Cốc Nước Ấm

Chương 12

Mùa hè năm ấy, Tần Triết giống như đột ngột trưởng thành, không còn là đứa bé hay nóng nảy nữa. Suốt một thời gian dài, cậu luôn trầm lặng ngồi trong phòng, ngẩn người trước đống sách vở.

Tần Tranh cảm thấy lo lắng nhưng anh không biết Tần Triết xảy ra chuyện gì, vừa không yên lòng lại mâu thuẫn phán đoán. Tần Triết dần dần lớn lên, thông minh ngoan ngoãn, trong lòng anh vui vẻ nhưng nghĩ đến chuyện người em trai đáng yêu của anh sẽ không bao giờ nhào vào lòng anh làm nũng, cũng không nói những lời trẻ con trắng trợn, Tần Tranh lại cảm thấy thẫn thờ và luyến tiếc.

Dưới tình huống căng thẳng, Tần triết cuối cùng cũng phải nhập học. Tần Tranh lấy tiền anh tự kiếm được mua cho Tần Triết một chiếc xe đạp, như thế sau khi tan học cậu về nhà sẽ dễ dàng hơn.

Tần Triết thấy xe đạp đỏ mặt nói, ”Anh… Em không biết đạp xe đạp…”

Tần Tranh bật cười, ”Anh dạy em là được.” Anh kéo Tần Triết ra khỏi cửa, tìm một mảnh đất trống dạy Tần Triết đi xe đạp.

Kì thật phần lớn trẻ em trong làng đã biết đi xe đạp, chỉ là vì Tần Triết còn nhỏ hơn nữa nhà không có nhiều tiền nên cậu vẫn chưa biết đi xe.

Thiếu niên mười ba tuổi đã bắt đầu phát triển chiều cao, tay chân dần dần dài ra, ngồi trên xe đạp, hai tay nắm chặt tay lái, không dám cử động.

”Đừng căng thẳng, chú ý giữ thăng bằng.” Tần Tranh dịu dàng nói, anh đứng ở bên trái Tần Triết, một tay giữ tay phải Tần triết, tay kia đỡ thắt lưng cậu, giúp cậu duy trì cân bằng.

Mặt Tần Triết thoắt cái đỏ bừng lên, cơ thể không được tự nhiên mà vặn vẹo, muốn thoát khỏi bàn tay đang đặt trên lưng cậu của Tần Tranh. Cậu lầu bầu, ”Em có thể tự đi.”

Tần Tranh coi như nhóc con hiểu thắng, mở miệng nói, ”Đừng ồn ào, cẩn thận ngã.” Anh đẩy xe đạp lên phía trước, Tần Triết bất ngờ không kịp phòng bị lại càng sợ hãi, nắm chặt tay lái, hai chân bị bàn đạp kéo theo, người hơi nhũn ra.

”Xem xem, rất dễ, chỉ cần em đừng lộn xộn, xe sẽ không ngã.” Tần Tranh vừa nói vừa bước nhanh hơn.

Tần Triết ”a” một tiếng, đột nhiên hai tay chuyển qua câu lấy cổ Tần Tranh, cả người cũng rời khỏi xe đạp. Xe mất cân bằng, bắt đầu nghiêng ngả. Tần Tranh nhay mắt ôm lấy Tần Triết kéo cậu lên. Sau đó xe đạp ngã thẳng xuống mặt đất.

”Sao lại nhát gan như vậy.” Tần Tranh nhìn bộ dạng sợ hãi của Tần Triết, ha ha cười rộ lên.

Từ nhỏ thành tích học tập của Tần Triết rất tốt, bởi vậy cũng làm cậu trở nên khá kiêu ngạo và hiếu thắng. Thấy Tần Tranh chê cười mình, Tần Triết liền tức giận. Cậu bực mình chạy tới nâng xe đạp đứng lên, ngồi lên xe đạp đi, xe đạp liêu xiêu đi tới.

Tần Tranh ở phía sau vẻ mặt biến sắc, vội vàng chạy đến đi theo phía sau Tần Triết, sợ chẳng may cậu ngã xuống. Chỉ thấy xe đạp lắc lư lảo đảo, khuôn mặt Tần Triết trắng bệch nhưng cậu vẫn cắn răng tăng tốc độ, leo lên dốc núi.

Lúc này Tần Tranh không nhịn được nữa kêu to lên, ”Tiểu Triết, nhanh dừng lại, nguy hiểm!”

Chỉ là không biết Tần Triết nghĩ thế nào, cậu không chịu dừng lại, xe đạp phát ra âm thanh xóc nảy giống như các bộ phận sắp rời ra, chuẩn bị lên đỉnh dốc. Sau một giây, Tần Triết buông hai tay cùng xe đạp rớt xuống.

Cậu nhắm mắt lại, nghĩ nếu bản thân chết đi thì tốt, ít nhất không cần lo lắng tình cảm biến thái của cậu bị Tần Tranh phát hiện. Chẳng mấy chốc, xe đạp mất thăng bằng, Tần Triết rớt xuống.

Kì thật vào khoảnh khắc đó, Tần Tranh cũng không biết anh đang làm gì, anh nhìn thấy Tần Triết buông tay lái ra, đầu óc liền trống rỗng, cơ thể anh giống như không bị khống chế, bổ nhào về phía Tần Triết. Cũng may anh đỡ được Tần Triết, đất cát trên mặt đất làm lưng anh bị thương, đau rát. Bởi vì tác dụng của quán tính, họ bị trượt xuống một đoạn dài mới dừng lại. Xe đạp nện vào trên chân anh, giây phút ấy, Tần Tranh cho rằng chân muốn gãy nát.

Nhưng mà, ít nhất Tần Triết không bị thương.

Trên mặt cậu đều là nước mắt, mắt cậu nhắm tịt, lông mi run lên, rất lâu sau cậu mới mở mắt ra, khinh hoàng nhìn khuôn mặt anh.

”Anh ơi…”

Tần Tranh gắng gượng mỉm cười, ”Em làm anh sợ muốn chết.” Anh vỗ đầu Tần Triết, ôm cậu đứng dậy.

Nhìn dấu vết trên mặt đất mà giật mình, Tần tranh ngơ ngác nhìn đất cát dính máu, ước chừng cũng đoán được tình cảnh thảm hại của lưng anh. Tuy nhiên bị va đập đến tê liệt, anh không cảm thấy quá đau nhưng mà đùi phải vô cùng đau đớn, Tần Tranh kéo ống quần lên nhìn thoáng qua, đoán có lẽ bị sái chân, hình như có chút sưng lên.

”Đi thôi, về nhà thôi.” Tần Tranh đứng lên, thấy Tần Triết vẫn còn sững sờ, cũng không nói thêm gì, kéo tay cậu, rồi nâng xe đạp dậy, đẩy đi, khập khiễng bước về nhà. Anh không hỏi vừa rồi Tần Triết làm sao, cũng không để bụng chuyện vừa rồi. Tần Triết có tâm sự, anh tự hỏi một lúc, vẫn không tìm được nguyên nhân.

Mặc dù trẻ con tuổi này dễ cáu kỉnh hơn, Tần Triết sớm trưởng thành hơn trẻ em bình thường một chút, nhưng cũng không đến mức như vậy.

Anh buồn bực, quên mất cơn đau trên lưng.

Tần Triết sau khi ngã xe đạp thì bắt đầu mất tỉnh táo, đầu óc cậu trống rỗng, một lúc thật lâu sau mới phục hồi trở lại. Cậu vừa ngẩng đầu thấy trên lưng Tần Tranh một mảnh hỗn độn, sợ hãi kêu lên, ”Anh ơi, lưng của anh!”

Hôm nay Tần Tranh mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng. Áo trắng đã bị máu nhuộm đỏ, cùng với đất cát dính vào, biến thành màu nâu, phần ma sát với mặt đất bị rách, lộ ra làn da dính máu phía sau lưng, mơ hồ còn có máu rỉ ra.

”Không sao đâu, không đau. Vừa rồi em không sao chứ.” Tần Tranh cười cười, quay đầu hỏi cậu.

Tần Triết lắc đầu, nước mắt tích đầy đôi mắt khiến Tần Tranh nhìn cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, ”Em còn dám khóc sao, vừa rồi là do em quậy phá.”

”Anh, sau này em không dám nữa.” Nước mắt của Tần Triết từng giọt to rớt xuống, Tần Tranh chân tay liền luống cuống, đành dừng lại, kéo cậu ôm vào lòng, chậm rãi vỗ lưng cậu, ”Không sao đâu, không sao đâu, không phải anh không trách em đấy sao? Đừng khóc nữa, có chuyện gì không nghĩ ra thì quên đi, đừng nghĩ nữa. Cả ngày hành hạ bản thân như thế, không mệt mỏi sao?” Tần Tranh chế giễu.

”Anh…” Tần Triết giật mình, có chút sợ Tần Tranh đoán ra ý nghĩ của bản thân, chột dạ gọi một tiếng.

Tần Tranh chỉ nghĩ là cậu không muốn kể với anh, lại sợ anh hỏi nên mới lo lắng không yên, vì vậy anh cười nói, ”Em yên tâm, nếu không muốn nói, anh sẽ không hỏi em, Tiểu Triết lớn rồi, cũng có tâm sự riêng của mình.”

Tần Triết nhìn nụ cười của Tần Tranh, trong lòng càng đau đớn, nước mắt không kiềm được lại rơi xuống. Tần Tranh dỗ dành cậu hồi lâu cũng không thấy cậu ngừng khóc, không thể làm gì khác đành cứ như vậy dắt cậu về nhà.

Mẹ thấy bộ dạng chật vật của hai anh em thì càng lo lắng sợ hãi. Trên lưng của Tần Tranh đều là vết thương, dính đầy đất cát, về đến nhà đã cởi áo ra, dội nước lạnh lên người. Làn nước lạnh lẽo làm vết thương nhức rát, nhưng anh không quan tâm, thà chịu đau một lát còn hơn là sưng mủ về sau.

Quanh năm Tần Tranh ở bên ngoài làm công việc tay chân, trên người hầu như không có một vết sẹo nào, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh dưới ánh mặt trời càng trở nên đẹp đẽ. Tần Triết đã ngừng khóc, vừa liếc mắt thấy cơ thể của Tần Tranh, cậu lập tức đỏ mặt, xấu hổ quay đầu bỏ đi.

Thừa dịp Tần Triết không có ở đó mẹ hỏi nhỏ Tần Tranh, ”Thằng bé rốt cuộc làm sao vậy?”

Tần Tranh suy nghĩ một chút, phỏng đoán, ”Con cảm giác như nó bị thất tình. Có phải nó bị cô bé nào đó bỏ không?”

”Nó mới mấy tuổi, sao hiểu được mấy chuyện này.”

”Không thể nói như vậy, có một lần con đi họp phụ huynh ở trường bọn nó, giáo viên cũng đặt biệt nhắc đến chuyện yêu sớm, trẻ con bây giờ trưởng thành sớm, chúng ta không biết được.” Tần Tranh nở nụ cười.

Mẹ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, ”Con không nói, mẹ cũng không nhớ lại chuyện này.” Sau đó bà dường như nhớ đến chuyện gì, nhỏ giọng kể chuyện Tần Triết lần đầu tiên xuất tinh trong mơ buổi sáng ngày đó cho anh.

Tần Tranh đột nhiên hiểu ra, sau đó anh cười nói, ”Nhóc con này, thật sự đã lớn rồi.”
Bình Luận (0)
Comment