Lưu Ly im lặng nhường chỗ ngồi phía trước cho anh, để anh chở đến ký túc xá đơn vị họ. Khu nhà ngang bình thường không có gì đặc biệt, đi theo anh lên tầng ba. Trong hành lang chật hẹp bày đầy đồ nấu ăn của các nhà. Một cái tủ đặt bếp cồn, chính là bếp chung.
Đến phòng thứ năm bên phải dừng lại, anh lấy chìa khóa mở cửa. Cô tưởng trong phòng sẽ rất bừa bộn, nhưng lại ngạc nhiên vì nó ngăn nắp ngoài sức tưởng tượng. Anh đã dọn dẹp xong hết rồi, rèm cửa là màu cô thích.
Cô im lặng ngồi xuống giường, anh không biết lấy nước ở đâu ra rót cho cô một cốc. Hai người ngồi đối diện nhau, giữa họ là một bàn vuông.
“Phần lớn nội thất đều là đồ cũ, anh đã sửa sang lại một chút. Sau khi cho người ta mượn tiền thì mới được phân phòng, anh hối hận chết đi được. Muốn làm cho nó tốt hơn một chút, nhưng trong tay không có tiền.”
“La Dược, bây giờ là mười một giờ hai mươi phút sáng, chúng ta còn cả buổi chiều.”
“Anh không ly hôn.” Anh không còn cố tỏ ra thoải mái nữa, mà hết sức nghiêm túc trả lời cô, “Anh đã nói rồi, anh không ly hôn. Em mà cố kéo anh đến cục dân chính, anh vẫn sẽ ôm cổng không buông tay. Anh không sợ người ta chê cười, mặc kệ người khác cười thế nào.”
“Tùy anh.”
Dù sao cô cũng không chuẩn bị tái hôn, cứ để đó thì để đó. Đợi sau này anh cần, chúng ta sẽ làm thủ tục. Nói xong cô đứng dậy bỏ đi, khoảnh khắc mở cửa bị anh ôm lấy ép vào cánh cửa.
Anh không nói gì, chỉ có tiếng thút thít rất nhỏ. Cô cảm thấy chút ẩm ướt chảy dọc cổ xuống cổ áo, trái tim như bị mũi kim chích một cái. Cô nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, khuôn mặt khôi ngô trong nước lãnh đạm đầy vẻ chết chóc. Nhưng dù là như vậy, anh cũng không khóc.
“La Dược.”
Anh hít hít mũi, nhanh chóng trấn tĩnh bản thân, không dám để cô nhìn thấy cảnh này của mình. Cô sẽ coi thường anh mất, một người thông minh quả cảm như cô, nhìn thấy anh như vậy chắc chắn sẽ chán ghét. Cô đang vùng vẫy, anh nhẹ nhàng buông ra. Trên mặt anh đã sạch sẽ, nhưng mắt thì hồng hồng.
“Em cho anh một chút thời gian, em vẫn nhất quyết ly hôn thì anh sẽ để em đi.”
“Được.”
Đại khái là không nỡ những ngày tháng nương tựa vào nhau đó, nhưng con người ta luôn phải hướng về phía trước. Cô quay người kéo tay nắm cửa, định về nhà thu dọn đồ đạc trước. Kết quả cửa còn chưa mở ra, anh lại nhào đến, lưu manh ôm lấy không buông tay.
“Vợ.” Thực ra anh là người rất lý trí gan dạ, để anh kích động cảm xúc đến mức này, ngoài lúc bị thương, thì chính là bây giờ.
“Tiền lương giao hết cho em, nghe nói sau này phân nhà có quyền sở hữu rồi, viết tên em. Tóm lại trong nhà có gì đều để tên em hết. Anh biết nấu ăn, không hút thuốc, không có thói hư tật xấu gì. Đêm giao thừa anh thực sự sai rồi, anh không nên đi uống rượu với họ, sau này anh sẽ không uống nữa được không?”
Lưu Ly quay người lại, lần này cô rõ ràng nhìn thấy vết nước mắt trên mặt anh. Anh nói là thích cô nên mới sống cùng cô, cuộc hôn nhân này không phải là tạm bợ. Trước đây cô không tin lắm, nhưng hiện giờ lại không nhịn được mà động lòng.
“Em không muốn sinh con, vậy anh đi thắt ống dẫn tinh đi. Em không muốn anh qua lại với mấy người bạn thân kia, sau này không được gặp họ nữa.”
Anh ngẩn ra một chút, sau đó không chút do dự gật đầu, “Chỉ cái này thôi sao? Vậy, ngày mai anh đi bệnh viện. Còn bạn bè, gặp trên đường anh sẽ tránh, điện thoại không nghe, tuyệt giao hết. Anh nói mối quan hệ là để phòng ngừa bất trắc, cắt đứt những cái này có thể tìm cái khác. Em yên tâm, anh không phải qua loa lừa dối em, anh hứa sẽ làm được. Những mối quan hệ này không phải là không thể thiếu.”
“Em…” Lần này đến lượt cô cạn lời. Điều kiện vô lý như vậy, anh lại thực sự đồng ý. Cô biết những gì anh nói là sự thật, với chức vụ hiện tại của bố anh, anh muốn mở rộng mối quan hệ khác, tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa anh còn có ba người anh trai.
“Em nói bừa thôi, lời vừa nãy không tính. Em muốn ly hôn, không phải muốn cố tình gây sự với anh.”
Cô nói xong nhanh chóng kéo cửa ra bỏ đi, La Dược nhanh chóng khóa cửa chạy theo cô. “Anh mặc kệ, dù sao anh cũng sẽ làm được những điều em đưa ra, em không được nói lời không giữ lời.”
Hai người rời khỏi nhà thì mặt mày tối thui, đến khi trở về La Dược đã không còn như vậy nữa. Vẻ mặt cười hì hì đi theo sau vợ, vừa lấy giày cho cô, lại vừa treo áo khoác treo túi cho cô. Mặc dù bình thường anh cũng vậy, nhưng hôm nay nhìn thế nào cũng thấy vẻ chân chó.
“Vợ, tối nay em ăn gì anh đi làm cho em.”
“La Dược.” Lưu Ly trừng anh. Đây là ở nhà, anh không thấy người nhà đang nhìn chúng ta sao. Anh muốn diễn, em không diễn cùng anh đâu.
“Ồ. Vậy gói sủi cảo đi. Em lên lầu nghỉ ngơi, làm xong anh gọi em.”
Lưu Ly thực sự dở khóc dở cười, bản thân cô không nên mềm lòng nói những lời đó thăm dò anh. Tốt rồi, bây giờ tự nâng đá đập chân mình. Anh đã hoàn toàn buông thả bản thân, dù sao cô đã đưa ra điều kiện, anh đều sẽ làm theo.