”Đi rửa mặt đi.” Tần Tranh nắm chặt tay, vẻ mặt không đổi, nhàn nhạt nói.
Tâm Trạng của Tần Triết nguội lạnh, cậu ngoan ngoãn đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc trở ra, quả nhiên Tần Tranh không còn ở trong phòng. Cậu cụt hứng ngã xuống giường, trong lòng trống rỗng, không rõ bản thân có cảm giác gì. Một lúc sau, Tần Tranh vẫn không xuất hiện, cậu liền cuộn người vào trong chăn, giống như đà điểu rụt cổ không chịu rời đi. Trong chăn còn có mùi hương của Tần Tranh, ấm áp và dễ chịu. Tần Triết tham lam hít lấy chút hương vị còn lại, cậu bây giờ thật sự không biết phải làm sao.
Lúc Tần Tranh đột nhiên đi vào, Tần Triết mới nén lại những giọt nước mắt sắp chảy ra, nhìn anh xách túi lớn túi bé vào cửa, cậu không có chút phản ứng, chỉ nằm ở trên giường, trừng to mắt ngơ ngác nhìn anh.
”Sao lại nằm rồi, vẫn buồn ngủ sao? Ngồi dậy ăn sáng đi?” Tần Tranh thấy cậu vẫn ngây người, vươn tay xoa đầu cậu, ”Cơ thể khó chịu?”
Tần Triết không biết phản phản ứng như thế nào, đành nhẹ giọng gọi một tiếng, ”Anh ơi…” Trong giọng nói có chút chột dạ.
”Ăn nhanh lên, anh còn phải ra ga tàu hỏa.” Tần Tranh không hề nhìn cậu, chỉ cúi đầu ăn bánh bao. Hai anh em lúng túng ăn hết bữa sáng, rồi cùng nhau bắt xe bus ra nhà ga.
Dọc đường đi, hai người im lặng không nói gì, Tần Triết len lén ngẩng đầu phát hiện khuôn mặt Tần Tranh cứng ngắc, cậu càng không dám lên tiếng, chỉ đi theo sau anh, giúp anh cầm hành lý.
Đến lúc tàu sắp chạy, Tần Triết tiễn Tần Tranh lên tàu, anh vẫn im lặng. Tần Triết nhìn theo đoàn tàu dần chạy đi xa, đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn.
Cậu nghĩ, có lẽ anh trai vì mang theo tâm trạng muốn chăm sóc cậu nên không nói lời nào, việc làm biến thái như vậy nhất định đã khiến Tần Tranh rất tức giận.
Hồn bay phách lạc trở lại ký túc xá, Trữ Xuyên thấy bộ dạng của Tần Triết, mở miệng chê bai, ”Làm sao vậy? Mặt nhăn như mướp đắng, bị anh trai cậu ghét bỏ?”
Tần Triết lắc đầu, ”Anh ấy không để ý đến tớ nữa.”
Trữ Xuyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đấm Tần Triết một cái, ”Anh ta không để ý đến cậu, cậu phải chủ động tìm anh ta chứ. Bây giờ cậu đang theo đuổi người ta, không phải yêu đương hẹn hò với người ta biết không? Cậu không chủ động, sớm muộn gì cũng khiến anh ta bỏ chạy.”
”Tớ sợ dồn anh ấy đến mức tức giận, anh ấy sẽ không để ý đến tớ nữa.” Tần Triết buồn bã nói, cuộc chiến tranh lạnh vào kì nghỉ hè sau khi kì thi vào đại học kết thúc khiến cậu tởn tới già, so với việc bị anh trai lạnh lùng xa lánh, cậu thà giữ nguyên tình trạng hiện tại, một mực ở bên cạnh Tần Tranh, tốt xấu gì bình thường còn có thể gặp mặt, trò chuyện thường xuyên với anh.
Tần Triết cứ thế lo được lo mất ba ngày, rốt cuộc vào một buổi tối cậu nhận được tin nhắn của Tần Tranh, ”Tiểu Triết, anh đây, đây là số điện thoại di động của anh, em lưu lại đi.”
”Vâng, lưu lại rồi.” Tay Tần Triết run rẩy hồi lâu mới miễn cưỡng đánh ra mấy chữ như vậy, một lát sau, không thấy Tần Tranh nhắn trở lại, cậu dè dặt đánh chữ, ”Trời gần đây lạnh quá, hình như em bị cảm rồi.”
Ngay lập tức, Tần Tranh nhắn lại rất nhanh, ”Nhớ uống nhiều nước ấm, uống thuốc cảm. Hơn mười một giờ rồi, nhanh đi ngủ đi. Em sắp thi học kỳ phải không, chú ý giữ sức khỏe, đừng để bản thân quá mệt nhọc.”
Tần Triết cong khóe môi, thỏa mãn nở nụ cười, ”Ưm, anh cũng đi ngủ sớm đi. Chúc anh ngủ ngon.”
Cậu gửi xong tin nhắn này, vui mừng hớn hở tắt máy, xoay người đi ngủ.
Từ ngày hôm đó, Tần Triết quả thật giống như phát điên, xem điện thoại di động là bảo bối, đi tới đâu cũng mở điện thoại ra nhìn, có một tin nhắn đến cậu liền kích động giống như gà bị cắt tiết, nên thường bị Trữ Xuyên cười nhạo rất lâu.
Tần Triết bắt đầu vắt hết trí não tìm cớ nhắn tin cho Tần Tranh. Ví dụ như hôm nay ở căn tin có thêm một món ăn, món này trước đây Tần Tranh đã nấu cho cậu ăn, đương nhiên không ngon bằng anh nấu. Ví dụ như hôm nay cậu đến phòng tự học chậm hơn mười phút, vậy mà không tìm được chỗ trống nào, đành ở ký túc xá tự ôn bài. Ví dụ như hình như gần đây cô giáo dạy môn lập trình lớp cậu đang cãi nhau với chồng, mặt mày suốt ngày nhăn nhó, cáu gắt bực bội, rất đáng ghét.
Những việc lặt vặt trong cuộc sống này được Tần Triết chia sẻ với Tần Tranh đều là những chuyện không may, mang theo chút nũng nịu. Cho dù đó là những lúc Tần Tranh đang đi làm, không thể nhắn trả lời được, cậu vẫn gửi tin nhắn không biết mệt. Sau mười giờ tối, Tần Triết không làm gì cả, chỉ cầm điện thoại di động, ngóng chờ tin nhắn trả lời của Tần Tranh.
Trữ Xuyên thường cười cậu ngốc nghếch. Tần Triết cũng cười, ngốc thì ngốc thôi, dù sao có Tần Tranh đồng hành với cậu là được rồi.
Tần Tranh trở lại ký túc xá, mở điện thoại di động ra, tổng cộng có bảy tin nhắn đến, một cái quảng cáo, sáu cái còn lại đều là của Tần Triết, cụ thể thì toàn chuyện vụn vặt.
”Lúc sáng, bạn ở giường trên cùng phòng ký túc với em đọc sách, bạn ấy không cầm chắc, cuốn sách vừa lúc nện vào mặt em, đau lắm…”
”Mấy hôm trước cô giáo đang nháo nhào đòi di lỵ với chồng tính tình càng ngày càng tồi tệ, lúc em đi học không cẩn thận ấn nhầm phím làm màn hình máy tính tối om, vừa lúc bị bà ấy thấy được, bà ấy mắng em té tát, thật xúi quẩy.”
Tần Tranh vừa đọc vừa buồn cười. Anh nhớ đến những lần Tần Triết bị oan ức, nước măt lưng tròng, nhăn mặt nhăn mũi, ôm cánh tay anh liên tục làm nũng, phải an ủi cậu vài câu, cậu mới bằng lòng dừng lại.
Rõ ràng không còn là trẻ con nữa nhưng sao vẫn thích dính lấy anh vậy?
Anh nhớ đến sáng sớm trước khi anh đi ngày hôm đó, nhớ đến hành động của Tần Triết, lại nhịn không được nhíu chặt đầu lông mày. Anh rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Đánh không được, mắng cũng không xong. Tần Tranh có chút bàng hoàng, không biết phải đối mặt với tình huống đó thế nào. Rõ ràng là hai anh em, nhưng nhóc con khăng khăng coi tình thân là tình yêu, anh vốn tưởng rằng, Tần Triết còn nhỏ tuổi, đợi cậu trưởng thành sẽ không làm chuyện hoang đường như vậy nữa. Tuy nhiên, bây giờ có vẻ như đã trở nên khốc liệt hơn rồi. Có thể là do tuổi nổi loạn, Tần Tranh suy đoán, ở độ tuổi này, sẽ muốn làm những chuyện bất bình thường, tâm lý phiêu lưu cũng lớn hơn, có lẽ lớn hơn một chút nữa sẽ ổn.
Tần Tranh cứ thế vỗ về chính mình, sau đó anh lại nghĩ đến cảm giác Tần Triết ngậm dục vọng của anh trong miệng cậu, dù đã vài ngày trôi đi nhưng anh vẫn có thể hồi tưởng lại rõ ràng. Khoang miệng nóng bỏng và ấm áp, khiến anh không thể tự kiềm chế.
Ký ức đó, Tần Tranh che mặt, người dường như nóng lên, anh có chút bối rối nằm ở trên giường, lo nghĩ có nên lấy vợ hoặc … ra ngoài giải tỏa một lần.
Dù sao đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, mấy ngày nay mỗi lần anh nhớ đến chuyện Tần Triết đã làm, cơ thể sẽ dần dần có phản ứng. Tần Tranh hung hăng cấu ngắt chân anh, đau đớn kịch liệt khiến nhiệt độ cơ thể anh giảm xuống.
Tần Tranh cười khổ, vô lực ngã xuống giường, điện thoại di động lần nữa rung lên, anh cầm đến nhìn thoáng qua.
”Vài ngày nữa em được nghỉ rồi, em muốn ăn món trứng rán lá mơ anh làm.”
”Chờ đầu xuân, anh làm cho em.” Tần Tranh mỉm cười nhắn tin trở lại cho Tần Triết.