Cổ Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi

Chương 50

Nam Cung Tướng Quân Phủ.

Một nam tử ôn nhuận như ngọc đang ngồi uống trà trong phòng, đương triều tướng quân trẻ nhất của Thùy thiên quốc, năm nay chỉ mới 22 tuổi đã lập không ít chiến công, một người nhã nhặn ôn nhu, biết bao thiên kim tiểu thư đều đem lòng gởi gắm, nhưng Nam Cung Lân thờ ơ không để ý tới, không phải hắn không muốn mà là không được, trong lòng hắn đã có người khác.

Khẽ thở dài, buông xuống chén trà, nhìn ra bầu trời bao la bên ngoài, mấy con chim kia tự tại biết mấy, hắn cũng muốn được như vậy nhưng phụ thân gởi gắm niềm tin vào hắn, hắn không thể làm người thất vọng.

“Đang nhìn cái gì mà thất thần?” Một giọng nói lãnh ngạch từ sau truyền đến, tiếp theo Nam Cung Lân rơi vào lòng ngực quen thuộc phía sau.

“Dật, đệ về rồi.” Nam Cung Lân căng thẳng lại cố trấn định nói.

“Gọi là gì?” Giọng nói phía sau rõ ràng trầm xuống vài phần.

“….Dật…đã về.” Nam Cung Lân đỏ bừng mặt.

“Nghe nói thiên kim lễ bộ thị lang làm điểm tâm cho Lân, đúng không.” Hiên Viên Dật khẳng cắn vào thùy tai mềm mịm kia, thành công biến Nam Cung Lân thành tôm luột.

“Nàng chỉ là…chỉ là.” Nam Cung không biết phải nói sao để giải thích cả, bởi vì thật sự hắn đã ăn điểm tâm của nàng, mà không ăn cũng không được, không biết nàng làm cách nào mà phụ thân của hắn và phụ thân nàng đều có mặt, nàng nhiệt tình mời hắn không ăn thử thì thật thất lễ.

“Thừa nhận..” Hiên Viên Dật đưa tay xoay người kia lại đối diện với mình, một tay giữ chặt đầu một tay tóm lấy vòng eo mảnh khảnh kia áp sát vào, cuối xuống chính xác tóm lấy cặp môi hồng nhuận.

“Ngô….” Nam Cung Lân muốn nói, nhưng miệng bị người kia che kín không thể nói gì được, bất lực thừa nhận nụ hôn bá đạo của người kia.

Hiên Viên Dật tức giận, vô cùng tức giận, hắn chỉ đi có vài ngày người này liền cùng người con gái khác tình chàng ý thiếp, xem ra là hắn chưa đủ thành ý chứng minh cho người này thấy rằng, Nam Cung Lân chỉ có thể là người của Hiên Viên Dật hắn.

“..Dật…đừng,….buông…” Nam Cung Lân kháng cự.

“Lân, ta vĩnh viễn cũng không buông tay.” Hiên Viên Dật đưa tay vòng xuống bế ngang Nam Cung Lân lên, đi thẳng về phía giường.

Nam Cung Lân quay đầu đi, hai má hơi hồng, hắn cũng yêu Hiên Viên Dật nhưng hắn là con trai duy nhất của phụ thân không thể để Nam Cung gia tuyệt hậu, hắn chỉ có thể tại thời điểm này “đánh cắp” một chút ôn nhu cùng quan tâm của người kia, sau này Hiên Viên Dật có thê tử rồi hắn sẽ không còn được người này đối xử ôn nhu nữa.

Hắn cũng rất tham lam, Kỳ Nhi cô cô cứu mạng hắn và tỷ tỷ nhưng hắn lại quyến rũ con của người, khi biết ra người có hận hắn hay không, có khinh bỉ hắn, chán ghét hắn và không nhìn mặt hắn nữa.

Hiên viên Dật giơ tay một cái, cái ghế “đang” được Nam Cung Lân nhìn tan tành thảm hại: “Không cho phép Lân bên cạnh ta nhìn đi nơi khác, Lân chỉ có thể nhìn ta.” Hiên Viên Dật bá đạo nói cuối xuống tiếp tục hôn ngươi kìa, tay từng chút một giải khai quần áo người dưới thân.

“Dật…không thể…” Nam Cung Lân đưa tay đẩy người phía trên ra.

“Lân, ta yêu ngươi.” Hiên Viên Dật bày tỏ, hắn rõ ràng cảm nhận khi hắn nói xong người dưới thân cứng đờ.

“Ta….” Nam Cung Lân không biết phản ứng thế nào với người nhỏ hơn hắn 5 tuổi này, từ nhỏ hắn đã muốn bảo hộ Hiên Viên Dật nhưng cũng chỉ là xuất phát từ báo ân Kỳ Nhi cô cô, dần dần hắn lại không khống chế được thương người này, lúc phát hiện tình cảm của mình hắn chỉ mới 15 tuổi Hiên Viên Dật 10 tuổi.

Lúc đó cảm thấy rất sợ hãi, bởi vì từ lúc biết mình yêu thương Hiên Viên Dật nhưng không phải là tình cảm huynh đệ, mà là tình yêu thật sự, hắn cũng phát hiện mình đối với nữ nhân không có hứng thú, nghe tin người này được nhiều cô nương võ lâm thế gia coi trọng, hắn sợ rất sợ, trong tâm vô vàng đau đớn, hắn là nam nhân vĩnh viễn cũng không thể vì Hiên Viên Dật sinh hạ đứa con, rồi cũng phải đến lúc buông tay nhìn hắn cùng nữ nhân khác bên nhau.

“Lân, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì? về phần mẫu thân ta, ngươi không cần lo lắng, người sẽ không phản đối, chỉ cần mẫu thân đồng ý phụ thân cũng sẽ không có ý kiến.” Hiên Viên Dật ôn nhu hôn lên trán, mắt, mũi, môi người dưới thân, khinh ngữ nói cho hắn biết.

“Ta,….Dật nếu ngươi ở bên ta sẽ bị người khác chê cười, cũng sẽ không thể có con…” Nam Cung Lân hai mắt phiếm hồng, hắn hiểu tình cảm Hiên Viên Dật dành cho hắn, nhưng hắn không thể ích kỉ nhận lấy mà không suy nghĩ cho người kia.

“Những cái đó ta không cần, ai muốn chê cười thì mặc kệ họ, đứa nhỏ thì sao, một lũ con nít nước mũi tèm lem ta không cần, chỉ cần ngươi.” Hiên Viên Dật giọng nói khàn khàn, chứng tỏ dục vọng đã đến cực hạn, hắn đã nhẫn nhịn để nói cho người dưới thân rõ, Hiên Viên Dật hắn không quan tâm cái nhìn của người khác chỉ cần Nam Cung Lân đồng ý họ có thể đến nơi không ai biết tự to tự tại mà sống.

Nam Cung Lân bị câu nói của hắn chọc cho bật cười, nói: “Lân, không hối hận.”

“Vĩnh viễn không bao giờ hối hận.” Hiên Viên Dật đưa tay cởi quần áo trên người mình, đôi môi bắt đầu châm lửa nóng lên thân thể Nam Cung Lân.

“Dật, trời còn sáng.” Nam Cung Lân thở gấp nói, đôi mắt mông lung hai má ửng hồng như trái đào, đôi môi vì thở gấp mà mở ra quyến rũ người.

Hiên Viên Dật mặc kệ, hắn cuối xuống tóm lấy đôi môi mà mấy ngày nay không được thưởng thức, cắn, mút, bạo khai khớp hám người kia đưa lưỡi tiến vào, ôn nhu đảo quanh trong miệng người kia, quấn lấy con rắn nhỏ đang trốn tránh kia mặc sức chơi đùa, thóa dịch vì hôn quá mức sâu và kịch liệt không kịp nuốt mà chảy xuống cằm Nam Cung Lân.

Lúc Hiên Viên Dật tách ra đôi môi sưng đỏ kia, để lại một sợi chỉ bạc kéo dài trên bạc thần hai người, Hiên Viên Dật mỉm cười dời môi ra sau thùy tai Nam Cung Lân thổi nhẹ.

Hơi thở nóng rực chạm vào thùy tai mẫn cảm khiến Nam Cung Lan một trân run rẩy: “Đau..”

Thừa diệp người bên dưới không chú ý, Hiên Viên Dật đưa một ngón tay mang theo hương tuyết tán*vào phía sau huyệt động mê người kia, thông thả trù sáp.

*Hương tuyết tán: thuốc bôi trơn + xuân dược Kỳ Nhi đặc biệt chế tạo cho Hiên Viên Dật. (meoww meowww)

“Đã vào nhiều lần như vậy, sau nó vẫn chặt như thế hử?” Hiên Viên Dật ác ý cười, trêu đùa hai quả hồng anh trước ngực, dùng lưỡi đảo nhẹ lại dùng răng cắn nhẹ, một tay phía sau thông thả luật động, một tay bắt lấy phân thân cao thấp chuyển động.

“Đừng….” Nam Cung Lân hoàn toàn rơi vào tay giặc, hai tay ôm lấy cổ Hiên Viên Dật thở ồ ồ cầu xin.

“Là đừng động phía trước hay là động phía sau hử?” Hiên Viên Dật trước sau giáp công mạnh lên một chút, người trong lòng xụi lơ nằm ngã lại trên giường.

Nam Cung Lân xấu hổ cắn môi, hai mắt nhắm chặt đè nén dục vọng đang tuông trào vì bị kích thích, rốt cuộc nhẩn không được bật ra tiếng rên rỉ: “ưm…a….”

“Lân…Lân.” Hiên Viên Dật bị tiếng rên rỉ của ái nhân kích thích, liên tục gọi tên người kia, phía sau đã lên đên ba ngón tay, mặc dù bị dục vọng bao phủ nhưng hắn phải kiên nhẫn từng bước, hắn không muốn người dưới thân bị thương.

“Dật….” Nam Cung Lân ôm thật chặt người trên thân gọi, tóc sớm bị mồ hôi thấm ướt, Nam Cung Lân cắn chót lưỡi để cho chính mình thanh tỉnh, thân thể đã không còn là của mình, sự tiến vào làm cho Nam Cung Lân suýt chút nữa ngất đi, giọng nói vì kêu to quá mức mà trở nên khàn khàn.

“Lân…. Nói! Nói ngươi cũng yêu ta!” Nâng thân, Hiên Viên Dật đột nhiên mạnh mẽ va chạm thân thể mềm mại kia.

“A! Ư… Dật… Đừng… A!” Muốn cắn môi ngăn lại cảm giác quá mức mãnh liệt ấy, trong miệng lại bị người đưa vào hai ngón tay.

“Nói! Lân, nói ngươi sau này sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, nói!” Rút ra ngón tay, Hiên Viên Dật dùng sức một cái đẩy qua, sau đó ngừng lại.

“… Được… Ta… Ta sau này thế nào… ư… thế nào cũng… chỉ… ở ngay bên cạnh ngươi… A!” Người vừa mới nói xong lại bị hung mãnh đoạt lấy, Hiên Viên Dật thoả mãn đem y phục nhét vào trong miệng Nam Cung Lân để cho hắn cắn, sau đó phóng túng chính mình đắm chìm trong ngọt ngào khiến cho kẻ khác mê say.

“Ưm!” Một tiếng trầm kêu, Nam Cung Lân vào lúc mê muội phóng thích, mà đồng thời, Hiên Viên Dật đem mầm móng của mình bắn vào trong huyệt động mê ngươi kia của Nam Cung Lân, trong phòng tỏa khắp mùi vị dâm mĩ.

“Ưm…” Nhắm hai tròng mắt lại Hiên Viên Dật nhấm nháp lại tư vị tuyệt mỹ kia, sau khi trút xuống, hắn nằm trên người Nam Cung Lân, lấy y phục trong miệng ái nhân xuống, qua nửa ngày, hắn thỏa mãn mới rời khỏi đôi môi sớm đã sưng đỏ của ái nhân: “Lân… Xin lỗi… Ta quá gấp, làm bị thương ngươi đi.” Hắn biết mình nên nhẹ chút, cẩn thận chút, nhưng người hắn khát vọng nhất ở ngay dưới thân hắn, hắn không phải thánh nhân, sao có thể nhịn được.

Nam Cung Lân đợi cho bình ổn lại mới sực nhớ ra, khi nãy vì kích tình quá mãnh liệt mà phát ra tiếng rên rỉ thật to, xẩu hổ rúc vào trong lòng người kia nhỏ giọng nói: “Người…bên ngoài là nghe hết đi?”

“Nghe được thì làm sao, bất quá chúng ta thành thân, ta đường đường chính chính dùng kiệu hoa đem ngươi về ra mắt mẫu thân.” Hiên Viên Dật lấy qua chăn trùm lại hai người, đưa tay ôm người kia vào lòng.

“Ai cùng ngươi thành thân.” Nam Cung Lân xấu hổ gấp bội vùi mặt càng sâu vào lòng ngực rộng lớn hơn hắn rất nhiều kia.

“Lân… ta không ngại chứng minh cho ngươi thấy một lần nữa, ngươi là thuộc về ai đâu?” Ánh mắt Hiên Viên Dật nguy hiểm nhìn Nam Cung Lân, tay đã nắm lấy hạ thân Nam Cung Lân.

“Lân…làm thê tử của ta đi.” Hiên Viên Dật vuốt ve người trong lòng, ôn nhu nói.

“Ừ…” Rũ mắt xuống, chân mày nhíu lại, hắn cũng rất muốn…nhưng liệu Kỳ Nhi cô cô, phụ thân hắn, và tỷ tỷ hắn có chấp nhận hay không.

“Lân, ta tuyệt đối sẽ không buông tay ngươi ra, ngươi cũng nên chết tâm đi, đừng có ý niệm chạy trốn ta.” Hiên Viên Dật âm lãnh nói, hắn sẽ không buông tay, đời đời kiếp kiếp cũng không buông tay người này, cho dù mẫu thân có phản đối hắn cũng vô dụng.

“Kỳ Nhi cô cô….có…chấp nhận ta sao.” Nam Cung Lân rất mâu thuẫn, nước mắt rơi, hắn nhắm mắt lại, đôi môi ôn nhu ấm áp thay hắn lau đi.

“Đừng lo lắng, cho dù là ai cũng không thể ngăn cách chúng ta.” Hiên Viên Dật siết chặt tay.

“Được.” Nam Cung Lân hôn khẽ lên khóe môi người yêu, hắn đã quyết đời này kiếp này, cả kiếp sau và kiếp sau nữa cũng không phân ly người này.

“Ta yêu ngươi, Lân.” Hiên Viên Dật cười hạnh phúc, ôm lấy người yêu, một trận mưa hôn lại rơi xuống, hai người tiếp tục cuốn vào vòng trầm luân tình ái.

Ba ngày sau.

“Zổ tỷ, Miêu tỷ đâu không phải đã hẹn cùng nhau đi lựa vải sao?” Kỳ Nhi tay ẫm Hiên Viên Lân đi về phia Độc Cô thảo.

“Nghe nói trong cung có cô công chúa nào đó qua đây hòa thân, Miêu nhi bị Vân phi kéo vào trong cung rồi.” Độc Cô Thảo tay bế Lãnh Bạch Nguyệt 10 tuổi đang cười tủm tỉm nhìn nàng.

“Kỳ Nhi tỷ, muội cũng đi.” Minh Châu từ sau cổng vòm chạy lại.

“Nguyên Nhật và Như giai đâu? tụi nó không theo muội à.” Kỳ Nhi đưa một tay vỗ lưng cho nàng thuận khí.

“Thôi đừng nói nữa, tụi nó bám dính lấy muội như keo 502 ấy, muội đưa cho bà vú trông dùm rồi.” Minh Châu vuốt lại tóc, thở phì phì nói.

“Phải chi Dật nhi của tỷ cũng bám tỷ như vậy thì hay biết mấy, đứa nhỏ này từ nhỏ đã tự lập còn thay tỷ chăm sóc hảo cho các đệ muội.” Kỳ Nhi thở dài.

“Dật nhi quả thật rất lãnh tính.” Độc Cô Thảo tiếp lời.

“Được rồi đi thôi, nếu không Nguyên Nhật và Như Giai lại chạy ra tìm muội.” Thiên sứ kéo tay hai người đi ra khỏi lâu.

.
Bình Luận (0)
Comment