Lưu Lan bận rộn đến mức choáng váng, hoàn toàn không ngờ lại sôi động đến vậy. May mà đã chuẩn bị đầy đủ trước, nên không đến mức cuống cuồng gây ra sự cố. Các món ăn đều được chuẩn bị tươi mới, thịt bò thịt cừu cũng đều được thái ngay tại chỗ. Cô nàng không biết chị gái tìm được kênh cung cấp hàng ở đâu mà lại vừa ngon vừa rẻ đến thế.
Ngày đầu tiên khai trương, doanh thu buổi trưa cộng với buổi tối đã đạt đến một con số kinh ngạc. Tối đó cô nàng dùng máy tính bỏ túi tính hai lần, đếm tiền hai lần, không sai.
“Chị.” Cô nàng kinh ngạc đến mức không nói nên lời, doanh thu một ngày lại lớn đến thế. “Hơn hai nghìn tệ tiền doanh thu, trừ tiền thuê nhà, điện nước và nhân công, chúng ta cũng lãi ròng gần một nghìn.”
Phải biết rằng đây là đầu những năm tám mươi, lương công nhân khoảng năm mươi tệ. Cô nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ, một ngày kiếm được một nghìn tệ, một nửa của cô nàng là hơn năm trăm. Ông trời ơi, đây là sự thật sao?
“Đừng hoảng, đừng ngạc nhiên, cũng đừng quá kích động. Mới khai trương thì chuyện này rất bình thường, chúng ta đã đầu tư rất nhiều vào quảng cáo ban đầu. Nhưng có giữ được lượng khách hay không thì phải xem bản lĩnh của em. Em nghiên cứu kỹ các công thức nước lẩu chị đưa, cố gắng sớm ra mắt các vị mới đi.”
“Vâng, em biết rồi.” Lẩu cà chua, lẩu nấm, lẩu ba món, lẩu hải sản, lẩu kim thang, cô nàng phải ra mắt hết để thỏa mãn khẩu vị của mọi thực khách.
“Ba tháng nữa mở quán thứ hai, tập trung vào mô hình ăn thịt trước. Tôm mực cay, nước lẩu em thống nhất làm, đầu bếp mới học việc cũng có thể đảm nhiệm. Ăn tôm trước rồi nhúng lẩu sau, có một số người thích ăn như vậy.”
“Chị, có phải nhanh quá rồi không?”
“Không đâu. Em cứ yên tâm làm, mạnh dạn làm. Thời cơ đã đến, phải nắm bắt thật tốt. Năm nay thử sức ở đây, năm sau tùy tình hình chúng ta sẽ mở chi nhánh ở Thượng Hải và Thâm Quyến.”
“Vâng.” Lưu Lan liều mình bất cứ giá nào, đầu tư đều do chị gái lo, không có lý gì cô nàng lại sợ hãi. Cô nàng dốc hết sức, muốn mở chuỗi cửa hàng khắp cả nước.
Ngày đầu tiên khai trương hồng phát, những ngày tiếp theo công việc kinh doanh vẫn tiếp tục bùng nổ. Lưu Lan bận rộn đến mức chân không chạm đất. Đến tối đếm tiền cô nàng không còn kinh ngạc nữa, mà bình tĩnh mang tiền đi gửi vào ngân hàng gần đó.
Kết thúc một tháng, cô nàng gọi điện cho chị gái bảo cô chủ nhật hãy đến. Hôm nay Lưu Ly làm ca ngày, kết thúc công việc lúc sáu giờ chiều thì đến thẳng đây. La Dược đi công tác không có ở đây, anh hiện đang làm thương mại xuất nhập khẩu, ngày nào cũng rất bận, một tháng có hơn nửa thời gian ở ngoài.
Chưa đến chín giờ là giờ mở cửa, cô đi vào rồi cùng em gái lên lầu. Trong văn phòng nhỏ, Lưu Lan đưa tiền chia lợi nhuận cho cô.
“Tám nghìn sáu trăm, sau khi trừ lại tiền vốn lưu động cho cửa hàng, tháng này hai chị em mình chia nhau được chừng này.” Nói xong, khuôn mặt cô nàng vẫn còn chút mơ màng. “Chị, chị nói xem đây là thật phải không?”
“Đã sờ được tiền rồi còn giả được à. Làm tốt đi, sau này mở vài trăm cửa hàng, lúc đó mới là lúc ngồi đếm tiền.”
“Thật là quá mơ mộng.”
Họ không tập trung vào phân khúc cao cấp, lợi thế nằm ở sự kiểm soát hương vị, tốc độ lên món nhanh, và khả năng xoay vòng bàn cao. Phân khúc khách hàng tầm trung rất lớn. Hơn nữa, không gian quán thời thượng, được giới trẻ yêu thích.
Họ lại thuê thêm một mặt bằng ở phố khác, kinh doanh tôm cay. Hiện đang trong quá trình sửa chữa, Lưu Lan bận rộn cả hai đầu, tháng này đã gầy đi. Nhưng cô nàng rất có tinh thần, khuôn mặt tràn đầy phấn khởi.
“Chị, tuy kiếm tiền quan trọng, nhưng cuộc sống hôn nhân cũng quan trọng. Chị và anh rể cưới nhau bao nhiêu năm rồi, cũng nên sinh con đi chứ. Giờ chính sách kế hoạch hóa gia đình mỗi nhà một con, nhanh chóng sinh một em bé thì tốt biết mấy.”
“Thuận theo tự nhiên thôi.”
Trước đây cô thật sự không có ý định sinh con, thậm chí đã nghĩ đến DINK*. Nhưng giờ đây, cô nghĩ có một em bé giống cô và La Dược chắc cũng rất thú vị. Hai người bận công việc, nhưng bố mẹ chồng chắc chắn sẽ giúp đỡ, thuê thêm bảo mẫu nữa, việc chăm sóc con cái không thành vấn đề.
*DINK (Double come, no kids): hai nguồn thu nhập, không có con
Nói cũng lạ, trước đây không muốn có con, hễ kinh nguyệt không đều là cô lại lo lắng, chậm hai ngày là bắt đầu suy nghĩ, tự kiểm tra. Giờ thì thấy thuận theo tự nhiên, kinh nguyệt lại đều đặn đến lạ, không sai một ngày.
Trong phòng tắm, cô tìm ra băng vệ sinh dán vào q**n l*t, bước ra với vẻ mặt hơi ủ rũ. La Dược thấy cô ủ rũ, đưa tay ôm cô.
“Đến tháng à?”
“Ừ.”
“Đau bụng? Còn chỗ nào không thoải mái nữa không.”
“Không đau.”
Cô luôn không có chứng đau bụng kinh, nhưng anh vẫn đổ một túi nước nóng cho cô, bảo cô ôm rồi lên giường nghỉ ngơi. Bữa tối anh làm món thanh đạm, có món cá vược hấp cô thích ăn.
“Ngày kia là đám cưới của anh ba, em đã sắp xếp thời gian chưa?”
“Ừ, đã sắp xếp xong từ lâu rồi.”
Cứ tưởng mọi thứ đã đâu vào đấy, không ngờ buổi trưa hôm sau, lúc nghỉ trưa lại có một bệnh nhân đặc biệt đến. Bệnh nhân là một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai, ngồi trên xe lăn được một người đàn ông đẩy, phía sau còn có hai người lớn tuổi. Trang phục và khí chất của họ có vẻ không giống người Đại Lục. Quả nhiên, vừa mở lời đã mang đậm giọng Hồng Kông.
“Cô là Lưu Ly?”
“Tôi tên là Lưu Ly, nhưng không biết các vị tìm Lưu Ly nào, có lẽ là trùng tên.”
“Chồng cô có phải là La Dược không, anh ấy cũng từng bị thương cột sống, nhưng sau đó được cô chữa khỏi.”
“Đúng vậy.” Ánh mắt cô dừng lại trên người đàn ông ngồi xe lăn. Ánh mắt u ám của người đàn ông lúc này sáng rực lên, chủ động nói với cô về tình trạng của mình.
“Tình trạng của tôi cũng giống như La Dược chồng cô, chúng tôi đến để tìm cô giúp đỡ.”
“Phép màu không phải lúc nào cũng xảy ra. Tôi chuyên về tim mạch, cũng có nghiên cứu về ngoại khoa lồng ngực. Nhưng với trường hợp này, tôi thực sự không giỏi.”
“Nhưng, cô đã chữa khỏi cho chồng mình.”
“Tôi đã nói rồi, đó là phép màu. Tôi chỉ thử nghiệm trên người anh ấy, may mắn là kết quả tốt.”
Người đàn ông trên xe lăn nói: “Tôi cũng có thể để cô thử, cô cứ thử thoải mái. Hơn nữa, nếu có thể hồi phục, tôi sẽ trả cho cô năm triệu.”
Dù là năm triệu đô la Hồng Kông hay Nhân dân tệ thì cũng không phải là số tiền nhỏ. Nhìn phong thái của đối phương là biết không phải người bình thường, nhưng cô vẫn nhíu mày. Nếu dùng tinh thần lực thì cô phải thường xuyên đến những nơi có nhiều cây cối, công việc của cô bây giờ rất bận, thực sự không có nhiều thời gian. Mạng sống của ai cũng là mạng sống, có rất nhiều bệnh nhân đang chờ cô phẫu thuật nữa.
“Tám triệu.” Người đàn ông ban đầu nghĩ một người Đại Lục, nghe đến năm triệu thì sẽ nhanh chóng đồng ý chữa trị cho mình. Nhưng ngay cái nhìn đầu tiên, anh ta đã thấy người phụ nữ này không đơn giản. Cô bình tĩnh, điềm đạm, phong thái tự tin, ngoài vẻ ngoài nổi bật, cô còn có khí chất “không bị tiền bạc cám dỗ, không bị quyền thế khuất phục.”
“Cho dù không chữa khỏi, số tiền này vẫn là của cô.”
“Không phải vấn đề tiền bạc. Công việc của tôi hiện tại rất bận, mà việc điều trị của anh lại rất phiền phức. Tôi không có được tinh lực đến vậy.”
Người phụ nữ phía sau anh ta nói với giọng không vui: “Cô có biết đó là bao nhiêu tiền không….”
“Im miệng.” Người đàn ông quát cô ta, ánh mắt cảnh cáo cô ta không được nói năng xấc xược nữa. “Xin lỗi bác sĩ Lưu đi.”
Người phụ nữ vội vàng cúi đầu: “Bác sĩ Lưu, tôi xin lỗi, tôi là người làm không hiểu chuyện, xin cô đừng chấp nhặt. Cầu xin cô giúp đỡ cậu chủ nhà tôi.”
“Các vị đã tìm đến chồng tôi?”
Người đàn ông ngồi xe lăn gật đầu, quả thật anh ta đã tìm La Dược trước.