Tề Lôi và đồng bọn cưỡi xe ba bánh đi mất, kết quả là sau khi rời đi lần này, hai ngày không thấy mặt họ nữa.
Cô đang nghĩ chắc không xảy ra chuyện gì chứ, tối về nhà thì thấy Tư Đình Đình đứng dưới lầu, La Dược vẻ mặt bất lực, có chút phiền muộn, “Anh nói lại lần nữa, chuyện này anh không giúp được. Em đi tìm anh cả em đi, quan hệ của anh ấy rộng.”
“Nếu anh cả em giúp được thì em đã không tìm anh rồi.” Tư Đình Đình vội vã. “La Dược, em thực sự không còn cách nào nữa. Cầu xin anh đó. Nếu anh không giúp, em thật sự không biết còn có thể tìm ai.”
Cô dừng lại một bên: “Chuyện gì vậy?”
Tư Đình Đình quay đầu: “Chị dâu, chị dâu, chị bảo La Dược giúp em đi mà. Em cầu xin hai người.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
La Dược mở lời giải thích với cô: “Tề Lôi bị bắt vì tội đầu cơ trục lợi, số tiền không nhỏ, đến giờ vẫn chưa được thả. Có thể ảnh hưởng đến công việc.”
Quả nhiên là xảy ra chuyện, nhưng cô không hề hoảng sợ mà vô cùng bình tĩnh. Cùng lắm là hàng hóa bị tịch thu hết, người bị sa thải thôi. Tề Lôi vốn dĩ cũng không phải là người an phận đi làm, anh ấy là lứa đầu tiên của giới con buôn. Còn về hàng, cô chịu đựng được, không là gì cả.
“Vậy anh có cách nào không?”
La Dược dang hai tay: “Anh có cách nào chứ. Chuyện này không thuộc thẩm quyền của cục Kinh Tế Thương Mại, anh không có tiếng nói.”
Tư Đình Đình giậm chân sốt ruột: “Vậy anh có thể giúp tìm mối quan hệ mà. Bạn học anh, đồng đội gì đó, cầu xin anh, giúp em đi.”
“Thật sự lực bất tòng tâm, em đi tìm anh cả em đáng tin hơn.”
Tư Đình Đình thấy chỗ anh không được, vội vã đạp xe đi mất. La Dược nhận lấy cái giỏ từ tay cô, hai vợ chồng cùng nhau lên lầu. Đến khi vào nhà và đóng cửa lại, anh mới hỏi nhỏ cô.
“Hàng của Tề Lôi có liên quan đến em đúng không?”
“Sao anh biết?” Cô giấu thì cứ giấu, nhưng đã bị anh phát hiện thì cô cũng không sợ anh biết. Còn về nguồn gốc, cô cũng là một con buôn mà thôi.
“Anh, anh đã phát hiện ra việc giao dịch của hai người từ lâu. Em không nói, anh cũng không nhắc đến.”
“Tề Lôi sẽ không khai ra em chứ?”
La Dược vòng tay ôm cô, hôn mạnh một cái, “Em còn biết sợ à, anh cứ tưởng em thuộc họ hổ, có gan hổ uy gấu. Hoàn toàn không biết sợ là gì. Vừa rồi bình tĩnh đến thế, nếu không phải anh tận mắt thấy hai người giao dịch, anh còn không biết chuyện này có liên quan đến em.”
“Vậy phải làm sao, dù sao cũng làm rồi, cùng lắm là khai ra em, em cũng vào ngồi tù vài ngày thôi.”
La Dược lại hôn cô một cái thật mạnh. Rồi quay người đi. “Ở nhà chờ, anh ra ngoài thăm dò tình hình.”
Lưu Ly biết anh quan hệ rộng, cũng không hỏi anh cụ thể. Kỳ thật là cô cũng có chút lo lắng, lỡ như Tề Lôi khai ra cô, thì thật sự có thể gặp chút rắc rối. Haizz, đến năm sau nữa thì sẽ tốt thôi, chuyện này về cơ bản sẽ không còn bị quản lý nữa.
La Dược đi rồi, cô ở nhà nấu cơm. Dù sao La Dược cũng biết cô là dân buôn, vậy thì làm một con cá đi. Một con cá lóc được cô cắt làm ba phần, đầu cá làm cá nướng ớt, thịt cá thái lát làm cá nấu dưa cải chua.
“Chà, thơm quá.” Chị dâu hàng xóm cũng đang nấu cơm, bữa tối chỉ là cháo loãng, bánh bao chay và dưa góp đơn giản, ngửi thấy mùi thơm nhà cô, không nhịn được ghé qua nhìn một cái, “Ăn cá à?”
“Vâng. Lát nữa làm xong tôi sẽ mang sang cho chị một bát nếm thử.”
“Không cần, không cần, chị chỉ tò mò là em gái như em lại biết nấu cơm.”
Lưu Ly ngạc nhiên nhìn chị ta: “Sao chị lại nghĩ như vậy?”
“Nhìn em cứ như kiểu tiên nữ không vướng khói lửa nhân gian vậy. Xinh đẹp thế, quần áo mặc cũng đặc biệt đẹp, như tiên nữ giáng trần. Nhưng tay nghề nấu ăn của em không phải dạng vừa, cả hành lang đều thơm lừng.”
“Chị quá khen rồi, tôi chỉ là một nữ đồng chí bình thường thôi.”
“Mấy hôm nay toàn thấy Tiểu La nấu cơm, chị cứ nghĩ em không biết nấu chứ. Không ngờ lại là người ra được phòng khách vào được nhà bếp.”
Giá trị cảm xúc mà chị dâu mang lại quả thực không tồi, con cá hôm nay của cô lớn, làm xong được một chậu đầy. Cô múc một phần cá nấu dưa cải chua kèm giá đỗ, đậu phụ bì, nấm kim châm và nước dùng mang sang cho chị dâu.
“Chị dâu, mời chị nếm thử tài nghệ của em.”
“Ôi chao, thật sự mang sang à. Cảm ơn, cảm ơn.” Chị dâu nhận lấy, cười tươi, “Không giấu gì em, thằng c* nhà chị đang thèm rỏ dãi kìa.”
Trước đây chị dậu đã từng gửi cho họ hai lần món ăn hiếm, không đắt như thịt cá, nhưng công phu làm cũng rất đáng quý. Cô làm vậy cũng coi như là đáp lễ, hàng xóm láng giềng vốn nên như thế. Món cá làm bằng gia vị đời sau đặc biệt ngon, ăn xong cá và rau cũng không nỡ đổ đi nước dùng, mà bữa sau tiếp tục nấu rau với nước dùng đó.
Lưu Ly đợi chồng về cùng ăn, đến chín giờ tối anh mới về. Cô vội đóng cửa phòng, thấy anh rửa tay rửa mặt, đưa khăn cho anh.
“Sao rồi?”
La Dược hôn cô một cái: “Yên tâm, giải quyết xong hết rồi. Anh đã gặp Tề Lôi rồi, con người anh ta cũng được, ngoài hai người bị bắt lúc đó, không hề liên lụy đến ai khác, một mình chịu trách nhiệm.”
“Vậy kết quả thế nào?”
Mặc dù tội danh này dù bị giam, cùng lắm là đến cuối năm, chính sách thay đổi thì chuyện này căn bản không tính là vi phạm pháp luật. Nhưng một năm trời cũng đủ khiến người ta buồn bã.
“Hàng hóa bị tịch thu, giam giữ năm ngày rồi thả, đã ra rồi. Lần này mất một thùng rượu, tiếc đến nỗi anh ta ngồi bệt xuống vỉa hè, trông như sắp khóc vậy.”
Một thùng sáu chai mà, một chai một trăm bốn mươi ồng, vậy là tám trăm bốn mươi đồng. Dù hai người cùng gánh chung, thì cũng hơn bốn trăm đồng, anh ấy chỉ kiếm tiền hoa hồng, một lần bồi thường nhiều như vậy, sao mà không khóc chứ.
“Người không sao là tốt rồi.”
La Dược nhìn kỹ cô: “Lần này em phải bồi thường bao nhiêu?”
“Không nhiều. Yên tâm, bên nguồn hàng sẽ gánh phần lớn, đã nói rõ từ trước rồi.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, “Trên đường đi, anh đã điểm lại tất cả những người quen, xem mượn tiền ai là hợp lý.”
Cô phì cười, anh định giúp cô vượt qua khó khăn đây mà. Cười hì hì từ phía sau ôm lấy anh, “Chồng ơi, em thấy anh là người miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.”
“Mắng anh hả?”
“Tuyệt đối không. Bề ngoài trông anh có vẻ là người cứng rắn, theo lẽ thường thì sẽ giữ thể diện. Nhưng anh lại không thế, lúc quan trọng tuyệt đối sẵn lòng vứt bỏ sĩ diện.”
“Sĩ diện đáng giá bao nhiêu tiền chứ. Hồi bé bố anh đã dạy bảo bọn anh, đừng vì sĩ diện mà làm những chuyện lỗi thời. Sĩ diện không quan trọng. Nếu không phải bố liên tục gieo vào đầu anh khái niệm này, lúc trước anh bị thương nặng như vậy, đã không thể nhịn được cho đến khi về nông thôn. Có lẽ đã tự kết liễu ở bệnh viện luôn rồi.”
Lưu Ly hôn anh một cái, hèn chi quỹ đạo ban đầu anh cũng dần thoát ra được. Chấp nhận cơ thể của mình, sống tích cực, khởi nghiệp, có lẽ vì cơ thể như vậy mà anh càng dám buông bỏ, lại có tầm nhìn và gan dạ, mới có thể ở trong làn sóng cải cách này liên tục nổi bật.
“Ăn cơm đi, phần thưởng là cá nấu dưa cải chua của anh.”
“Ừm, anh đói thật rồi.” Nếm thử một miếng thịt cá, lập tức giơ ngón cái với vợ. “Vợ nấu ăn ngon thật.”
“Anh đã nhờ vả mối quan hệ nào, có cần gửi tặng chút gì để duy trì không.”
“Chị gái của một bạn học cũ, một người chị rất nhiệt tình. Hôm nào anh sẽ mua khăn lụa gì đó tặng chị ấy.”
“Em có đây.” Cô lấy ra một chiếc khăn lụa từ trong tủ, chất lượng và hoa văn đều rất đẹp. Dùng túi giấy da bò đựng lại, bảo anh hôm nào mang đi tặng.
“Vợ, rốt cuộc em kiếm được bao nhiêu loại hàng vậy?”
“Rất nhiều.”
“Được rồi. Mối quan hệ này phải giữ lại, biết đâu lần sau lại cần dùng.”
Chuyện này được giải quyết suôn sẻ, ngày hôm sau cô đi làm cảm thấy vô cùng thoải mái.