Trước Tết, tứ hợp viện được lắp đặt lò sưởi, mua than chất đầy, rồi mẹ, em trai và em gái đều chuyển đến ở. Mới ở bên nhà em gái được hai hôm, đã chuyển sang bên này.
Mẹ cô ngó nghiêng khắp nơi, kinh ngạc lắc đầu. “Ôi mẹ ơi, Nữu con đúng là quá giỏi rồi.”
Vấn đề sưởi ấm mùa đông, đốt lò sưởi rất phiền phức, nên để Lưu Trụ và Lưu Bảo ở chung một phòng. Phòng chính phía Đông cho mẹ ở, phía Tây là Lưu Lan. Sương phòng phía Đông cho hai đứa em trai ở, nhĩ phòng phía Đông làm bếp. Cả viện còn trống dãy nhà đối diện và sương phòng phía Tây, rộng rãi sáng sủa khiến mọi người đều phấn khích.
“Chị cả, hay chị và anh rể cũng chuyển qua đây ở đi, chỗ này ở được mà.”
Cô xoa đầu em trai út: “Chị cả không ở đây đâu. Đầu xuân sang năm hai đứa sẽ học ở bên này, chương trình học ở thành phố có thể nhanh hơn ở quê, chị cả đã thuê gia sư cho hai đứa, sau Tết, đầu tháng ba sẽ bắt đầu học phụ đạo Phải học hành chăm chỉ, không thì sợ khai giảng hai đứa sẽ không theo kịp đau.”
“Dạ biết.” Lưu Bảo gật đầu, Lưu Trụ bên cạnh cũng gật đầu theo. “Chị yên tâm, hai đứa em sẽ học hành chăm chỉ.”
Bố mất rồi, lẽ ra trụ cột gia đình đã sụp đổ. Trước đây bạn học còn thương hại cậu ta, nhưng không ngờ trụ cột gia đình cậu ta chưa bao giờ là bố. Mấy năm nay, chuyện cho hai cậu ta đi học, mặc đồ tươm tất, ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, đều là nhờ hai người chị.
Cửa hàng của Lưu Lan rất bận, sau khi chuyển nhà mẹ và hai em trai qua xem thử. Khách khứa đông nghịt đều là tiền cả, ba người họ không nói hai lời, xắn tay áo vào làm ngay. Có sự giúp đỡ của ba người họ, đột nhiên cảm giác không còn hỗn loạn như trước nữa.
Buổi tối, Lưu Lan hào phóng vung tay. “Trước tháng ba đến giúp việc ở cửa hàng chị hai, mỗi ngày chị trả ba tệ.”
“Ồ, cảm ơn chị hai.”
Lưu Ly hết phép nghỉ lễ đi làm lại, cửa hàng bên này cô chỉ tranh thủ thời gian qua xem một chút, phát hiện vấn đề kịp thời bảo em gái chỉnh sửa, còn lại cô không can thiệp. Vì cô mang thai, cơ quan cũng có sự chiếu cố nhất định, ca đêm giảm đi hơn một nửa.
Mùng một Tết, cửa hàng em gái vẫn mở cửa. Đêm Giao thừa và mùng một không đông lắm, thời điểm này mọi người vẫn giữ truyền thống cũ, ở nhà đón Tết. Nhưng bắt đầu từ mùng hai, cả hai cửa hàng đều cực kỳ đông khách. Rất nhiều người đến cửa hàng đãi khách mời bạn bè thân thích.
Dịp Tết đồ ăn phong phú nhất, nhưng năm nay cô lại không có khẩu vị. Bữa cơm Tất niên cô chỉ ăn được vài cái há cảo tôm, những thứ khác cô không động đến.
“Xin lỗi, mọi người cứ ăn đi. Em lên lầu nằm một lát.”
“Em ăn ít như vậy sao được?” Chị ba quan tâm hỏi. “Em muốn ăn gì chị đi làm cho em, thấy em hình như gầy đi rồi.”
Cô xua tay: “Không sao đâu, mọi người cứ ăn đi. Em bị ốm nghén thôi, hiện tượng bình thường, qua giai đoạn này là ổn.”
La Dược đi cùng cô lên lầu, phòng của họ vẫn giữ nguyên như cũ. Mẹ chồng đã thay ga giường gối mới, đỡ cô nằm xuống, La Dược đi rót nước ấm mang đến cho cô. Bây giờ cô không uống bất kỳ loại trà nào, sữa mạch nha hay bột quýt gì cũng không uống.
“Uống sữa bò không?”
“Không cần.” Cô cười cười. Tuy ốm nghén làm người ta vất vả khó chịu, nhưng thấy mọi người đều lo lắng cho cô, chăm sóc cô, cô cảm thấy trong lòng rất bình yên.
“Anh đi ăn đi, em tự nằm nghỉ một lát.”
Anh ngồi xuống: “Không sao, anh cũng không đói, anh ở lại với em.”
Cô phì cười, đưa tay khoác tay anh, tựa đầu vào vai anh. “Em ốm nghén mà anh cũng ở bên em à?”
“Ừm. Trước đây anh chưa bao giờ biết mang thai lại vất vả đến thế, sao lại không ăn được gì cơ chứ. Em nôn mửa làm anh cũng thấy nôn cả ruột.”
“Thường thì sẽ kéo dài từ hai tuần đến một tháng. Không sao đâu, đều là hiện tượng bình thường. Anh đi ăn đi, lát lên thì nấu cho em nửa bát mì sợi, thêm một quả trứng chần. Đừng cho dầu mè hay mỡ heo, cho em một chút giấm nhé.”
“Được.” Vợ có yêu cầu, lần này anh hôn cô một cái rồi nhanh chóng xuống lầu. Anh không màng ăn uống của mình, trước tiên vào bếp làm cho cô. Trứng, mì sợi đều có sẵn. Thấy anh bật lửa nấu mì, mẹ anh múc cho anh sườn và thịt kho tàu mang vào.
“Con cũng tranh thủ ăn đi. Lưu Ly thế này con phải chăm sóc cẩn thận, trước hết phải đảm bảo thể lực của mình đầy đủ đã.”
“Vâng.” Vừa canh bếp, anh vừa ăn nhanh. Anh làm cẩn thận theo yêu cầu của vợ. Quả trứng chần đầu tiên làm không được, anh lại thay nước làm lại, lần này trứng đã bao trọn được lòng đỏ. Nước mì cho cà chua và giấm, anh ngửi thấy chua, nhưng Lưu Ly lại thích.
“Ừm.” Cô ngửi một cái, đúng ý cô rồi, “Nhưng mà hơi nhiều, em ăn không hết đâu.”
“Không sao, ăn không hết anh giải quyết cho.”
Cô ăn hết trứng, và ăn được một nửa bát mì. Thấy cô ăn được, lòng anh mới yên tâm. Nhưng chưa đầy nửa tiếng sau khi ăn, cô lại vào nhà vệ sinh nôn ra hết.
Anh đưa tay vỗ lưng cho cô, vẻ mặt đầy xót xa. Khổ sở như thế này làm sao chịu nổi, sinh một đứa con sao mà khó khăn thế, “Hay là, đứa bé này mình không giữ nữa.”
Cô đưa tay muốn bật công tắc xả nước, anh đã đi trước một bước bật nút, đưa nước ấm cho cô súc miệng, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô.
“Anh đành lòng hả?” Cô biết anh yêu trẻ con đến nhường nào, mong chờ đứa bé này đến thế nào.
“Nhưng em quá khổ sở rồi.”
“Không sao đâu, tối nay em châm cứu thử xem sao.”
“Có được không?”
“Cứ thử xem sao, em cũng nôn mửa khó chịu quá.”
Cô không dùng thuốc cho mình, nhưng tối về nhà cô đã tự châm cứu vài mũi. Quả thật là cô phản ứng tốt với phương pháp này. Chỉ một lần như vậy, sáng hôm sau cô đã ăn hết một bát hoành thánh mà không nôn.
“Vợ ơi, em giỏi quá.”
“Đương nhiên rồi.”
Anh đã nghiêm túc suy nghĩ, hay là đứa bé này không giữ nữa. Ngày nào cũng không ăn được gì, miễn cưỡng ăn vào cũng nôn ra ngay lập tức, cô đã quá vất vả.
Cô liên tục châm cứu ba lần, sau đó cơn ốm nghén của cô đã hết. Hơn nữa, cô ăn uống ngon miệng trở lại, nửa đêm đói đến mức bụng kêu ột ột, dường như muốn bù lại tất cả những gì đã nôn trớ trước đây.
“Em đói rồi.”
La Dược lập tức bật dậy: “Ăn gì đây?”
“Sủi cảo canh chua. Tủ lạnh còn sủi cảo không?”
“Có. Em chờ anh, anh đi nấu cho em.”