Phương Hiệt làm câu cuối cùng, đặt bút xuống, nhanh chóng xem lại toàn bộ giấy thi để xác nhận rằng không có câu hỏi nào bị thiếu hoặc sai.
Sau khi xong, cậu nhìn đồng hồ treo trên bảng đen trong lớp học.
Kỳ thi 90 phút, mới trôi qua 42 phút.
Phương Hiệt đóng bút lại, cầm giấy kiểm tra đứng dậy.
Giám thị đang ngồi ở ghế ở mép bục theo dõi mọi diễn biến bên dưới, sững sờ khi thấy Phương Hiệt đứng dậy, không biết cậu đang làm gì cho đến khi cậu đặt tờ giấy thi lên bục.
“Nộp bài thi.”
Giám thị kinh ngạc nhìn Phương Hiệt rồi nhanh chóng quay lại nhìn đồng hồ trên tường.
Nửa giờ đã trôi qua, có thể nộp bài theo quy định.
Giám thị lại nhìn Phương Hiệt, cau mày phản bác: “Không kiểm tra lại à?”
“Không cần” Phương Hiệt nói.
Câu trả lời mang tính quyết định, giám thị nghẹn lại những lời còn lại, vẫy tay ra hiệu Phương Hiệt có thể đi.
Diễn biến hơn chục giây này đã thu hút sự chú ý của cả phòng thi.
Tất cả mọi người trong phòng thi đều ngừng viết và nhìn về phía hàng ghế đầu, trong mọi con mắt đang quan sát, Phương Hiệt nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi mở cửa phòng thi.
Khi cậu đi ra ngoài, cậu nghe thấy giọng nói của giám thị vang lên sau lưng mình: “Một số học sinh nghĩ rằng mình học đỉnh quá, học càng giỏi thì càng phải kiểm tra cẩn thận, chờ đến lúc thi đại học…”
Phương Hiệt không nghe rõ những câu sau đó vì cậu đi xa rồi, cậu nghĩ sau này chắc mình sẽ bị bàn tán rồi—— nào thì nộp bài thi sớm như thế oai muốn chết, nộp sớm để tạo nét…
Không được hạng nhất chắc xấu hổ chết.
Nhưng có lẽ là không, rõ ràng trước khi thi còn đống chuyện nhưng lúc thi cậu thấy mình tập trung một cách chưa từng có.
Trong hơn bốn mươi phút, trong đầu cậu chỉ có giấy kiểm tra và câu hỏi.
Mãi cho đến giờ thi xong, ra khỏi phòng thi, những suy nghĩ khác từng chút hiện về trong đầu cậu
Ví dụ, Giang Tri Tân.
Bây giờ cậu rất muốn gặp Giang Tri Tân.
Thi toàn khối, còn lại hai lớp, toàn trường vắng tanh.
Phương Hiệt đưa phiếu cho bảo vệ và rời khỏi trường.
Không có ai ở cổng trường, Giang Tri Tân không có ở đây, Địch Uyển cũng không có ở đây.
Phương Hiệt cau mày lấy điện thoại ra gọi cho Giang Tri Tân.
Bên kia bắt máy rất nhanh, Phương Hiệt hỏi thẳng: “Anh đang ở đâu?”
“Em đang ở đâu?” “Thi xong chưa?” Giang Tri Tân ở đầu dây bên kia rất ngạc nhiên “Tôi đang trên đường trở về, đến thành phố rồi.”
“Thành phố?”
“Tôi đến sân bay, giải quyết xong hết rồi, không sao đâu, cứ học hành thật tốt đi.”
Phương Hiệt im lặng trong chốc lát rồi nói: “Tôi đang ở cổng trường.”
” … Gì?”
Phương Hiệt lặp lại: “Ở cổng trường, tôi xin nghỉ phép rồi.”
Giang Tri Tân ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, cuối cùng bật cười.
“Em thật là…”
Phương Hiệt nghe thấy Giang Tri Tân thở dài nói: “Tìm một chỗ chờ tôi.”
Phương Hiệt cúp điện thoại, cảm thấy hành động của mình thật ngu ngốc.
Giang Tri Tân là một người trưởng thành, anh có cách xử lý mọi việc của riêng mình.
Nhưng cậu lo lắng không biết Địch Uyển sẽ làm gì, cậu càng lo lắng rằng Giang Tri Tân sẽ gặp rắc rối.
Có lẽ điều quan trọng nhất là đột nhiên cậu muốn gặp Giang Tri Tân.
Đột nhiên nghĩ như thế khiến cậu hơi hoảng.
Cậu buộc mình phải dừng suy nghĩ này lại, bảo vệ vẫn đang đứng sau cổng sắt cậu, đang thấy rất lạ vì tại sao cậu lại đứng ở cửa.
Với lại cậu cũng có thể đi bộ năm mươi mét sang quán trà sữa để đợi Giang Tri Tân, nhưng cậu đắn đo, không di chuyển.
Bởi vì vị trí này, khi Giang Tri Tân đi qua, chỉ cần liếc mắt là thấy.
Bởi vì như vậy, Phương Hiệt đã đứng ở cửa gần nửa giờ, cho đến khi nhìn thấy xe của Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân nhìn thấy Phương Hiệt đang đứng trước trường — cao và thẳng, giống như một cây bạch dương nhỏ, mặc đồng phục học sinh như một người mẫu đang chờ chụp ảnh.
Anh đánh lái qua, mở cửa ra để Phương Hiệt lên xe.
Phương Hiệt lên xe, Giang Tri Tân mới khiếp sợ hỏi: “Này, không phải từ lúc gọi điện đến giờ em vẫn đứng ở đây chứ?”
Bây giờ là mùa đông, mặc dù nhiệt độ trong ngày không phải là thấp, nhiệt độ khoảng 4-5 độ C, đôi khi có gió.
Nhất thời Giang Tri Tân không biết nên nói gì, sau một lúc lâu mới nói: “Học bá, lần sau nhớ tìm một chỗ ngồi hẳn hoi nhé?”
Phương Hiệt không trả lời mà hỏi luôn: “Địch Uyển đâu?”
Giang Tri Tân đáp: “Đi rồi, tôi đưa cô ta đến sân bay, sau đó tôi gọi luôn cho bố của em rồi.
Chắc không sao đâu.”
“…Ừ” Phương Hiệt đáp rồi nhìn Giang Tri Tân, hỏi: “Anh có sao không?”
“Em lo lắng cho tôi nên xin nghỉ học à?” Giang Tri Tân đang lái xe liếc Phương Hiệt “Em thi xong chưa đấy?”
“Nộp bài trước.”
“Lần này nếu mà tụt hạng——”
Phương Hiệt ngắt lời Giang Tri Tân: “Sẽ không.”
“….Đỉnh quá đấy nhóc Phương Hiệt.” Giang Tri Tân cười thở dài sau đó nhìn thời gian.
“Bốn giờ, đi siêu thị rồi về nhà nấu cơm tối nhé?”
“Được.”
Thật ra Giang Tri Tân muốn đưa Phương Hiệt đi ăn ngoài, nhưng bốn giờ sớm quá, hai người đi tới vào siêu thị để mua rau, lại lái xe về nhà mới hơn năm giờ.
Bữa tối nay có tôm xào cải xanh, thịt bò xốt thì là ăn kèm với canh xương khoai mỡ.
Tâm trạng của Giang Tri Tân có vẻ rất tốt, bảo Phương Hiệt giúp anh rửa rau và vo gạo, sau đó vì bánh trôi cũng vào bếp tham gia cuộc vui, hai đứa phiền phức quá nên bị đuổi ra ngoài.
Phương Hiệt bế bánh trôi ở cửa bếp, nhìn Giang Tri Tân đang cắt củ cải.
Giang Tri Tân quay ra liếc cậu một cái.
“Viết bài chưa? học bá trốn học?”
“Tôi xin nghỉ phép.”
“Không có chuyện gì mà tùy tiện xin nghỉ thì cũng tương đương như trốn học, đi làm bài tập mau.”
Bánh trôi kêu meo meo một tiếng, Phương Hiệt đành ôm nó vào lòng rồi đi ra phòng khách, Giang Tri Tân nhìn bóng lưng cậu rồi thở nhẹ nhõm.
Người 1m8 mấy đứng ở cửa nhìn nhất cử nhất động của anh thì anh cũng cảm thấy áp bách lắm chứ.
Với tư cách là một học sinh giỏi, mặc dù Phương Hiệt xin nghỉ nhưng —— cậu vẫn kiên trì ngồi giải mấy đề tận mấy giờ.
Không hề bước ra cửa cho đến tối đi tắm để chuẩn bị đi ngủ.
Giang Tri Tân vừa mới tắm xong, trong phòng khách sưởi ấm cũng đủ nên chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, tóc còn ướt chưa sấy xõa xuống ướt đẫm.
Phương Hiệt nhìn lướt qua, nhìn rõ vết móng tay rõ ràng như đinh đóng cột trên tay trái của đối phương.
Phương Hiệt đã đi vào phòng tắm, nhưng nhìn thấy thì đột ngột quay lại đi về phía Giang Tri Tân.
“Sao thế này?” Phương Hiệt chỉ vào dấu vết trên cẳng tay Giang Tri Tân “Sao đây?”
“Hả?” Giang Tri Tân bối rối nhìn Phương Hiệt rồi mới nhìn thấy vết xước trên tay, Giang Tri Tân cũng ngạc nhiên lắm, sau đó mới phản ứng lại.
“Ồ, Địch Uyển cào.”
Sau khi nhìn thấy Phương Hiệt cau mày, Giang Tri Tân mỉm cười: “Không sao, cũng chưa chảy máu, chỉ là một vết sẹo nhỏ, mấy ngày nữa là hết.”
Phương Hiệt im lặng cho một lát, ngồi bên phải Giang Tri Tân.
“Hôm nay cô ta… nói gì?”
“Cũng không nói gì, chỉ nói vài câu” Giang Tri Tân đáp.
“Chắc là nói ‘nó là anh trai, nó phải cứu em trai mình” Phương Hiệt mỉm cười, “Lần trước cũng nói như vậy.”
“Đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có phải là … ” Phương Hiệt dừng lại, “Nói thế nào nhỉ? máu lạnh, dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ.
Nếu nó là người lạ mà tôi hoàn toàn không quen, có lẽ tôi sẽ tình nguyện, nhưng nó….”
Phương Hiệt mím môi: “Nghe có vẻ máu lạnh thật nhỉ, tôi không biết phải nói thế nào.”
“Vậy thì đừng nói về nó nữa, thậm chí đừng có nghĩ về nó.” Giang Tri Tân kiên nhẫn lắng nghe những lời của Phương Hiệt và nói “Nếu muốn tặng thì tặng không muốn tặng thì thôi, cơ thể của mình không liên quan gì đến người khác.”
Giang Tri Tân cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, lấy ra một điếu thuốc, cắn một cái lại thả vào hộp.
“Đừng luôn lo lắng về người khác, cho dù đó là đứa trẻ, Địch Uyển, Phương Thừa Lâm, hay mẹ của em.”
Trong lòng Phương Hiệt chùng xuống.
Giang Tri Tân thực sự rất thông minh, nguyên nhân khiến Phương Hiệt không muốn hiến tặng là cậu không tha cho Địch Uyển và Phương Thừa Lâm, một phần lớn nguyên nhân khác là do mẹ cậu.
Cậu cảm thấy có lỗi với mẹ của mình.
Giang Tri Tân cầm bật lửa, nhìn Phương Hiệt: “Tôi có thể hút một điếu thuốc không?”
“…Ừ.” Phương Hiệt không phản ứng, nhưng theo bản năng hỏi lại: “Hỏi tôi làm gì?”
“Sợ mũi chó của em ngửi thấy lại không vui.”
Giang Tri Tân mỉm cười châm khói, làn khói cực kỳ nhẹ tản ra.
“Nhiệm vụ của em bây giờ là chăm chỉ học tập và tiến bộ từng ngày, lần sau tùy tiện xin nghỉ là tôi sẽ đánh đấy.”
Phương Hiệt mỉm cười nhìn Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân hút vị bạc hà, hương bạc hà nồng đậm lập tức tỏa ra.
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân qua làn khói trắng mờ ảo, khuôn mặt kia vì nhìn xuyên qua làn khói nên trông thật hư ảo, chỉ có đường nét quai hàm là lờ mờ lộ ra.
Anh mặc một chiếc áo ba lỗ, lộ ra một vùng da trắng lớn, còn cả xương quai xanh rõ ràng.
Xương quai xanh của Giang Tri Tân rất đẹp, trông thẳng đượt.
Tóc lười sấy nên buông thõng lộn xộn xuống.
Phương Hiệt nhìn những sợi tóc của Giang Tri Tân có những giọt nước ngưng tụ, nhìn theo giọt nước, chúng từ từ rơi xuống xương quai xanh.
Tí tách.
Phương Hiệt “bộp” phát đứng dậy luôn.
Vốn dĩ Giang Tri Tân chuẩn bị muốn nói gì đó nhưng lại bị cậu làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn Phương Hiệt hỏi: “Em làm sao vậy?”
“…Tôi đi tắm đây.”
Phương Hiệt nói xong, xoay người đi thẳng vào phòng tắm, cậu bước rất nhanh, đi vài bước là tới cửa, mở cửa rồi khóa cửa lại luôn.
Sau đó Phương Hiệt tiến lên hai bước, đứng yên trước gương.
Người trong gương trông thật vô cảm và có vẻ bình tĩnh.
Phương Hiệt với cậu ta nhìn nhau một lúc, cuối cùng đưa tay lên che mặt, thở dài một hơi.
Xong rồi, Phương Hiệt nghĩ.
Phương Hiệt là học sinh khối khoa học tự nhiên có tư duy logic mạnh mẽ.
Cậu có rất nhiều chuyện, ví dụ như trong khoảng thời gian này, cậu cảm thấy khi mình đối mặt với Giang Tri Tân thì lòng rung động một cách khó hiểu.
Cậu có thể sắp xếp suy nghĩ của mình theo suy luận logic.
——Ví dụ, Đêm hôm đó Giang Tri Tân đã nói với cậu rằng “hãy nhìn tôi” thì cậu thấy cảm động; Giang Tri Tân đội mưa đến đón cậu, cậu cảm thấy rằng mình đang gây phiền cho đối phương; ngày mà Giang Tri Tân bị ốm, vì trông đối phương trông quá yếu nên lòng trắc ẩn của cậu nổi lên; ngay cả mộng xuân đêm hôm nọ cũng chỉ là tuổi dậy thì bình thường…..
Nhưng lúc này Phương Hiệt biết rằng bên cạnh cảm giác khó nắm bắt trong lòng cậu, đã có một số phản ứng sinh lý không thể giải thích bằng logic.
Ví dụ, khi Giang Tri Tân cúi đầu hút thuốc, Phương Hiệt phát hiện ra, tự nhiên mình lại….
cứng.