Quản gia Minh nghe vậy liền thở phào tiếp tục nói, tuy anh ta phản đối việc anh lấy một cô gái không rõ lai lịch nhưng anh cũng không phản đối, dù sao lấy ai cũng vậy hà một người chẳng biết từ đâu xuất hiện này còn hơn là những cô gái mang tâm địa đen tối.
"Vậy tốt, mọi thứ cậu hãy chuẩn bị đi." Nghe vậy Trần Tuấn Phong rất bình tĩnh mà gật đầu, anh thật sự không quá xem trọng hôn sự này, đối với anh đây chỉ là một lời hứa, một khi cô không muốn nữa thì có thể hủy bỏ bất kỳ lúc nào.
"Tốt, thiếu gia." Quản gia Minh gật đầu.
Trần Tuấn Phong suy nghĩ một lúc, cảm thấy nếu anh kết hôn mà không thông báo gì với bên kia, thì không biết bọn họ sẽ nháo loạn đến cở nào.

Hiện tại tuy anh không còn chức quyền gì trong quân đội nhưng vẫn là người nắm quyền điều hành của công ty gia tộc, đối với những họ hàng kia anh không mấy quan tâm, nhưng vẫn phải cho gia đình mình chút mặt mũi.
"Anh Hạo, chuẩn bị đi cuối tuần chúng ta về nhà chính."
"Tôi sẽ đi chuẩn bị." Anh Hạo đáp lại rồi đi, quản gia Minh cũng theo sau.
Hai người ra khỏi thư phòng, quản gia Minh liền không khỏi lo lắng nói: "Anh Hạo, chuyện này thực sự được sao.


Từ khi thiếu gia bị thương tới nay bao nhiêu người muốn lợi dụng điểm này rồi, có khi nào Võ tiểu thư cũng là do ai đó phái đến lừa thiếu gia hay không."
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, ngài ấy sao có thể không phân biệt được." Anh Hạo liếc anh ta rồi lắc đầu.
"Thì em cũng lo lắng cho ngài ấy thôi, vụ ám sát đó không phải đến giờ vẫn chưa tìm ra manh mối sao.

Chắc chắn không phải do nước khác làm rồi." Quản gia Minh trề môi nói, anh ta là một trợ tá đắc lực của anh từ khi anh còn trong cục bộ, nhưng sau khi anh bị thương thì anh ta cũng rời khỏi cục bộ mà chấp nhận làm quản gia cho anh.

Tuy hai người không có quan hệ nào cả nhưng anh ta vẫn chấp nhận làm như vậy chỉ bởi vì ân cứu mạng không sao đền đáp của anh đối với anh ta mà thôi.
Anh Hạo thở dài vỗ nhẹ đầu anh ta: "Được rồi đi làm việc đi đừng nghĩ nhiều.

Thiếu gia chắc chắn có cách của mình."
"Được rồi." Quản gia Minh không tình nguyện đáp rồi xoay người đi xuống lầu..

Bình Luận (0)
Comment