Giang Tri Tân vừa vào chưa được bao lâu thì Đường Dịch chạy lên lầu, có lẽ vì đến muộn mấy phút mà mồ hôi nhễ nhại, thấy Phương Hiệt ở hành lang còn chưa kịp chào hỏi, đã bước vào lớp học luôn.
Học sinh không được ở lại nghe họp phụ huynh, ít phút sau các học sinh khác trong lớp cũng ra về.
Từ Hàng nhìn thấy Phương Hiệt ở hành lang thì đặt tay lên vai cậu, đồng thời vẫy tay về phía những người khác.
“Đi đi, chơi bóng!”
Phương Hiệt quay đầu nhìn lớp học, thôi thì theo cả đội vào sân.
Chơi bóng cũng là chơi với những bạn trong lớp, vì giờ là buổi chiều nên không năng động được, chơi được nửa giờ thì cả bọn quay ra chơi ném bóng.
Từ Hàng vừa ném bóng vừa hỏi Phương Hiệt: “Nay ai giúp cậu đi họp phụ huynh thế?”
Phương Hiệt trả lời: “Lần trước nói rồi thây——”
Cậu khựng lại, Từ Hàng chèn thêm: “Ờ, anh trai của cậu.”
“Ừ” Phương Hiệt đáp.
Từ Hàng tiếp tục: “Lúc tớ đang nói chuyện với mẹ thì thấy anh trai cậu vào, còn bảo với tớ [Cậu đẹp trai, cho tôi qua được không] đcm, anh cậu ngon trai đấy.”
Phương Hiệt tưởng tượng cảnh Giang Tri Tân nói câu này, kìm không được cười: “Ừ, có lúc rất đẹp trai.”
Họp phụ huynh cũng không khác lắm, chủ nhiệm rồi các giáo viên từng môn sẽ lên nói một chút vấn đè.
Sau đó cuối buổi họp sẽ có ngẫu nhiên một phụ huynh đứng dậy phát biểu, thế là xong.
Những thứ trên bàn của Phương Hiệt cất hết rồi, Giang Tri Tân nghe giáo viên phát biểu có hơi mất tập trung, nhìn thoáng qua rồi lấy bộ câu hỏi tổng hợp với túi đựng bút, anh ngửi thấy bên trai bàn có mùi nước Pepsi và hoa quế, bên cạnh góc bàn còn có một túi kẹo.
Giang Tri Tân thấy chán quá nên xé một viên kẹo đút vào miệng, giây tiếp theo “chậc” một tiếng.
Hương chanh, chua và đắng, giúp sảng khoái và tỉnh táo tinh thần.
Giang Tri Tân nhớ rằng có một đêm anh đã ngửi thấy mùi này trên người Phương Hiệt, mùi chanh thoang thoảng.
Họp phụ huynh kết thúc, giáo viên chủ nhiệm bắt đầu nói chuyện riêng với từng phụ huynh.
Lúc Đường Dịch đi xuống, Giang Tri Tân còn chưa ăn hết kẹo, Đường Dịch lườm Giang Tri Tân một cái.
“Đi họp phụ huynh còn ngồi ăn kẹo?”
“Phương Hiệt.” Giang Tri Tân cắn kẹo thành từng mảnh, hủy hoại chứng cứ ngay lập tức “Thầy Đường có ý kiến à?”
“Không có chuyện gì, lần này Phương Hiệt làm bài rất tốt.
Xin phụ huynh đôn đốc em cứ thế phát huy, đừng kiêu ngạo, không lại bị tụt lùi.”
“Em ấy không thế đâu.” Giang Tri Tân cười “Tao chưa thấy ẻm kiêu ngạo bao giờ.”
Đường Dịch trừng mắt nhìn anh, cười bảo: “Sắp rồi, cũng có phải con trai mày đâu.”
Bỗng, Giang Tri Tân nhớ đến người bố của Phương Hiệt.
Sau cùng thì đối phương cũng đồng ý nhường anh đi họp phụ huynh, nhưng thực ra bản thân anh khá lúng túng.
Vì anh không đủ lập trường để thay thế Phương Thừa Lâm, nhưng anh vẫn ngỏ lời.
Không chỉ ăn nói mà thái độ của anh cũng rất cứng.
Tại anh đã hứa với Phương Hiệt rồi, anh không muốn Phương Hiệt thất vọng.
Đường Dịch là giáo viên chủ nhiệm nên cực bận rộn, anh ta bị phụ huynh khác gọi đi, một số phụ huynh đã bắt đầu rời đi, Giang Tri Tân cảm thấy không có chuyện gì nên ra hiệu với Đường Dịch rồi rời khỏi phòng học.
Chiều thứ bảy này sẽ chỉ có họp phụ huynh, không có chuông reo kết thúc giờ học.
Giang Tri Tân xuống lầu rồi gọi cho Phương Hiệt hỏi: “Xong rồi, em đang ở đâu.”
“Sân bóng.” Phương Hiệt thở hổn hển vì vừa mới chơi bóng “Qua đấy giờ đây.”
Hai ba phút sau, Phương Hiệt chạy từ sân bóng về, thu dọn đồ đạc rồi cả hai chậm rãi đi về phía cổng trường.
Trên đường ra ngoài, Giang Tri Tân nói “Xin lỗi, hôm nay tôi đến muộn” trước.
Phương Hiệt quau sang bình đạm đáp: “Không phải cũng đến rồi à?”
Giang Tri Tân liếc cậu, mặt hiện nụ cười, đang muốn nói tiếp thì Phương Hiệt đột nhiên quay đầu lại nhìn anh.
Sau đó cậu chắc nịch hỏi: “Anh ăn trộm kẹo của tôi à?”
Giang Tri Tân còn chưa lên tiếng, Phương Hiệt đã cúi đầu ngửi, sau đó vẫn chắc nịch: “Mùi chanh.”
“…..Ăn trộm cái gì?” Anh không ngờ mùi này ám lâu như vậy, vẽ mặt đương nhiên “Cũng không đặt trên bàn em.”
Phương Hiệt gật đầu, hỏi: “Nếu tôi để trên bàn thì anh được ăn à?”
Giang Tri Tân bị thằng nhóc ở tuổi 17,18 Phương Tiểu Hiệt, một học sinh lớp 12 thích ăn đồ ngọt và cấm người khác ăn của mình—— anh chưa bao giờ thấy ai trẻ trâu như thế.
Gật đầu bảo: “Thế lần sau dán mẩu giấy viết [Kẹo của Phương Hiệt đấy, cấm động] vào.”
Phương Hiệt tiếp tục đi về phía trước, bật cười.
Cậu không muốn nói chuyện với Giang Tri Tân về một viên kẹo chanh có thể tìm thấy khắp nơi trong siêu thị, cậu chỉ cảm thấy nhàm chán, nghĩ rằng nói những điều tầm thường này với Giang Tri Tân rất thú vị.
Dù sao cũng không có việc gì khác, vì vậy nói vài câu cũng rất thú vị.
Giang Tri Tân quan sát một lúc, cảm thấy được tâm trạng của Phương Hiệt có vẻ ổn nên mở miệng lại: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Phương Hiệt không nói, chờ anh nói tiếp.
“Vừa nãy tôi bảo tôi qua trung tâm thành phố có việc, thật ra là gặp—— “
Anh ngắt quãng: “Bố em đến đây.”
Tiếp theo Giang Tri Tân thấy Phương Hiệt cứng ngắc, như kiểu đang tiêu hoá câu nói của anh, sau đó vẻ mặt cậu trở nên lạnh lùng, trạng thái thoải mái ban nãy cũng biến mất trong tích tắc.
Vãi nồi—— Giang Tri Tân nghĩ, tình tình không tốt rồi.
Thấy sắp tới cổng trường, Phương Hiệt hỏi: “Ông ấy ở đâu?”
Giọng nói không cảm xúc, trong lòng Giang Tri Tân thở dài, đáp: “Ở cổng trường – chú ấy đi công tác ngang qua.
Tối nay bay về rồi, muốn đến gặp em rồi đi.”
Phương Hiệt không nói gì.
Đến cổng trường, xe của Giang Tri Tân đã đậu ở bãi đậu xe bên đường.
Cửa sổ nửa mở ra, Phương Hiệt nhìn thoáng qua thấy Phương Thừa Lâm đang ngồi ở ghế phụ.
Không biết là đang gọi điện cho ai, cứ nói mãi cho đến khi quay đầu lại nhìn thấy Phương Hiệt và Giang Tri Tân, lập tức vội vàng nói vài câu rồi cúp máy, mở cửa bước xuống xe.
Còn chưa đi tới, Phương Thừa Lâm đã gọi: “Tiểu Hiệt.”
Phương Hiệt không đáp, chỉ gật đầu.
Phương Thừa Lâm có vẻ khá vui vẻ, liên tục huyên thuyên: “Bố ghé qua Thiệu Giang công tác, cố ý dồn nửa ngày tính qua gặp con.
Nghe nói con thi được hạng nhất, giỏi quá, bố biết con ở đâu cũng học tập tốt mà—— “
Phương Hiệt ngắt lời ông: “Có chuyện gì không bố?”
Phương Thừa Lâm dừng lại ngay lập tức.
Ông nhìn Phương Hiệt, cả người ông như thể bị cảm giác mất mát bao trùm, biểu cảm khó chịu hiện trên khuôn mặt.
Cuối cùng, Phương Thừa Lâm chỉ cười với Phương Hiệt: “Không có gì đâu, chỉ là lo lắng cho con, muốn xem con thế nào.”
Phương Hiệt không muốn nhìn thấy vẻ mặt của ông như thế này, quay đầu lại nhìn chằm chằm gốc cây vỉa hè, giọng điệu rất nhẹ.
“Khá tốt.”
Ngày càng nhiều phụ huynh và học sinh cùng nhau đi ra, Giang Tri Tân kịp thời dừng cuộc trò chuyện giữa hai người.
“Tìm một nơi để nói chuyện đi.” Giang Tri Tân bảo “Đừng ở trước cửa trường học.”
Ba người cuối cùng tìm được một quán trà sữa cách đó không xa, lầu hai không có ai, gọi đồ uống rồi tìm một chỗ vắng vẻ ngồi.
Phương Hiệt không nói gì, cậu chưa chuẩn bị cho việc Phương Thừa Lâm đột nhiên xuất hiện ở cổng trường mình, cũng chưa chuẩn bị cho việc Giang Tri Tân đã gặp Phương Thừa Lâm.
Đối với cậu, Thiệu Giang là nơi cậu thoát khỏi những chuyện hỗn loạn ở Triều Thành, và Giang Tri Tân- người cậu quen thuộc nhất với cậu ở đây, đã trở thành ranh giới phân chia giữa quá khứ và hiện tại.
Vì sự xuất hiện của Phương Thừa Lâm, dải phân cách này đã bị phá vỡ.
Cậu phải đối mặt với một mớ hỗn độn, lộn xộn, khiến người ta nôn mửa ra máu.
Giang Tri Tân không ngồi xuống, khẽ gật đầu với Phương Hiệt và Phương Thừa Lâm: “Hai người nói chuyện, tôi xuống hút một điếu thuốc.”
Lúc quay người đi xuống lầu, tay anh ấn nhẹ lên vai Phương Hiệt.
Động tác của anh rất nhẹ, tựa như chỉ là vô ý, nhưng Phương Hiệt lập tức rút lui cảm xúc vừa rồi ngẩng đầu nhìn Phương Thừa Lâm.
Hai người im lặng vài phút, cuối cùng Phương Thừa Lâm lên tiếng trước.
“Bố rất xin lỗi con.” Phương Thừa Lâm nói.
Phương Hiệt nhìn xuống cốc nước chanh trước mặt.
“Trách bố, ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra như ngày hôm nay, bắt con phải chuyển trường, bởi vì…..chuyện bệnh viện, làm đến sứt đầu mẻ trán, thật sự bố rất xin lỗi con.”
Rất lâu sau, Phương Hiệt mới mở miệng: “Người bố phải xin lỗi nhất là mẹ con.”
Phương Thừa Lâm gật đầu và cười khổ: “Ừ, đã xin lỗi mẹ con, đã xin lỗi rất nhiều [*]”
“Thời gian trước đây bố toàn ở trong viện à?”
Phương Thừa Lâm gật đầu, Phương Hiệt lại im lặng một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Nó thế nào rồi?”
Phương Thừa Lâm choáng váng trong chốc lát khi nhận ra người Phương Hiệt đang hỏi là ai.
Ông che mặt và kiềm chế cảm xúc của mình, một lúc sau mới bỏ tay xuống, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên bình thường.
“Không lạc quan lắm, bác sĩ nói nếu điều trị không có kết quả, chúng ta sẽ bắt đầu thu xếp hóa trị.”
“Ừ” Phương Hiệt lại im lặng.
Phương Thừa Lâm cũng không muốn ở lại chủ đề này quá lâu: “Mấy chuyện này đừng lo lắng, chăm chỉ học hành đi, nếu không đủ tiền thì cứ nói với ta.
Mà tháng sau sinh nhật 18 tuổi của rồi, con muốn về nhà không? —— “
“Không.” Lần này Phương Hiệt không muốn nghe hết, lập tức trả lời Phương Thừa Lâm.
“… Được rồi, đến lúc đó lại nói.”
Nói xong, hai người lại chìm vào im lặng.
Trong một cuộc nói chuyện, thời gian im lặng gấp mấy lần lúc nói chuyện, cuối cùng Phương Thừa Lâm liếc nhìn thời gian và thở dài.
“Bố phải đi rồi, sáu giờ máy bay cất cánh.
Có việc gì thì phải liên lạc với bố, phải chăm chỉ học đấy.”
Phương Hiệt không tiễn ông xuống lầu.
Nhưng cậu nghe thấy giọng nói mơ hồ của Giang Tri Tân và Phương Thừa Lâm ở dưới lầu, có lẽ là Phương Thừa Lâm đang cảm ơn Giang Tri Tân, cậu không nghe rõ lắm.
Một lúc sau, Giang Tri Tân lên lầu và ngồi đối diện với Phương Hiệt.
Phương Hiệt sẵn sàng cho Giang Tri Tân hỏi điều gì đó, chẳng hạn như tại sao lại làm xấu mặt bố mình, hoặc không hỏi gì cả, chỉ an ủi cậu đừng buồn.
Nhưng Giang Tri Tân chỉ nhìn thời gian và nói: “Bây giờ là bốn giờ, chúng ta đi đâu đây?”
Phương Hiệt: “… Sao?”
“Cũng không thể ngồi đây, hay về nhà? Nhưng bây giờ về nhà còn hơi sớm.”
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân, không biết bên kia định nói gì, Giang Tri Tân mỉm cười với cậu.
“Đi thôi, để thưởng cho Phương Hiệt thi đạt hạng nhất, tôi sẽ đưa em đến một nơi.”