Đã quyết định đi, với thư mời từ một tổ chức của Mỹ, thủ tục được tiến hành rất suôn sẻ. Lưu Ly giao phương pháp điều trị lại cho thầy của mình, để thầy tiếp tục điều trị sau khi cô đi. Nếu bên Mỹ có cách tốt, cô sẽ tìm cách đưa Điểm Điểm sang đó.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày rời đi, chuyến bay vào buổi chiều, La Dược thức trắng cả đêm. Khi trời vừa hửng sáng, Lưu Ly cũng tỉnh giấc, nhìn bộ dạng anh là biết anh chưa ngủ. Cô cười, chui vào lòng anh, nói với giọng nửa đùa nửa thật:
“Em không có nhà, anh phải ngoan ngoãn đấy nhé, nếu để em biết anh không an phận, cẩn thận em đánh cho đấy.”
Anh khẽ cười, vòng tay ôm chặt vợ. “Anh chắc chắn sẽ ngoan ngoãn chờ em. Còn em đến cái thế giới phồn hoa đó, đừng để bị lóa mắt đấy.”
“Không đâu.” Em từng thấy những nơi hoa lệ hơn thế nhiều, ngay cả thiết bị trong không gian của em bây giờ còn tiên tiến hơn chỗ đó nữa.
Bữa trưa là cả gia đình cùng ăn để tiễn cô, Lưu Lan cũng có mặt. Chị gái sắp đi nước ngoài, lòng cô bé cứ bồn chồn không yên. Trần Chi Ngôn vỗ tay cô bé, rồi nói với con dâu:
“Con cứ yên tâm, Lan Tử có chúng ta chăm sóc. Cứ để nó về nhà ở, như vậy tiện hơn.”
“Vẫn là không cần đâu ạ, tiền thuê nhà con đã trả một lần cho ba năm rồi. Cứ để La Dược thường xuyên qua lại trông chừng là được, giờ an ninh vẫn rất tốt. Hàng xóm ở trong viện đó cũng rất thân thiện.”
Lan Tử gật đầu, tự ở vẫn thoải mái hơn. Sống ở nhà chồng chị gái, dù nhà họ La đều rất tốt, nhưng cô bé sẽ cảm thấy bất an.
La Dược gật đầu hứa với vợ: “Em yên tâm, nhiều nhất là cách một ngày anh sẽ qua. Điện thoại cơ quan anh và điện thoại nhà mình, Lan Tử đều biết được, bất cứ lúc nào có việc gì cũng có thể liên hệ.”
“Được.”
Dù không nỡ cũng phải chia tay, cô gửi vào ngân hàng cho em gái năm trăm đồng, để có việc nhà cần gấp thì dùng. Cô kéo vali, chào tạm biệt mọi người ở sân bay và bắt đầu hành trình đến xứ người. Ở thời đại này, mọi mặt trong nước còn lạc hậu nhiều, có những việc cô phải mượn môi trường nước ngoài mới dễ làm.
Người của tổ chức đón tiếp cô ban đầu còn lo lắng về vấn đề ngôn ngữ, nhưng kết quả là giao tiếp hoàn toàn không có trở ngại. Sau khi học trường ngôn ngữ được hai tháng, cô vượt qua kỳ thi và chính thức vào làm việc tại tổ chức.
Bên này, cô bận rộn làm nghiên cứu, thí nghiệm, trao đổi, bên kia đại dương, cô và chồng gửi thư cho nhau mỗi tháng một lần. Mở thư ra, nhìn thấy nét chữ quen thuộc, đó là sự quan tâm mà người con xa xứ nhớ nhung nhất.
Để nhanh chóng đạt được thành tựu, ngoài ăn và ngủ, cô dành cả ngày ở phòng thí nghiệm. Năm thứ hai, đề tài của cô cuối cùng đã thành công. Một bằng sáng chế liên quan đến tim mạch, sau này mỗi lần sử dụng, cô đều có thể nhận được phí bản quyền.
“Chúc mừng đàn chị.” Cô đàn em khóa dưới mới đến là Loan Loan, quan hệ khá tốt với cô.
“Cảm ơn em.”
Năm thứ ba, thành quả nghiên cứu của cô được ứng dụng vào phẫu thuật tim mạch và đạt hiệu quả rất tốt. Giáo sư của cô rất tuyệt vời, không bao giờ kìm hãm tài năng của cô. Trong năm này, cô đạt được học vị Tiến sĩ, tổ chức đã hết lòng giữ cô lại.
Cô khéo léo từ chối ý tốt của giáo sư, chuẩn bị trở về Tổ quốc. Buổi tối khi về đến nhà, cô nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc dưới lầu, cô không dám tin mà bước tới.
“La Dược?”
Người đàn ông quay đầu lại, cả hai đều vô cùng bất ngờ và vui mừng. Cô chạy nhanh về phía anh, anh cười và dang tay ra đón lấy cô. Một lúc sau, khi bình tĩnh lại, cô mới hỏi anh chuyện gì đã xảy ra.
“Anh nghỉ việc không lương từ năm ngoái rồi, năm nay thành lập công ty thương mại xuất nhập khẩu ở Thâm Quyến. Anh có thể qua đây nên muốn đến thăm em.”
“Vậy nên anh mới gửi nhiều tiền cho em như thế nhỉ.”
“Không nhiều đâu.”
Tuy cô có học bổng, năng lực bản thân cũng xuất sắc, nhưng anh vẫn lo cô một mình nơi đất khách quê người sẽ vì tiền mà gặp khó khăn. Vì vậy, anh ra làm ăn sớm hơn trong nguyên tác, hơn nữa mọi thứ cũng khá tốt. Anh là người rất can đảm, trong thời đại mà “kẻ liều thì sống” này, lợi nhuận khiến ngay cả bản thân anh cũng khó tin.
“Anh ở đây được mấy ngày?”
“Nửa tháng.” Anh ôm chặt cô, “Vui không, anh có thể ở bên em mười mấy ngày. Em muốn ăn gì anh sẽ làm cho, trong thư kể thảm đến thế, lần này anh sẽ làm đồ ăn ngon cho em mỗi ngày, cố gắng vỗ béo em trở lại như trước.”
“Vậy chúng ta có thể cùng trở về rồi.”
Anh không biết là bất ngờ hay ngạc nhiên, “Về nghỉ phép à?”
“Em đã lấy được bằng rồi, từ chối lời mời của tổ chức, chờ làm xong thủ tục là có thể đi.”
“Trời ạ.” Anh hôn vợ một cái thật mạnh. “Vợ anh quá đỉnh. So với em, những gì anh làm chỉ là trò trẻ con thôi.”
Trước đây, anh đã gửi rất nhiều tiền cho cô, nhưng cô đều gửi trả lại. Cô nói với anh là cô có thu nhập từ bằng sáng chế, tiền học bổng còn không tiêu hết. Thậm chí cô còn gửi thêm cho anh một nghìn đô la Mỹ để ủng hộ sự nghiệp của anh.
“Không cần coi nhẹ bản thân đâu, anh cũng rất giỏi mà.”
Quyết định về nước, hai người chia nhau lo việc riêng, anh làm xong việc thì nấu đồ ăn ngon cho cô, cô thì dẫn anh đi ngắm cảnh xung quanh.
Khi Trần Chi Ngôn nhìn thấy hai người bọn họ ở cửa nhà, bà kinh ngạc đến mức làm rơi cả cái muỗng trên tay, “Không phải, sao lại về cùng nhau thế này. Báo cho mẹ thời gian thì tốt rồi, mẹ đi đón con chứ.”
Lưu Ly rất tự nhiên thay dép đi trong nhà, cứ như cô chưa từng rời đi vậy. “Có La Dược rồi ạ, bao nhiêu hành lý anh ấy cũng mang được hết.”
Trần Chi Ngôn cười, hai vợ chồng trẻ vẫn tình cảm như xưa. Quả nhiên La Dược ở phía sau lỉnh kỉnh một đống túi lớn túi bé, phải thuê cả xe mới chở về được.
“Anh ba, anh nhìn gì thế, mau qua giúp một tay đi. Em mua quà cho anh đấy, không giúp thì không có quà đâu.”
Anh ba chạy xuống cầu thang, “Ài, sao không nói sớm, nói sớm thì anh đã chạy xuống rồi.”
“Cái đồ hám lợi này, không mua quà cho anh thì anh không giúp à?”
“Ăn nói với anh trai thế đấy hả?”
“Ha, có bạn gái rồi là khác hẳn nhỉ.”
“Không có bạn gái thì anh vẫn là anh trai mày thôi.”
Hai anh em vừa cãi nhau vừa khiêng hết đồ đạc vào nhà. Lưu Ly mua quà cho tất cả mọi người, toàn là những thứ hiếm có trong nước, hoặc là những thứ mọi người đang cần.
Đàn ông đều là máy cạo râu điện và thắt lưng da, phụ nữ thì là mỹ phẩm dưỡng da, quần áo, nước hoa. Mua cho con của anh Hai một chiếc xe đồ chơi và máy bay, nhóc con kia vui sướng cực kỳ.
“Cảm ơn thím Tư.”
Cũng có quà cho anh cả chị cả, nhờ mẹ chồng ngày mai gửi đi. Bạn gái của anh ba cũng là nước hoa và mỹ phẩm dưỡng da. Tối đến, cô ấy qua ăn cơm cùng, lần đầu gặp mặt và nói chuyện rất hợp với Lưu Ly.
Hai người ngồi cạnh nhau thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai anh em kia, rồi lại chụm đầu vào nhau không biết nói gì.
Anh ba ghé sát em trai: “Vợ mày không nói xấu gì anh đấy chứ?”
“Anh đã làm gì khuất tất rồi à?”
“Anh, anh không thân thiết nhiều với vợ mày, anh chắc là một người anh chồng đạt chuẩn chứ.”
La Dược cười thoải mái, không hề bận tâm đến sự lo lắng của anh ba, vợ của anh làm việc gì cũng có chừng mực, sao có thể nói những điều không nên nói được chứ.