Rời khỏi nhà, Liên đi về phía cánh đồng rộng mênh mông hun hút, sương khói mờ ảo không nhận rõ bóng người.
- Thầy !
Cụ già đang ngồi giữa sân nhăm nhi tách trà, thấy Liên thì nhíu mày.
Liên quỳ xuống chân ông cụ khóc lóc đến thảm thương "thầy, xin hãy cứu lấy mẹ con của con !"
"Con vào trong nhà đi đã, có gì thì từ từ rồi hẳn nói".
Liên lủi thủi vào trong nhà cùng ông cụ...
Ông cụ nhìn xuống chiếc ghế đối diện "con cứ ngồi xuống đi, dù có xảy ra chuyện gì thì con cũng phải giữ bình tĩnh trước đã...có như thế thì con mới giải quyết được mọi vấn đề !"
- Dạ !
Ông cụ quan sát sắc mặt Liên một lúc thì khẽ lên tiếng "con không ổn chỗ nào ?"
- Dạ ! Thai nhi trong bụng của con đang suy yếu, càng lúc con càng cảm nhận được mạch đập của nó yếu dần, con lo lắng lắm thầy ạ !
Ông cụ đi đến bên giường lấy ra một chiếc hộp gỗ rồi đưa đến cho Liên "con nhớ là luôn mang nó bên người, nó sẽ giúp cho hai mẹ con của con tai qua nạn khỏi".
- Đây là gì vậy thưa thầy ?
"Đây là ngải ma, nó sẽ giúp con hấp thụ dương khí, thứ mà con đang thiếu trầm trọng đó là dương khí ! Thai nhi trong bụng con cũng cần phải có dương khí để phát triển".
- Con vạn lần mang ơn thầy !
"Mặt của con..."
Liên u buồn sờ lên mặt "Thưa thầy, con vẫn hàng ngày che đi nửa khuôn mặt bị biến dạng của mình bằng da dê".
Ông cụ thở dài "đó chỉ là cách tạm thời, ta đang tìm cách tốt nhất để giúp con phục hồi lại dung mạo, con cho ta thêm chút thời gian nữa !"
- Dạ !
…………
Đợi mãi không thấy Liên trở về nhà, Kiên buồn bực nên lại tìm đến với quán rượu đầu Thôn.
Anh Kiên, sao hôm nay mặt mày anh ủ dột vậy chứ ?
Kiên buồn bực nốc cạn ly rượu trên tay, anh lại rót tiếp một ly...
Hà giật lại ly rượu trên tay Kiên "đủ rồi, anh đừng uống nữa !"
Kiên không nói gì, chỉ trầm buồn nhìn về phía xa xăm.
Đã xảy ra chuyện gì với anh vậy ?
"Anh cảm thấy trống vắng quá !"
Lý do trống vắng là gì, anh nói xem ?
"Anh nghĩ đứa con trong bụng vợ sắp cưới của anh không phải là con của anh".
Ồ, hoá ra là anh bị cắm chiếc sừng dài à ?
Kiên lại giật lấy ly rượu trên tay Hà rồi rót tiếp...
Đủ rồi đấy, anh đừng uống nữa !
Hà giành lại ly rượu, cô ngồi xuống bên cạnh anh "anh Kiên này...anh đẹp trai như vậy, anh cần gì một người phụ nữ cắm sừng cho anh, bên cạnh anh vẫn còn rất nhiều cô gái trẻ đẹp say mê anh mà..."
Kiên nhìn Hà "nhiều ?"
Hà gật đầu "đúng vậy, chẳng hạn như..."
"Như thế nào ?"
Chẳng hạn như em
Kiên đưa tay sờ vào má Hà "Thật không ?"
Thật !
Kiên nhìn Hà say đắm, không hiểu vì sao anh lại có cảm giác rạo rực như cảm giác với Hà của trước đây !
Hà kề môi mình gần môi Kiên...
Hơi thở thơm mát của Hà khiến cho Kiên không kiểm soát được cảm xúc, bất giác anh hôn lên môi Hà, nụ hôn vô cùng mãnh liệt.
Hà thầm cười trong lòng "anh ấy thật sự không thể nào cưỡng lại được sự quyến rũ của mình...trước đây cũng vậy và bây giờ cũng vậy...và rồi sau này cũng như vậy, anh chỉ là của riêng em mà thôi".
Hà thì thầm vào tai Kiên "đêm nay, anh ở lại cùng em anh nhé !"
Kiên nhanh nhẹn bế Hà lên giường, cả hai lại mây mưa triền miên...hai người vẫn với cảm giác cuồng nhiệt như trước đây.
Đến trời mờ sáng thì Kiên mới trở về nhà...
Vừa đẩy cửa bước vào nhà chính...
A...a...
Kiên giật bắn người khi nhìn thấy một người ngồi cúi mặt, xõa tóc dài...
"Cô bị điên rồi à ? Ngồi giống như ma vậy ?"
- Sao đến giờ này anh mới về ?
"Từ khi nào mà cô có quyền quản việc của tôi vậy ?"
- Anh...
"Đàn bà hư hỏng như cô cút qua một bên, đừng ngán chân tôi !"
- Anh Kiên !
Vừa lướt qua người Kiên thì mùi hương ái muội ấy lại một lần nữa xộc vào mũi Liên...
Ọ ẹ...
Kiên nhíu mày rồi đi thẳng về phòng "Thật bực mình".
Liên ủ rũ nhìn theo "anh ấy lại một lần nữa phản bội mình, thật kinh tởm !"
Liên bật khóc "đúng là mình sai lầm khi tha thứ cho anh ấy".
Bụng con chợt chuyển động, Liên cúi xuống nhìn "con ngoan, mẹ nên làm thế nào đây ?"
Liên nghĩ đến đứa con chưa chào đời của mình, cô không muốn chấp nhặt với Kiên.
Cô đi vào bếp nấu bữa sáng, nói gì thì nói...thai nhi cần phải bồi bổ để bé con được khỏe mạnh.
Kiên thấy Liên loay hoay trong bếp thì chậm rãi bước vào, mắt thấy mồ hôi tuôn ướt trán Liên, anh lau giúp cô.
Liên ngại ngùng quay mặt đi "cảm...cảm ơn anh !"
"Em đang nấu gì mà thơm vậy ?"
- Dạ, em nấu cháo...
"Sắp ăn được chưa ? Anh đói quá !"
- Dạ, chín rồi đó ạ !
"Được rồi, em ra bàn ngồi đi...anh bê nồi cháo ra"
- Dạ !
Liên dọn chén đũa lên bàn...!
Một lúc sau thì Kiên bê nồi cháo ra, anh nhẹ nhàng đặt xuống bàn rồi mỉm cười với Liên "em phải ăn nhiều vào đó !"
- Dạ !
Kiên múc ra một chén rồi đưa đến trước mặt Liên "em ăn đi !"
Tiếp theo, anh cũng tự múc cho mình một chén rồi ngồi xuống ghế ăn ngon lành.
Sau bữa sáng, Kiên giúp Liên rửa chén.
Lần đầu tiên Liên nhận được sự dịu dàng từ anh, cô cười hiền hoà rồi ra ngoài hiên nhà ngồi.
Dù biết rằng Kiên đang có người phụ nữ khác bên ngoài, nhưng nếu anh biết quan tâm đến mẹ con của cô thì cô cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua để gia đình được êm ấm.
Mẹ Kiên ra tỉnh với Cường, nhà chỉ còn cô và Kiên...
Một lúc sau !
Cảm giác đau đớn truyền đến từ phía dưới, Liên không chịu đựng nổi nữa, nó thật sự rất đau...!
- Anh...anh Kiên...anh Kiên, bụng em đau quá !
- Anh Kiên, giúp em với...
Liên càng lúc càng hốt hoảng "con...con sẽ không sao mà đúng không con ?"
- Cứu...anh cứu...em...!
Kiên đứng nép vào cánh cửa nhìn chằm chằm về phía Liên, thấy cô đang ôm bụng đau đớn vật vã...anh chỉ vô cảm lạnh lùng nhìn cô qua thời gian dài, cho đến khi cô gục ngã.