Cô Vợ Xác Sống Của Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 117

Vợ vẫn muốn ở riêng, anh không ngăn cản nữa. Hôm sau anh giúp cô dọn dẹp những đồ dùng thường ngày, nói là tan làm buổi tối sẽ mang qua cho cô. Mẹ anh lo lắng lắm, nhưng buổi sáng không tiện hỏi, đến tối anh về nhà, mẹ vội kéo anh lại.

“Chuyện gì mà phải đến mức này?”

“Mẹ, đừng hỏi cô ấy nữa, cứ để cô ấy tự mình bình tĩnh một thời gian.”

Anh không biết tại sao lại như vậy, nhưng anh cảm nhận được sự phiền muộn gần đây của cô. Nếu mối quan hệ này khiến cô không vui, đó là do người chồng như anh thất trách.

Buổi tối, anh cùng Lưu Ly ra ga tàu đón Lưu Lan, hai chị em gặp nhau rất vui vẻ. Anh thích nhìn cô cười vui vẻ, phong thái rạng rỡ và không bận tâm đến bất cứ điều gì.

“Bố nói không quản em được nữa, em đưa cho ông ấy ba mươi tệ, ông ấy nói sau này sẽ mặc kệ em.”

“Ừ, đáng giá.”

“Chị, chúng ta đi đâu thế, chắc không phải ở nhà chồng chị đâu nhỉ.”

“Không phải. Chị thuê một căn nhà ở ngoài, thời gian này chị sẽ ở cùng em.”

“Thật ạ?”

“Thật.”

Không phải sống dưới mái nhà của gia đình chồng của chị gái, Lưu Lan lập tức thấy nhẹ nhõm hẳn. Khi đến nơi chị gái thuê, cách bài trí tươi mới và trang nhã bên trong khiến cô bé thích mê.

La Dược giúp dọn hành lý, anh quan sát kỹ nơi này. Có vẻ cô đã chuẩn bị từ sớm để ra ngoài ở, căn nhà này được dọn dẹp rất đẹp. Cô thích kiểu này à, ký túc xá của anh quá đơn giản rồi. Đợi lấy lại được số tiền, anh cũng phải cải tạo lại ký túc xá của mình mới được.

Dọn dẹp xong, Lưu Ly ra tiễn anh, anh đứng ở đầu hẻm không muốn rời đi, “Nơi này của em sửa sang đẹp quá.”

“Ừ.”

“Vợ à, em sẽ không ở mãi rồi sau này bỏ rơi anh thật đấy chứ?”

“Mau về đi.”

“Ồ. Anh nhờ người tìm cho Lan Tử một chỗ trong nhà bếp căng tin, theo học đầu bếp trưởng. Đó là một đầu bếp Tứ Xuyên, em thấy được không? Không được thì anh tìm chỗ khác.”

Chuyện cô chưa nói ra, anh đã lo tìm quan hệ giải quyết xong rồi, “Cảm ơn anh.”

“Không có gì, anh là anh rể của em ấy mà, đó là điều nên làm.” Hôm nay thời tiết rất đẹp, không có gió nên không lạnh, “Vợ à.”

“Mau về đi.”

“Được. Hai em buổi tối chú ý ống khói nhé, có bất cứ chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

La Dược đạp xe đi, gian ngoài chỗ Lưu Ly có một chiếc giường La Hán, có thể ngủ được. Anh thực sự muốn nói rằng liệu anh có thể ở lại không, nhưng anh biết không thể.

“Nếu vợ của tôi nói cuộc sống hôn nhân là sự tạm bợ, thì là vì lý do gì?” Anh không hiểu, đành hạ thấp mặt mũi gọi điện cho người chiến hữu thân thiết sống chết có nhau. Đối phương đã sớm kết hôn, con đã bốn tuổi rồi, là đồng đội cũ của anh.

“Còn có thể vì sao, thằng nhãi nhà cậu không có trách nhiệm, làm không đúng chỗ đấy.”

“Tôi, tôi đã làm tất cả những gì nên làm rồi. Thật đấy. Cậu cũng đâu phải không biết tôi làm nội trợ tốt thế nào.”

“Vậy thì là thiếu tình yêu. Phụ nữ rất cảm tính, thằng nhóc nhà cậu có phải quá vô tâm không, không biết nói lời ngon ngọt à.”

Hình như trước đây anh chưa từng nói những lời đó thật. Lúc thích cô, anh còn là người tàn tật, tự ti đến mức không dám bày tỏ điều gì. Sau khi bình phục, hai người sau một hồi say rượu tình cờ đến với nhau, anh chỉ vui mừng nói rằng họ đã là vợ chồng rồi.

Cúp điện thoại, anh đứng dậy đi đi lại lại trong văn phòng, suy nghĩ hồi lâu không biết phải làm cụ thể như thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, về đây lâu như vậy, anh lại chưa từng đưa cô đi xem phim. Ngày nào cũng chỉ hai điểm nhà và cơ quan, trước đây cô đã từng than phiền qua rằng anh không biết lãng mạn.

“Đi xem phim không?” Anh đón cô tan làm, đưa ra vé xem phim đã mua.

“Không đi.” Cô đi đẩy xe của mình. “Lan Tử đang ở nhà một mình, em đã nói sẽ về ăn cơm cùng con bé.”

“Vậy thì dẫn Lan Tử đi cùng.”

“Được.”

Hai vợ chồng đưa em vợ đi xem phim, Lưu Lan thấy mình đúng là cái bóng đèn quá rõ ràng. Xem phim xong, anh rể mua nước ngọt cho, cô bé cầm chai nước lặng lẽ giữ khoảng cách với họ.

Trên đường về, chị gái đạp xe chở cô bé, thấy vẻ mặt u sầu muốn ở lại của anh rể, cô bé khẽ hỏi anh, “Anh rể, anh chọc giận chị em chuyện gì vậy?”

“Anh cho người khác mượn hết tiền sinh hoạt, chỉ lo uống rượu mà không quan tâm đến cô ấy.”

“Uống rượu thì không sao, chị em cũng không phải là người không biết tự chăm sóc bản thân. Nhưng sao anh có thể cho người khác mượn hết tiền sinh hoạt chứ, nhỡ chị em không có khả năng kiếm tiền, cả nhà anh ăn không khí luôn à.”

La Dược cúi đầu: “Anh không nghĩ nhiều đến vậy. Em vợ à, anh biết lỗi rồi, giúp anh nói lời hay với chị em đi.”

“Em không can thiệp chuyện này đâu, lỗi của anh thì tự anh nhận, nếu không thì thiếu thành ý lắm.”

“Thôi được.”

Lưu Ly từ phòng trong đi ra thấy hai người đang thì thầm, em gái cô nháy mắt với La Dược, rồi nói muốn đi vệ sinh và chạy đi, để lại không gian riêng cho hai người.

“Vợ à.” Anh tội nghiệp nói, “Tối nay anh ở lại đây ngủ có được không? Anh sẽ ngủ ở chiếc giường La Hán gian ngoài. Em không ở nhà, anh ngủ không quen. Thật đấy, đêm qua ngủ chưa được hai tiếng, tỉnh dậy thấy lòng bồn chồn không yên.”

“Anh nói gì với Lan Tử vậy?”

“Nhờ em ấy giúp anh nói lời hay.”

Vợ không cho anh ở lại ngủ, nhưng cũng không nói không cho anh đến. Thôi được, ngày mai Lan Tử đã bắt đầu đi làm, giờ ăn tối chắc chắn cô bé sẽ không có ở nhà, tan làm anh mua thức ăn rồi đến đây.

Buổi tối hai chị em ngủ chung trên một chiếc giường, Lưu Lan khẽ hỏi chị gái. “Chị, chị hết tiền rồi à? Em còn mấy chục tệ, lúc đi mẹ cũng đưa tiền của mẹ cho em nữa. Chúng ta sống một tháng chắc chắn không vấn đề gì đâu, chị đừng giận anh rể nữa. Đàn ông thường vô tâm thôi, sau này chị cứ giữ tiền không cho anh ấy giữ là được.”

“Không phải chuyện tiền bạc.” Cô đâu có thiếu tiền. Cô không phải là người coi trọng tiền bạc.

“Vậy là chuyện gì?”

“Là…”

“Anh ấy cho người khác mượn hết tiền là không đúng, nhưng có lẽ anh ấy nghĩ chị có tiền, mà tạm thời cũng không cần dùng đến, nên mới hào hiệp giúp đỡ người ta. Nếu chị không có tiền, anh ấy chắc chắn sẽ không làm vậy đâu. Anh ấy biết lỗi rồi và đã liên tục xin lỗi chị mà, chị tha thứ cho anh ấy đi.”

Lưu Ly không nói gì cả, cho đến khi em gái bên cạnh ngủ say, cô vẫn chưa ngủ. Nguyên văn đã hòa vào, cô không thể biết được tình cảm của La Dược dành cho Tư Đình Đình sâu đậm đến mức nào. Rốt cuộc phải thâm tình đến mức nào, mới khiến độc giả và hệ thống đều cảm thán, anh là nam phụ thâm tình.

Cô không muốn một người đàn ông yêu sâu đậm một người phụ nữ khác, nhưng hôm nay người đàn ông này lại không buông tay cô. Trước khi cô đề nghị ly hôn, cho tới bây giờ anh chưa từng thổ lộ qua. Nhưng anh sẽ đưa đón cô đi làm, sẽ đặt bàn chân lạnh cóng của cô lên bụng của anh. Thấy cô khó chịu khi ở chung với chị hai, liền vội vàng xin được ký túc xá.

Bình Luận (0)
Comment