Cậu bé vừa rời đi, Hà bưng chén cháo và định đưa lên miệng húp cho đỡ đói...
Á...á...
Hà kinh hãi khi nhìn thấy bên trong chén cháo toàn rết và bò cạp.
Trán cô toát mồ hôi, miệng lắp bắp thốt lên "thật...thật đáng sợ !"
Cậu bé đi xa dần, chỉ để lại bóng lưng cô quạnh.
Hà khóc như mưa..."làm sao để mình có thể thoát khỏi cậu ta, cậu ta thật đáng sợ !"
Nhiều ngày liền trôi qua, cậu bé vẫn rất kiên nhẫn mỗi ngày đều mang đến cho Hà một chén cháo, nhưng thành phần của những chén cháo đó đều tương tự nhau "Không phải là bò cạp, chương lang thì cũng là rắn rết hoặc sâu bọ hay trùng dế".
Hà nhìn thấy thôi là đã muốn nôn, làm sao cô có thể nuốt nổi, cô đã đói đến mức không thể đứng vững.
Cô thề với lòng "một khi cô thoát khỏi nơi này thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu bé !"
Cộp...cộp...
Tiếng bước chân gõ đều lên mặt đất, âm thanh ấy được vọng đến từ phía xa xa...
Hà run sợ, cô nhìn về hướng phát ra âm thanh...
Két...
Cánh cửa vừa mở ra, một thân ảnh trang nhã đang đứng hiên ngang, mắt lạnh lùng liếc nhìn Hà.
Cậu đã đến !
"Cô đang mong đợi tôi sao ?"
Hà cúi mặt, cô không dám nhìn thẳng vào mắt của cậu bé.
Vì đôi mắt đẹp của cậu như ngọn lửa rực rỡ, nó như thiêu đốt linh hồn của muôn loài.
Đôi mắt ấy tuy đẹp nhưng vô cùng đáng sợ, càng nhìn càng thấy sợ hãi !
Cậu bé lại đặt một chén cháo xuống đất, bên cạnh Hà.
Ọ ẹ...
Một cảm giác buồn nôn lại ập đến...
Ọ ẹ...
Cậu quét mắt lên người Hà, rồi nhìn qua những chén cháo đang nằm ngổn ngang dưới đất.
Mỗi ngày cậu đều mang đến cho Hà một chén cháo, bây giờ đã hơn mười chén...có nghĩa là Hà đã bị cậu nhốt hơn mười ngày.
Cô đã chịu đói khát hơn mười ngày.
"Để tôi xem, cô có thể cầm cự được bao lâu !"
Có đói chết thì tôi cũng sẽ không ăn thứ mà cậu mang đến.
Cậu bé không nói gì, chỉ quay lưng rời đi...
Hà nói vớ theo "khi chết đi, tôi sẽ thành ma đói và sẽ trở về ăn hết linh hồn của cậu và mẹ cậu !"
Cậu bé khựng lại nhưng không quay lại nhìn Hà "Cô thật sự có bản lĩnh đó sao ?"
Hà ngơ ngác nhìn theo..."Cậu..."
……………………
Sau khi từ bệnh viện tỉnh trở về, Kiên luôn u buồn.
Anh rất nhớ mẹ con Liên, anh nhớ con trai của mình, nhớ rất nhiều.
Oa...oa...
Kiên đang nằm trên giường và đang chuẩn bị ngủ, nghe có tiếng khóc nên bật dậy "con...là con đúng không ?"
Oa...oa...
Tõm...tõm...
"Không đúng...những âm thanh này không phải của mẹ con Liên"
Lòng Kiên thoáng tia bất an, anh không hiểu vì sao những âm thanh quen thuộc ấy đêm nay lại tìm về.
Rõ ràng là đã lâu rồi anh không còn nghe thấy nữa.
Tõm...tõm...
Âm thanh khuấy nước ấy cứ văng vẳng bên tai, Kiên thấy đau đầu nên anh đưa tay lên bịt kín hai tai.
Oa...oa...
Kiên chỉ thấy trước mắt mình là một mảng đen tăm tối !
Cộp...cộp...
Nghe có tiếng bước chân đang tiến về phía phòng của mình, Kiên đưa mắt nhìn ra cửa...một bóng đen vừa thoáng qua...Kiên dõi mắt nhìn theo nhưng không thấy ai, bóng đen ấy lại thoáng qua mắt anh một lần nữa.
Kiên bước xuống giường và đuổi theo...anh đuổi mãi cho đến khi bóng đen ấy dừng lại trước mặt anh.
"Ai đó ?"
Không nghe thấy tiếng trả lời, Kiên hỏi lại...
"Ai ?"
Bất ngờ có bàn tay bóp chặt cổ Kiên...
Khụ...khụ...khụ...
Kiên bị bóp chặt đến ngạc thở...một lúc sau Kiên bị ném xuống đất !
Phịch...
Nhưng Kiên vẫn chưa được buông tha, mặc dù anh đã bị hành hạ dã man...
Kiên bị kéo đến cầu ao và bị dìm xuống tận đáy ao...
Tõm...
Anh cố gắng lắm mới ngoi lên được mặt nước, cố gắng hít một hơi thật sâu nhưng rồi rất nhanh anh lại tiếp tục bị dìm xuống đáy.
Hôm nay cũng là một ngày mưa lũ kéo về, trời mưa to nên nước dưới ao đục ngầu, không còn trong veo như những ngày nắng.
Dưới đáy ao đã bám đầy rong rêu.
Sau trận mưa to, nước trong ao lạnh thấu xương.
Cảm giác lạnh ập đến, máu trong người Kiên như bị đông cứng hoàn toàn, đôi chân anh không còn sức lực để đạp nước.
Anh thật sự bất lực và chìm nghỉm xuống đáy ao, anh đã bị uống không ít nước bùn vào bụng., mùi tanh của bùn non xộc vào mũi anh...khiến cho anh thấy khó chịu.
Anh thầm nghĩ đến Liên, phải chăng năm xưa Liên cũng giống như anh bây giờ ? Anh rất hối hận vì năm xưa anh đã bỏ mặc Liên khi cô bị rớt xuống ao, nhưng rất tiếc...thế gian lại không có loại thuốc chữa bệnh hối hận.
Kiên được kéo lên bờ và bị ném lăn ra đất.
Anh ngất đi từ bao giờ cho đến khi tỉnh lại, cảnh vật xung anh vẫn còn đang ngủ ngon, bên tai anh chỉ có tiếng kêu của vô số loại côn trùng.
Bầu trời đêm nay thiếu hẳn sự có mặt của các vì sao, càng thêm ảm đạm.
Kiên đứng lên đi trở về phòng, cả người đau nhức ê ẩm và ướt sũng, Kiên đưa tay kéo chiếc khăn treo được trên vách xuống rồi quấn quanh người..