Cơn Bão Màu Cam

Chương 5


Phương Hiệt im lặng một lúc.

Giang Tri Tân cũng chờ một lúc, rồi tự hỏi bản thân xem có phải mình hỏi quá thẳng hay không, đang do dự có nên đổi đề tài không thì Phương Hiệt lại tiếng.
“Học Lôi Phong[1] làm những việc tốt.”
*Một tấm gương, một chiến sĩ của quân giải phóng…[..]
“… Hả?”
“Thật đấy.” Giọng điệu của Phương Hiệt nhẹ nhàng.

“Tôi gặp phải một đứa trẻ lên cơn hen suyễn, mẹ nó nhờ tôi giúp đỡ nên tôi mới đưa nó đến bệnh viện, vì thế nên mới bị trễ hơn một tiếng đồng hồ, lúc xong xuôi đi đến trường học thì kỳ thi đã gần kết thúc rồi.”
Cậu kể ngắn gọn, nhưng nghe có vẻ rất thật—— chắc không phải cái văn kiểu “giúp bà cụ qua đường” như đám tiểu học, cho nên nghe có vẻ giống sự thật hơn.
Nhưng rõ ràng, lúc Phương Hiệt kể về chuyện này thì tâm trạng có vẻ không tốt, ngoài việc hoãn thi vì sự cố này thì còn phải có những lý do khác nữa.
Giang Tri Tân không hỏi thêm, đáp: “Cũng quá Lôi Phong rồi—— đi đại viện Lý gia đúng không? Để tôi gọi điện xem còn bàn hay không.”
“…Tôi đùa thôi.” Phương Hiệt có hơi không nói lên lời: “Ăn tùy tiện đi vậy, tí nữa còn đi siêu thị.”
Giang Tri Tân liếc Phương Hiệt, cậu lập tức nói: “Không phải tôi lại khách sáo đâu, buổi sáng tôi ăn no quá rồi, có dẫn tôi đi ăn tổ yến thì tôi cũng không ăn được, cám ơn chú Giang——”
Giang Tri Tân ngắt lời cậu: “Nếu lại gọi thêm hai chữ đó thì tôi thật sự sẽ đập cậu đấy, kém anh đây có 10 tuổi.”
Phương Hiệt thở dài: “…Anh gọi mẹ tôi là chị, thì tôi không được gọi anh là chú à.”
“Không được.” Giang Tri Tân dừng một chút.

“Gọi anh.”
Anh Giang, thật mạnh mẽ, thật độc đoán, thật giang hồ.
Cuối cùng Phương Hiệt vẫn trả lời: “Ừ.”
Sau đó hai người cũng tìm đến một quán ăn Vân Nam gần đó, cơm nước xong rồi vào Carrefour bên cạnh.

Ngày cuối tuần nên siêu thị có nhiều người, Giang Tri Tân muốn xem Phương Hiệt thiếu cái gì, nhưng Phương Hiệt đi quanh một vòng lại cầm độc hai túi bánh mì.
Thật sự cậu không muốn sáng sớm tinh mơ đã gọi đồ ship nữa đâu.
Lúc Phương Hiệt lấy đồ thì Giang Tri Tân im lặng, đi vài bước thì mới tỉnh ngộ: “Hình như trong tủ lạnh nhà tôi chỉ có rượu.”
“Không phải.” Phương Hiệt nói, “Còn hai quả trứng nữa.”
……Trách không được sáng sớm bạn nhỏ đã phải đặt đồ ship.

Khóe miệng Giang Tri Tân không tự chủ được bĩu xuống: “Tôi nấu ăn được, thật đấy, chỉ là tôi lười không muốn làm.

Nếu không tin tối nay tôi sẽ nấu cho cậu ăn.”
Phương Hiệt liếc nhìn cánh tay trái đang quấn băng gạc của Giang Tri Tân, cuối cùng trả lời: “Quên đi.”
Mặc dù từ khi gặp mặt đến giờ Giang Tri Tân đều trưng ra vẻ không đáng tin cậy, nhưng Phương Hiệt hiểu rằng người ta đang sống một yên ổn, mình đột nhiên tới, trút thêm phiền phức vào cuộc sống của người ta.
Cậu sợ phiền phức và cũng sợ gây phiền phức cho người khác.
Giang Tri Tân không kiên trì, cầm hai hộp bánh quy và sữa ném vào giỏ hàng.
Khi quay lại quầy bar để lấy đồ thì cửa quán bar đã mở, Chu Hồng và Cố Tuần đang thu dọn đồ đạc bên trong, còn mang hành lý của Phương Hiệt ra phía sau quầy bar.
Vừa nhìn thấy Giang Tri Tân, Chu Hồng vội vàng chạy lên, giọng nói to đến mức trong phạm vi vài mét vẫn có thể nghe thấy.
“Anh Giang, tay của anh có đỡ hơn chưa? Em hỏi rõ ràng rồi, đám kia là người ở phố Trường An, để em tìm người ——”
Giang Tri Tân gật đầu, ngắt lời: “Tìm người tập trung lại rồi đánh một trận nữa, sau đó lại bị tóm vào đồn, có thể còn bị tạm giam, có khi mọi người lại được nhốt cùng nhau.”
Chu Hồng cạn lời, sau một khi chết nghẹn mới phun ra được một cậu: “Mẹ kiếp, vậy thì cứ thế bỏ qua?”
Giang Tri Tân vỗ bờ vai của hắn: “Anh khác tự xử lý, đừng có lo.”
Cố Tuần vừa cười vừa uống rượu ở phía sau: “Này, Chu Hồng ngồi nghĩ ra cả trăm cách để trả đũa thì lại bị anh gạt về.”
“Cố Tuần, mày thiếu đòn hả?”
Chu Hồng và Cố Tuần đấu võ mồm, Giang Tri Tân quay đầu nói chuyện với Phương Hiệt.
“Cố Tuần và Chu Hồng cậu đã gặp hôm qua rồi, họ là anh em của tôi, quen biết từ lúc vừa giải ngũ quân đội, bây giờ làm việc ở quán bar này.”
Không phải là nhân viên của tôi, cũng không phải bạn của tôi, mà là “Anh em.”
“Trước đây quán bar này cũng không phải của tôi, tôi là nhân viên của quán.

Sau đó ông chủ phải trở về quê, đưa cho đôi một bản hợp đồng, đúng lúc tôi có tiền tích góp, thế là mua nó.”
Chu Hồng nghe được câu này thì không rảnh cãi nhau với Cố Tuần nữa mà quay ra tiếp lời: “Lần đầu tiên anh Giang đến quán bar em cảm thấy anh giống một tên tiểu bạch kiểm [1]—— à không đúng, tại khi đó anh phơi nắng trông không đen, không giống như lính giải ngũ.

Một hôm quán bar mở cửa, có rất nhiều khách, trong đó có một thằng xàm sỡ một cô gái, bị Giang ca đánh cho mấy cái gẫy cả tay, quá trâu bò!”
“Đừng có thổi phồng những chuyện bạo lực như thế.” Giang Tri Tân bước vào trong “Bạn nhỏ Phương Hiệt vẫn còn là vị thành niên.”
Phương Hiệt liếc nhìn anh: “Tôi 17 tuổi.” Hai tháng nữa là 18.
“Ừ.” Giang Tri Tân đáp “Vị thành niên.”
Phương Hiệt: “…”
Cố Tuần đứng bên cạnh nhỏ giọng cười.

Cuối cùng họ cùng nhau ăn bữa tối, tạm thời đóng cửa rồi gọi nồi lẩu đỏ của quán lẩu Trùng Khánh phía đối diện, trong cái tiết trời tháng chín ăn đến mồ hôi đầm đìa.
Cơm nước xong thì mở cửa quán bar.
Vân Nhất của Giang Tri Tân không phải là loại quán bar dj đứng trên chơi đĩa, khán giả đứng dưới nhảy nhót như quỷ, mà là kiểu bar đôi khi có người đến hát, có khi chỉ phát những ca khúc tiếng anh.

Khoảng trống giữa bàn với bàn siêu lớn, làm cho người ta có cảm giác rất an toàn, quán thích hợp cho những người vừa tan làm hoặc đi uống với bạn bè.

Giang Tri Tân trông quán một lúc, sau đó để Chu Hồng với Cố Tuần trông, còn anh thì dẫn Phương Hiệt đi trước.
Lý do là tối mai bạn học Phương Hiệt phải đi học nên cần nghỉ ngơi sớm.
Nhưng dù tính như thế thì khi về đến nhà, Phương Hiệt rửa mặt đánh răng xong cũng gần hơn 10 giờ rồi.
Cậu tắm rửa trước, lúc ra khỏi phòng tắm vẫn thấy Giang Tri Tân đang ngồi hút thuốc trong phòng khách.

TV thì vẫn đang mở, Giang Tri Tân tùy ý bật một kênh, nghe thấy tiếng động còn quay lại hỏi Phương Hiệt rằng có muốn ngồi xem TV một lúc hay không.
Phương Hiệt từ chối, đáp rằng cậu muốn thu dọn đồ đạc.
Cậu về phòng rồi sắp xếp đồ đạc của mình, treo từng bộ quần áo lên, đặt những đôi giày dưới gầm giường xong rồi xếp những thứ mang theo đến trường như là sách giáo khoa, hộp bút chì, vở viết, tập câu hỏi và một số bài thi để lộn xộn.
Đây là mấy bài thi mà cậu đã bỏ lỡ trong kỳ kiểm tra hàng tháng trước.
Bài thi là nghe thầy chủ nhiệm mắng nửa tiếng mới đưa cho, môn hóa lần này hơi khó, mắc hai lỗi, sai một câu trắc nghiệm môn Vật lý.

Bài kiểm tra với thang điểm 300 điểm thì cậu thi được 281 điểm.
Phương Hiệt nhìn bài thi một lúc, cuối cùng vẫn bỏ nó đi rồi ngã xuống giường.
Những lời hôm nay cậu nói với Giang Tri Tân đều là thật, hôm đó đã đưa một đứa trẻ đột ngột bị hen suyễn và có vấn đề về tim đến viện, và cả một phụ nữ nữa.
Lúc mọi người ở bên ngoài chờ vào phòng thi môn lý, toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt, trước bao người người phụ nữ quỳ lậy Phương Hiệt, còn túm cả con mình quỳ xuống cùng.
Khi đó bốn phía cả tầng trên lẫn tầng dưới, khoảng chừng 300-500 người? Phương Hiệt không để ý lắm, vì đứa trẻ đó lên cơn suyễn lại còn bị hoảng sợ nên cậu phải đưa đi bệnh viện luôn.
“Phương Hiệt, dì quỳ xuống cầu xin cháu.”
“An An, qua đây cầu xin anh trai mau lên! Con có muốn anh trai biết không! quỳ xuống cầu xin anh trai mau!”
Phương Hiệt trở mình, thở một hơi thật dài.
Hình như bên ngoài trời lại mưa, nghe kỹ mới biết đó chỉ là tiếng gió tầng trên cùng.
Cả ngày hai người không ra ngoài nhiều, Giang Tri Tân đau tay nên không nấu cơm được, cơm tối thì ra quán cơm ở cổng tiểu khu ăn.


Cơm nước xong là hơn sáu rưỡi, Giang Tri Tân chở Phương Hiệt đến trường học.
Ban đầu, Phương Hiệt muốn tự mình đi, nhưng Giang Tri Tân nhất quyết muốn đưa cậu đi, lý do là là hôm nay là buổi đầu tiên cậu đi học.
Cứ như kiểu năm nay cậu tròn ba tuổi và chuẩn bị đi học mẫu giáo.
Khi đến cổng trường, Phương Hiệt xuống xe đóng cửa lại, nghĩ nghĩ rồi vẫn vòng tới trước cửa sổ chỗ Giang Tri Tân rồi hơi nghiêng người vào trong xe nói: “Tôi vào đây.”
“Vào đi, tối nay tôi đến đón cậu.” Giang Tri Tân nói xong, đột nhiên đưa tay ra chỉnh lại cổ áo đồng phục học sinh của Phương Hiệt bị dây đeo cặp sách kéo ra.
Tốc độ của Giang Tri Tân rất nhanh, Phương Hiệt chỉ có thể cảm giác được bàn tay của đối phương chạm vào cổ mình, ngón tay cọ xát vào cổ mình có chút hơi ấm, nhoáng phát giây tiếp theo, Giang Tri Tân đã rút tay về rồi.
“Học chăm chỉ và tiến bộ mỗi ngày nhé, bạn học Phương Hiệt” … Người này thực sự nghĩ cậu như một đứa trẻ ba tuổi.
Phương Hiệt cau mày, đứng thẳng dậy rồi bước vào trường mà không ngoảnh lại.
Bây giờ là thời gian học sinh đến trường học, người ra vào tấp nập, đủ loại đồng phục và giọng nói hỗn tạp tràn vào trường, trước tiên Phương Hiệt đến tòa nhà quản lý để tìm Đường Dịch để lấy tài liệu giảng dạy.
Hôm nay có các giáo viên khác trong văn phòng, Đường Dịch đang ngồi sau bàn làm việc và trò chuyện với một giáo viên khác về tiến độ giảng dạy, Phương Hiệt đứng ở cửa và gõ hai lần.
Đường Dịch nhìn lên và thấy Phương Hiệt, lập tức nở nụ cười: “Bộ này, bộ đồng phục cấp ba trông khá đẹp — Mời vào.” Sau đó, anh chỉ vào cuốn sách mới trên bàn của mình “Sách của em đây, cùng nhau cầm lên phòng học nhé.”
Thực ra gần như toàn bộ sách giáo khoa trong học kỳ 2 lớp 12 cậu đã học hết.

Cả năm lớp 12 là giai đoạn nước rút ôn tập không giới hạn, sách giáo khoa của Triều Thành và Thiệu Giang đều do một người biên bản, sách giáo khoa đều giống nhau, tiến độ giảng dạy cũng tương đối nên Đường Dịch không lãnh giáo khoa cho Phương Hiệt nữa, tất cả những gì cậu nhận được đều là sách bài tập, sách luyện tập và các đề kiểm tra.
Mặc dù vậy nhưng vẫn có hẳn hai chồng lận.
Còn 5 phút nữa mới đến 7 giờ, Đường Dịch và Phương Hiệt cùng chồng sách đi đến phòng học.
“Lớp chúng ta có 45 người, cộng thêm em là 46.

Việc học của lớp 12 rất quan trọng nhưng kết bạn cũng rất quan trọng.

Nếu có bất kỳ mâu thuẫn nào thì trước tiên phải nói với thầy cô, đừng kiêu ngạo mà tự mình giải quyết.

Việc học có gì thắc mắc có thể liên hệ trực tiếp với thầy cô từng bộ môn, không tìm thầy cô lớp mình thì tìm lớp khác hỏi…”
Từ tòa nhà hành chính đến tòa nhà học, nói chuyện suốt và chưa hề dừng lại dù chỉ một phút.
Sau khi đi lên lầu ba, tiếng chuông vang lên, rốt cuộc Đường Dịch cũng ngừng nói chuyện, dẫn Phương Hiệt đi vào phòng học ở cuối hành lang bên trái.
Cánh cửa sắt màu trắng bạc mở ra một nửa, trên cửa treo một tấm biển màu xanh lam nền trắng, trên đó ghi: “Lớp tự nhiên 3.”
Mặc dù chuông đã reo nhưng bên trong vẫn đông nghịt người nói, trông chẳng khác gì chợ rau.

Một số người đang bàn tán, một số người đang đọc ——(Đằng Vương Các Tự), họ đọc câu “Lạc hà cùng cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên một màu[1]”
Đường Dịch đi vào, đứng trên bục giảng gõ bàn hai lần, giọng nói của mọi người nhỏ xuống.
“Được rồi, im lặng một lúc để thầy giới thiệu bạn học mới.”
Lúc này mọi người trong lớp đều hướng mắt về Phương Hiệt đang đứng bên cạnh.

Phương Hiệt bị hơn bốn mươi người nhìn chằm chằm, cảm giác giống như mọi người đang xem một con khỉ trong vườn bách thú, lát nữa Đường Dịch mà yêu cầu cậu giới thiệu bản thân thì chắc cậu chết mất.
May là Đường Dịch không bắt cậu mà tự giới thiệu luôn.
“Đây là Phương Hiệt, vừa chuyển đến từ tỉnh khác, từ nay về sau em sẽ là thành viên của lớp chúng ta.

Em ngồi đó đi, chỗ bên cạnh Từ Hàng ấy.”
Mặc dù Phương Hiệt không biết Từ Hàng là ai, nhưng vẫn theo sự chỉ dẫn ngón tay của Đường Dịch, lớp học chỉ còn một chỗ trống.

Cậu ôm đống sách bước tới ngồi xuống, giọng nói của Đường Dịch lại vang lên.
“Được rồi đừng nhìn nữa, lúc đọc sách thì không thấy mấy đứa tích cực như thế.

Vẫn quy tắc cũ, học thuộc trong vòng nửa giờ rồi lấy giấy ra kiểm tra.”
Lớp học lại sôi động, truyền đến tai là những tiếng nói, trong số đó, người bạn cùng bàn của cậu là đọc to nhất, (Túy Hoa Âm) của Lý Thanh Chiếu bị cậu ta gầm lên như (Mãn Giang Hồng) Phương Hiệt lấy sách giáo khoa của mình ra, còn chưa kịp mở ra người bên cạnh lại lộn xộn.
Phương Hiệt ngước mắt lên nhìn, người bên cạnh cũng đang nhìn cậu.

Tóc đối phương hơi dài, kiểu loại ngoại hình chuẩn mực học sinh trung học, tóc vuốt gọn, nhìn có vẻ rất gọn gàng.
Tên người này là gì ấy nhỉ? cái gì Hàng?
Phương Hiệt chưa kịp nhớ ra, đối phương đã nhỏ giọng nói:
“Này, tớ tên Từ Hàng, cậu tên gì nhỉ? Tại vừa nãy tớ chơi điện thoại nên không nghe tiểu Đường Tăng[1] nói.”
Thành thật quá, Phương Hiệt trả lời:
“Phương Hiệt.

Phạm vi Phương – Thương Hiệt Hiệt.”
Từ Hàng “Ồ” một câu.
Từ Hàng “Ồ” rồi hỏi: “Sao học đến lớp 12 rồi còn chuyển sang trường khác thế? chăm chỉ cũng không đủ đâu, mà không sao, nếu không hiểu gì thì cứ hỏi tớ— ”
“Hỏi em à? Liệu em có làm được không mà hỏi, bài kiểm tra văn lần trước của em tôi còn chưa tính sổ đâu.” Đường Dịch xuất quỷ nhập thần, không biết lẻn đến sau người Từ Hàng từ khi nào.

“Mà này, tóc tai của em sao thế hả? Lại còn vốt tóc, trưa mai nghỉ một tiếng ra ngoài tôi cạo cho.”
Từ Hàng sợ tới mức cúi đầu tiếp tục học thuộc “Túy Hoa Âm” “Sương mù dày đặc mây sầu muôn thuở” đọc lặp đi lặp lại năm sáu lần.
Đường Dịch lại nhìn Phương Hiệt: “Muốn làm quen bạn thì đợi tan học lại làm quen, còn giờ thì học tập cho tốt đã.”
Phương Hiệt nhỏ giọng “Vâng” rồi mở sách giáo khoa ra, Đường Dịch đi qua chỗ của những người khác.
Ngoài cửa sổ trời vẫn còn sáng, bên tai có tiếng đọc sách ồn ào, đống bài tập mới phát chất đống trên bàn, Phương Hiệt hít một hơi thật sâu, mùi mực độc đáo trên cuốn sách mới tản ra.
Tại một thành phố mới toanh, năm cuối cấp ba của Phương Hiệt bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment