Cả hai đều chạy vội vàng đi, Phương Hiệt cũng không suy nghĩ nổi gì cả, phải đến xe cậu mới hoàn hồn lại.
Chiếc xe họ lái là một chiếc SUV màu trắng rất mới.
Cố Tuần đảm nhận vị trí lái xe, Chu Hồng ngồi ghế phụ còn Phương Hiệt thì ngồi một mình ở ghế sau nghe họ nói chuyện.
“Anh Giang bảo đấy là đám ngu ngốc ở quán bar tuần trước! Đcm, chúng nó phá đám, nghĩ thôi nhẹ tay bỏ qua, đáng nhẽ lần đó phải dã chúng nó….”
“Được rồi.” Cố Tuần phóng nhanh, giọng anh ta khá bình tĩnh “Đánh nhau ở quán bar à? Thế còn muốn quán không?”
“Thì không đánh ở quán bar là được!” Chu Hồng không cam lòng gằn lên, “Ngày mai tao sẽ gọi đám đàn em tao đến, dám chặn cả anh Giang, đụ mẹ nó!”
Phương Hiệt ngồi ghế sau im lặng, nghe bọn họ nói chuyện, hơi hơi hiểu xảy ra chuyện gì.
Chắc tuần trước có đám người không biết ở quán bar Giang Tri Tân làm gì đó rồi bị anh ta đuổi ra, sau đó hôm nay bị chúng chặn đường đánh đổ máu nằm viện.
Vào lúc cậu đang đợi đối phương ở sân bay thì chắc lúc đó đối phương đang đánh nhau với lũ đó ở trong hẻm nhỏ rồi.
… Nghe có vẻ là phần tử lêu lổng trong xã hội.
Mà cậu sắp phải dành toàn bộ năm cuối cấp ba cho người đàn ông lêu lổng này.
Trong hai mươi phút đến bệnh viện, cảm xúc của Phương Hiệt từ hụt hẫng, không nói nên lời, kìm nén tức giận.
Cuối cùng thì bụi cũng lắng xuống, trở thành trạng thái “Cút mẹ nó hết đi[*]” tự mình mặc kệ tất cả.
Dù sao cũng là cậu tìm đến với Giang Tri Tân, dù anh ta đang đánh nhau ở sân bay, trong quán bar, trong ngõ hẻm, hay đã nằm trên giường bệnh và không thể tự chăm sóc bản thân thì cậu vẫn phải đi tìm anh ta.
Vì cậu không quen ai khác ở Thiệu Giang, mà mẹ cậu vẫn đang đợi tin nhắn của cậu.
Vừa nhớ đến chuyện này, thái dương của Phương Hiệt lại hơi đau, cảm giác cảm giác đau đến nghẹt thở mà mạch máu lại nhói lên, cậu cảm thấy chắc là mình đói rồi.
Từ Triều Thành đến Thiệu Giang bay ba tiếng rưỡi đồng hồ, gấp gáp chờ hạ cánh, Phương Hiệt không ăn cơm.
Cơn đói dồn dập từ dạ dày chảy lên não.
Lúc này xe dừng lại, Cố Tuần và Chu Hồng chạy liều mạng đến phòng cấp cứu, Phương Hiệt có đói cỡ nào cũng không thể nói “Đi trước đi tôi ăn cơm cái đã.” chỉ có thể chịu đựng cơn đau đầu đi theo sau họ.
Bệnh viện khoảng tám giờ cũng rất ầm ĩ, có bác sĩ, y tá và bệnh nhân ra vào, ba người chen qua đám đông cuối cùng cũng tới được cửa khoa cấp cứu.
Chu Hồng chạy đầu, nhìn xung quanh rồi chạy về một hướng.
“Anh Giang!”
Hắn rống to một tiếng, y tá phía trước trợn mắt nhìn.
Cạnh phòng cấp cứu là khu ghế chờ, có ba hàng ghế nhựa màu xanh, hàng đầu có hai dì cháu ngồi nói chuyện với nhau, phía sau là hai mẹ con, dãy cuối chỉ có một mình người đàn ông ngồi.
Giang Tri Tân nhắm mắt trên ghế nhựa, nghỉ ngơi được 40 phút.
Cẳng tay trái khâu bảy mũi đau đớn, như đang bị lửa thiêu đốt.
Đứa nhỏ ngồi trước mặt anh khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, chắc vừa bước vào thời kỳ nổi loạn, đang trong giai đoạn “cả thế giới không ai hiểu tôi”.
Giang Tri Tân không nhìn thấy nó bị bệnh chỗ nào, anh đoán chắc là não nó —— vì mẹ nó đang cầm cốc nước bảo nó uống, trong khi nó thì cầm điện thoại chơi game, gào hét với đám đồng đội ở trỏng, xong còn quay ra quát mẹ nó “Im đi.”
Khi thằng nhãi kia lại chuẩn bị quát mẹ nó thêm lần nữa, Giang Tri Tân đột ngột mở mắt, dùng tay phải nắm sau cổ của nó, buộc nó phải quay lại nhìn anh.
Thằng nhãi kia không kịp cảnh giác, nó quay đầu định chào hỏi bằng mấy câu chửi thề, nhưng khi nhìn thấy vết máu lớn trên quần áo của Giang Tri Tân thì nó giật mình, nó chỉ nhìn chằm chằm vào anh bằng một vẻ mặt ngơ ngác.
“Xin lỗi.” Giang Tri Tân nói “Uống thuốc rồi câm miệng đi, được không?”
Thằng nhãi đờ đẫn gật đầu, Giang Tri Tân nói “cảm ơn” trước khi người mẹ kia lên tiếng, sau đó mới buông tay ra.
Thế giới yên lặng.
Giang Tri Tân như thở phào nhẹ nhõm, một tay lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc ra.
Trong bệnh viện cấm hút thuốc nên anh không châm lửa, chỉ bỏ vào miệng cắn theo thói quen để coi như giảm đau.
Anh chưa kịp cắn thì đã nghe thấy tiếng “Anh Giang!” Từ đâu đâm sầm vào tim, giật mình đến mức thuốc rơi xuống đất.
Giang Tri Tân hít một hơi thật sâu, cầm điếu thuốc quay đầu lại nhìn Chu Hồng đang ở trước mặt, hạ giọng hỏi: “Mẹ nó—— mày đến bệnh viện gọi hồn anh à?”
Lúc anh quay đầu lại, Phương Hiệt có thể nhìn rõ toàn bộ dạng của anh.
Giang Tri Tân mặc một chiếc áo dài màu trắng, chiếc áo đó lốm đốm máu khô, cậu không biết là của anh hay của người khác.
Tay áo dài đến khuỷu tay, đầu tóc hơi rối, trên trán còn vương chút hơi ẩm, trên tay còn cầm điếu thuốc chưa châm, đang nói chuyện với Chu Hồng.
Tốt quá, lúc cậu nghe thấy nói Giang Tri Tân đánh nhau, não của cậu tràn ngập những hình ảnh thanh niên lêu lổng mặc quần bó đi giày tod, tay cầm chai nước khoáng đổ lên đầu.
Bây giờ nhìn xem, mặc dù hành vi của Giang Tri Tân rất giang hồ, nhưng khuôn mặt của anh vẫn phù hợp để đánh giá là người bình thường.
Phương Hiệt bước tới trước mặt ba người họ vài bước rồi dừng lại, cậu đưa mắt xuống và nhanh chóng liếc nhìn cánh tay trái quấn đầy băng gạc của người kia, không tiến lên chào hỏi.
Còn Chu Hồng đã bắt đầu nói về việc ngày mai sẽ gọi ai để chặn đám đó ở con phố nào.
“Không khác lắm, chúng nó vẫn đang chầu hẫu ở đồn cảnh sát, có người báo cảnh sát.” [*]
Vết thương của Giang Tri Tân càng thêm đau vì ồn ào.
Anh nhìn xung quanh, cuối cùng chuyển mắt sang Phương Hiệt.
Sau khi nhìn vài giây, Giang Tri Tân cau mày hỏi: “Ai đây?”
Trong sảnh bệnh viện ồn ào, Phương Hiệt cảm thấy thái dương mình đang nhảy nhót, cậu hít một hơi thật sâu gọi: “Chú- Giang.”
Tất cả những người có mặt đều im lặng.
Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt, mặt không có biểu cảm gì, có lẽ anh bị câu gọi của đối phương làm ngu mất rồi, một lúc sau mới hỏi: “Cậu gọi tôi là gì?”
Giang Tri Tân, một người đàn ông 28 tuổi độc thân, đã bị một thanh niên không quen biết còn cao hơn mình gọi là chú.
Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác của các cô gái trẻ được gọi là “bà cô” -nếu không phải vì đau ở tay thì anh đã đập cho nhát rồi.
Phương Hiệt nhìn mặt người kia đang kiểu “Tuy rằng tôi đang hỏi cậu nhưng nếu cậu dám gọi lại hai chữ kia thì cậu sẽ chết chắc.” Cuối cùng, cậu chỉ đáp: “Mẹ tôi bảo đến tìm anh.”
“Mẹ tôi tên Chu Linh.”
Đầu tiên Giang Tri Tân không phản ứng được, nhìn chằm chằm vào Phương Hiệt một lúc mới nói: “Phương Hiệt?”
Một câu hỏi nghi vấn chết tiệt.
Khi mẹ đưa cậu đi, bà luôn nói phải lịch sự khi gặp Giang Tri Tân, nhưng vì hôm nay quá lắm chuyện còn cậu lại đói, Phương Hiệt gần như kiệt sức, thậm chí còn như lửa đốt, nên cậu chỉ trả lời một cách khô khan “Ừ.”
“Tôi tưởng trưa mai mà?”
“… Hôm nay.” Giọng điệu của Phương Hiệt bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.
“1 giờ ngày 17 tháng 9, từ Triều Thành đến Thiệu Giang .”
Giang Tri Tân muốn lấy điện thoại di động ra xác nhận, khi nhìn thấy những mảnh nứt trên màn hình, anh chợt nhớ ra là điện thoại di động của mình lúc đánh nhau bị vỡ.
Bây giờ chức năng tương đương như một cục gạch, chiếc điện thoại vừa là mượn từ điện thoại cố định của bệnh viện.
Anh chửi nhẹ “cmn”, sau đó đứng dậy gật đầu với Phương Hiệt: “Tôi xin lỗi, điện thoại bị hỏng.”
Thái độ xin lỗi khá dứt khoát, trước khi Phương Hiệt kịp nói gì, anh chỉ vào cậu rồi quay sang nói với Chu Hồng và Cố Tuần, “Con trai của chị tôi, Phương Hiệt.”
Chu Hồng mạnh dạn nói: “Anh Giang có chị gái à?”
“Chị gái hàng xóm.”
Vết thương trên cánh tay lại bắt đầu đau, Giang Tri Tân trả lời ngắn gọn rồi cau mày.
Chuyện này không trách anh được đâu, hôm nay anh loạn quá, đầu tiên là anh đánh nhau với lũ kia trong con hẻm đầy rác.
Sau đó người qua đường gọi công an, bị đưa đến đồn cảnh sát để trình báo.
Sau đó, anh phát hiện bị thương rồi được đưa đến bệnh viện.
Hỗn loạn như thế mà giờ anh vẫn đứng đây là không dễ gì rồi.
Cố Tuần cẩn thận nắm lấy vai Chu Hồng và phá vỡ sự ngượng ngùng đến nghẹt thở này.
“Về trước đi, trời sắp mưa rồi.”
Giang Tri Tân bị thương nặng nhất là cánh tay, ngoài vết bầm ra thì không có gì nghiêm trọng.
Sau khi xuất viện đã gần 10 giờ, trên trời có tiếng sấm nho nhỏ, cơn gió giật xẹt qua, suýt chút nữa làm người anh loạng choạng.
Trước tiên Cố Tuần chở Giang Tri Tân và Phương Hiệt về nhà.
Phương Hiệt vẫn ngồi ở hàng ghế sau, khác là giờ có một Giang Tri Tân ngồi bên cạnh.
Anh là người giám hộ tạm thời trong 10 thán cuối thời trung học của cậu ấy.
Nghĩ vậy, Phương Hiệt không khỏi quay đầu liếc nhìn Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân dựa vào trên ghế ngồi, nhắm mắt lại, cậu tự hỏi mình rằng liệu anh đã ngủ chưa.
Xét về ngoại hình, Giang Tri Tân chỉ cao từ trung bình trở lên, nhưng lông mày và đôi mắt của anh rất rõ ràng, các đường nét trên khuôn mặt của anh sắc nét, đôi lông mày của anh cau lại ngay cả khi anh đã nhắm mắt.
Trông anh có vẻ không giống một chút nào với những gì mẹ cậu tả, rằng anh là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Giang Tri Tân, đứa trẻ nhà hàng xóm huyền thoại, ngăn cách nhà mẹ cậu bởi một bức tường gạch màu xanh lam.
Khi Giang Tri Tân được sinh ra, mẹ của cậu đang học trung học, Khi mẹ cậu tốt nghiệp Đại học thì Giang Tri Tân 7 tuổi, khi đấy bố mẹ qua đời và trở thành trẻ mồ côi.
Chuyện kể rằng hôm trước giao thừa, bố mẹ Giang Tri Tân đi xe máy đến thị trấn mua pháo, đụng phải một chiếc xe bồn chở xi măng, cả người và xe đều bị bị kẹt dưới bánh xe.
Trong nháy mắt, nhà Giang Tri Tân chỉ còn anh và bà ngoại.
Bà anh sức khỏe yếu và không có thu nhập.
Sau khi tốt nghiệp, Chu Linh trực tiếp định cư ở Triều Thành, bà không về quê, bà là một phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng trong giới kỹ sư ở thành phố Triều Thành, bà cùng chồng mở một công ty tư vấn quy mô lớn, có khả năng tài chính.
Bà nhìn đứa trẻ đáng thương, nên khi Giang Tri Tân còn học trung học, học phí ba năm và phí ăn ở đều do bà trả cho anh.
Sau đó, lúc Giang Tri Tân hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học năm 18 tuổi, bà của anh qua đời, anh không theo học đại học và đi lính, sau đó anh giải ngũ và bắt đầu kinh doanh riêng ở Thiệu Giang.
Chu Linh đã kể nhiều như vậy trước khi cậu đến Thiệu Giang, chẳng qua là muốn cho cậu thấy Giang Tri Tân sẽ có trách nhiệm với cậu, còn chuyện khác Chu Linh không nói, cậu cũng không hỏi.
Phương Hiệt nhìn sang chỗ khác.
Hàng xóm, bạn bè, giám hộ và người tài trợ?
Ba danh tính này có đủ để một người hứa giúp người khác chăm sóc cậu con trai của mình đang học năm cuối cấp 3 gần cả năm trời không?
Khi Chu Linh tốt nghiệp đại học, bản thân Giang Tri Tân chưa tròn 8 tuổi, sau 20 năm đột nhiên muốn chăm sóc cậu học sinh trung học của hàng xóm cũ tận 10 tháng…
Phương Hiệt suy nghĩ lắm khiến cậu lại cảm thấy đau đầu.
Nhưng mà, Giang Tri Tân thật sự lại đồng ý.
Khu Giang Tri Tân sống cách quán bar không xa.
Khi Giang Tri Tân và Phương Hiệt bước xuống xe, Cố Tuần ngồi ở chỗ lái nhìn Giang Tri Tân với vẻ lo lắng.
“Anh Giang, chịu được được không?”
Trời nổi giông, gió thổi tung vạt áo Giang Chí Tân, anh tùy ý vẫy vẫy tay: “Lái xe về từ từ, về nhà thì nhớ báo.”
Chờ khi xe quay đầu lại, Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt: “Vào thôi.”
Nhà của Giang Tri Tân ở tầng 32, là tầng cao nhất, có hai phòng ngủ và một phòng khách.
Từ lúc vào thang máy đến nhấn lầu, Giang Tri Tân không hề nói lời nào, cơn đau đớn đến từ toàn cơ thể làm cạn kiệt chút sức lực cuối cùng, còn anh cũng hơi ngại, tại anh nhớ nhầm thời gian và không đi đón người.
Để một đứa trẻ lang thang ở một thành phố xa lạ một mình khá là vô trách nhiệm.
Quan trọng nhất là lúc gặp nhau còn ồn ào như vậy.
Nếu anh mà được chấm điểm người giám hộ của các học sinh trung học phổ thông, thì cảm thấy rằng mình nên bắt đầu với điểm số âm.
Phương Hiệt cũng không nói, một nửa đói và một nửa cáu kỉnh, và một chút lo lắng về cuộc sống tương lai.
Một thành phố mới, một môi trường mới, một trường học mới, người giám hộ tạm thời vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát sau cuộc đánh nhau với người khác.
Cuộc sống mà người thường không thể chịu nổi này khiến Phương Hiệt cảm thấy hơi không thể giải thích được.
Cho đến khi ra khỏi thang máy đi tới cửa, Giang Tri Tân lấy chìa khóa ra mở cửa, Phương Hiệt đứng ở cửa, hỏi: “Phải thay giày không?”
Giang Tri Tân nhìn lại và nói, “Không, cứ vào đi.”
Phương Hiệt cau mày, do dự vài giây trước khi bước vào.
Trang trí nhà của Giang Tri Tân khá đơn giản, trong phòng khách không có gì ngoại trừ bàn ghế và các vật dụng cần thiết, trông giống như phòng mẫu được chuẩn bị cho người mua xem nhà nên trông khá trống trải, có lon bia lụp xụp ở trên bàn trong phòng khách, Giang Tri Tân đi qua phòng khách, đẩy cửa một căn phòng và bật đèn một cách tùy tiện.
“Cậu ngủ ở đây.
Tôi đã liên hệ với trường rồi, ngày mai tôi sẽ đưa cậu đi đăng ký.”
Phương Hiệt đứng bên cạnh nhìn vào trong.
Phòng không lớn, có tầm nhìn bao quát, có bệ cửa sổ, tủ quần áo màu trắng và bàn làm việc đối diện, ngay giường ngủ là một bộ chăn bông hình vuông in hình cậu bé bọt biển có nếp gấp rõ ràng, trông như mới mua.
Quả thẩm mỹ này thực sự không giống dân xã hội.
Phương Hiệt nhìn hình vuông màu vàng cười toe toét trên giường, cuối cùng nói: “Cảm ơn.”
Giang Tri Tân nghiêng đầu liếc Phương Hiệt: “Cậu không cần khách sáo như vậy.”
Cửa không lớn, hai người đứng rất gần.
Giang Tri Tân ngửi thấy mùi máu tanh nhạt nhòa trên người mình nên anh lùi lại.
“Tôi đi thay quần áo đây.
Cậu cũng đi tắm trước đi.”
Phương Hiệt cũng mệt mỏi, kiệt sức vượt qua cơn đói, chỉ muốn thu dọn đồ đạc rồi lăn ra ngủ.
Cậu gật đầu, vừa đi vài bước vào phòng tắm, rồi đột ngột dừng lại.
Một giây tiếp theo, Phương Hiệt rủa thầm trong lòng: đcm.
Cuối cùng cậu cũng biết cảm giác trống trải đến từ đâu trên khắp căn phòng này rồi.
Ngay khi nghe tin Giang Tri Tân bị vào bệnh viện, Chu Hồng và Cố Tuần lo lắng đến mức như đang chạy trốn khỏi ngày tận thế, Phương Hiệt không nghĩ được gì, họ lao ra xe.
Vali của cậu, quần áo, giày dép và đồ dùng vệ sinh trong vali … đều để ở quán.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Anh Giang tuy rằng rất ngầu, nhưng áng văn này là niên hạ ó ( ‘? ‘ )