Cơn Bão Màu Cam

Chương 56


Cân nhắc xem có nên yêu một người nhỏ hơn mình mười tuổi hay không.
Suy nghĩ xem có nên yêu đương cùng cậu không.
Nói chuyện yêu đương.
Phương Hiệt thấy có lẽ gió bên ngoài thổi quá mạnh rồi, trên đường từ cổng khu về nhà, đầu óc cậu choáng váng mãi thôi.
Sáng sớm tinh mơ đã có người ra tập thể dục, dắt chó đi dạo, một nhóm ông cụ đang tập Thái Cực Quyền ở quảng trường trung tâm, trông họ rất khỏe mạnh.

Các dì bên kia đường bàn tán xôn xao mấy chuyện linh tinh, giọng nói rất to.

Một bầy Golden Retriever husky Teddy đang lăn lộn trên bãi cỏ bên cạnh, trông chúng thật dễ thương …
Nói tóm lại, thế giới này trông thật đẹp.
Vừa vào nhà đã thấy bánh trôi xoay tròn quanh bát thức ăn cho mèo.

Phương Hiệt đổ thức ăn cho mèo vào bát cho nó, dúi đầu bánh trôi đang phấn khích vào bát.
Phương Hiệt ngồi xổm sang một bên xem nó ăn, xoa nhẹ đầu nó.
“Bật mí cho mày biết trước” Phương Hiệt bảo “Hai ba của mày chắc sắp yêu nhau rồi.”
Một lòng của bánh trôi chỉ có bát thức ăn, mắt điếc tai ngơ những lời nói của Phương Hiệt.
Cậu xoa đầu nó: “Mặc dù mới nói rằng sẽ suy nghĩ, nhưng như vậy cũng khá tốt rồi, thật đấy.”
Dù sao, Phương Hiệt cũng đã xuất hiện trong lựa chọn đối tượng hẹn hò của Giang Tri Tân…
Phương Hiệt mỉm cười.
Khá tốt ấy chứ.
Lúc Giang Tri Tân đến Vân Thất thì cửa vẫn khoá, anh lấy chìa khóa mở cửa, vừa bước vào được hai bước đã thấy Cố Tuần đầu bù tóc rối bước xuống cầu thang.
“… Sớm thế” Có vẻ Cố Tuần hơi ngu ngu “Em tưởng trộm cơ.”
“Tám giờ sáng thì trộm nào.” Giang Tri Tân lườm một cái “Tối hôm qua mày ngủ ở đây à?”
“Đúng rồi, em lười về quá.” Tóc của Cố Tuần khá dài, hắn túm đại tóc dùng dây chun cột lại, đi đến chỗ Giang Tri Tân.
“Mấy ngày nay công việc kinh doanh khá tốt.


Một số lô rượu đã hết.

Anh … ” Cố Tuần đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn chằm chằm Giang Tri Tân một lúc, nhịn cười hỏi: “Gì đó? miệng anh sao dợ?”
Vào đây Giang Tri Tân không đeo khẩu trang, vết sứt trên môi rất chói mắt
“Chó con cắn.” Giang Tri Tân đáp.
“Chó con học lớp 12 trung học.” Cố Tuần bị vui quá: “Đỉnh chóp thật, anh không đánh con nít đâu nhỉ?”
“Không đánh.” Giang Tri Tân tự rót cho mình một cốc nước nóng, uống được hai hớp lại đặt nó trên kệ.
“Nói thật này, em thật sự thấy Phương Hiệt rất tốt.

Dù sao thì cũng anh độc thân lâu như thế, thử suy nghĩ một chút xem.”
Phương Hiệt thật sự rất tốt.
Mặc dù Phương Hiệt trông có vẻ lạnh lùng nhưng Giang Tri Tân biết tính cách của đối phương rất tốt, hiểu chuyện, rất biết chăm sóc người khác, hơn nữa sự trưởng thành của cậu cũng cao hơn hẳn so với các bạn cùng lứa tuổi, đối mặt với chuyện gì đó có thể tự gánh trách nhiệm.
Xét mặt nào cũng thấy ổn, hơn nữa còn đẹp trai cao ráo, cao hơn 1m8, dáng người chuẩn, khuôn mặt có thể khiến mấy em gái nhỏ mê như điếu đổ.
Không nói đến mấy cái khác, hôm qua lúc Phương Hiệt hôn anh, gương mặt đó quả thực là …gương mặt đó cũng là một trong những lý do khiến Giang Tri Tân không đá cậu đi ngay lập tức.
Ngày thường hai người vẫn thường xuyên trò chuyện, ôm ấp, chơi game, chăm sóc nhau khi ốm …anh không động lòng mới lạ.
Đặc biệt là lúc Phương Hiệt đè đầu gối của cậu vào rồi cúi xuống hôn anh, lúc đó anh còn cảm thấy mình….có “hứng”
Nhưng giữa tình yêu, vẫn còn rất nhiều vấn đề trong đó.

Ví dụ như kì thi đại học của Phương Hiệt, hay nói cho Chu Linh như nào để chị ấy không nghĩ anh là kẻ biến thái chuyên dụ dỗ trẻ vị thành niên.
Nhưng hôm nay trong xe, khi Phương Hiệt nói “Tôi xin lỗi” với anh, trái tim của anh không tránh khỏi mềm nhũn.
Cậu nhóc mười tám tuổi vì thích một người mà xin lỗi, anh không muốn Phương Hiệt nghĩ thích một người khác là làm sai.

Vì thế tốt hơn là anh với Phương Hiệt cần một khoảng thời gian để cân nhắc, không chỉ cho bản thân anh mà còn cho cả Phương Hiệt.
Nếu như Phương Hiệt thực sự không phải là bốc đồng, không phải là cậu chưa tìm hiểu kỹ tình cảm của mình, hoặc cậu vì chưa từng trải qua việc yêu một người đàn ông nào mà muốn chơi thử thì sẽ… yêu.

Nghĩ đến đấy Giang Tri Tân mỉm cười.
Khá ngây thơ, tình yêu của cún con.
Ôi, tình yêu của Phương Hiệt là tình yêu sớm nở, còn tình yêu của anh là tình yêu tuổi xế chiều… Giang Tri Tân thở dài, khoảng cách này.
Từ khi Giang Tri Tân nói sẽ suy nghĩ thì căn bản hai người không bao giờ nhắc tới chủ đề này nữa.

Mặc dù Phương Hiệt rất muốn biết… Nhưng nếu đối phương không nói thì cậu sẽ không hỏi.
Anh nói cầm một khoảng thời gian để suy nghĩ, cậu cũng không muốn thúc giục, cứ để tự nhiên vậy.
Ngày 24 tháng 12 là đêm Giáng sinh.

Dù đang học lớp 12 nhưng phải công nhận là lễ gì thì cũng có sức hút với học sinh, nhất là những ngày lễ lãng mạn của nước ngoài, mập mờ tặng quà cho nhau.
Học sinh đưa tặng nhau những quả táo, ý rằng đêm giáng sinh bình an, mặc dù Phương Hiệt cảm thấy chắc Chúa Giê-su không hiểu tiếng Trung Quốc … nhưng chả liên quan, cậu vẫn nhận được rất nhiều táo.
Rất đơn giản không đóng gói là của Từ Hàng đưa cho, cậu ăn luôn.

Gói bằng plastic giấy màu là Trần Dao tặng, bọc trong hộp giấy nhỏ màu hồng và thắt nơ là do Tưởng Hân Hinh tặng.

Còn nhiều quà nữa nhưng Phương Hiệt không biết của ai gửi, lúc tan học về, trên bàn có thêm vài quả táo đủ màu.
Sẽ có thiệp kẹp bên dưới những quả táo này.
Phương Hiệt không ném thùng rác, đây là sự tôn trọng cơ bản.

Cậu cũng không mở ra đọc mà chỉ nhét hết vào cặp sách, gom lại giải quyết một thể.
Từ Hàng ngồi bên cạnh với mấy đứa khác ghen tị nhìn chồng thiệp trên tay Phương Hiệt.
“Bạn cùng bàn, số lượng thư tình cậu nhận được hôm nay bằng số lượng cả năm của tớ đấy.

Đây có phải sức mạnh của đẹp mã không?”
Mấy đứa chua muốn chết mà vẫn gắng hóng hớt, một cậu trai trong số đó hỏi: “Phương Hiệt, sao cậu không mở ra xem? Không tò mò à? Mở xem thử đi.”

“Không tò mò.” Phương Hiệt nhanh chóng hiểu ra rồi bảo “Cũng không muốn vứt.”
“Cậu không muốn cho bọn này xem thì có” Cậu ta miễn cưỡng cười.
Phương Hiệt dừng bút, quay sang hỏi, giọng điệu bình tĩnh:
“Có lá thứ viết cho cậu trong đây à?”
Hàm ý rằng đây không phải là thư viết cho cậu, tại sao tôi phải đưa nó cho cậu xem.
Cậu ta ngượng ngùng quay người về chỗ ngồi.
Vốn dĩ, sự việc này đối với Phương Hiệt chỉ là một đoạn nhạc đệm chưa đến một phút, đến buổi chiều là cậu quên mất rồi.
Cuối giờ nghỉ trưa, Phương Hiệt nhân tiện đi vệ sinh ở tầng dưới luôn, Từ Hàng cũng đi, ôm bả vai Phương Hiệt cùng đi xuống lầu.
Nhà vệ sinh rất lớn chia từng phòng riêng.

Bồn rửa tay để ngoài nhà vệ sinh, đi ra là nhìn thấy.

Bên trong với bên ngoài đều không có cửa, chỉ cần bên trong toilet nói lớn hơn một chút là bên ngoài có thể nghe thấy rõ ràng.
Ví dụ như bây giờ, Phương Hiệt vừa đi vệ sinh xong đang rửa tay, nghe thấy bên trong có những tiếng trò chuyện.
“Phương Hiệt đang giả vờ mình đỉnh à? thấy mình được nhiều thư tình bắt đầu tỏ ra ghê gớm.”
Đây là giọng thằng buổi sáng muốn đọc thư tình.
Từ Hàng đứng bên cạnh ngạc nhiên, lập tức muốn xông vào.

Phương Hiệt ngăn lại, mặt vẫn không có biểu cảm gì, vặn nước bắt đầu rửa tay.
“Lúc nào cậu ta chả giả bộ mình đỉnh, cho rằng mình điểm cao thì ghê gớm lắm.”
Giọng nhỏ, tràn đầy khinh thường, Phương Hiệt nghe phát biết ai luôn—— Đàm Trác.
“Mấy đứa con gái gửi thư tình cho cậu ta có vấn đề à? thật sự nghĩ cậu ta là “hàng ngon” nữa cơ đấy.” Thằng kia nói.
Phương Hiệt tắt nước, lấy một tờ giấy lau tay, ra hiệu cho Từ Hàng ở bên cạnh quay trở lại lớp học.
Từ Hàng kinh ngạc nhìn Phương Hiệt, có lẽ không hiểu tại sao cậu lại bình tĩnh như vậy, tức giận đi theo Phương Hiệt ra ngoài.
Thật ra Phương Hiệt không thấy bực gì, cũng chỉ nói xấu vài câu, không chửi bậy, huống chi từ tiểu học đến giờ toàn bị nói xấu sau lưng như này.

Không cần so đo để ý tới.
Ngay lúc Phương Hiệt chuẩn bị bước ra ngoài, giọng nói của Đàm Trác lại vang lên.
“Không chỉ mỗi đám con gái lớp bên đâu mà đám con gái lớp mình cũng thế.


Tưởng Hân Hinh ngày nào cũng dán mắt nhìn cậu ta, đợt thi vật lý nửa đêm còn ở cùng nhau, chả biết làm gì nhau trong phòng…”
“Đệt, hahaha, thật á?”
Giây tiếp theo, Từ Hàng nhìn thấy Phương Hiệt quay lại nhà vệ sinh.
Đàm Trác vừa đi vệ sinh xong, vừa nói chuyện với người bên cạnh vừa đi ra ngoài, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Phương Hiệt đang tiến đến.

Cậu ta thót tim, chưa kịp phản ứng thì đã bị Phương Hiệt đá vào người.
Cú đá của Phương Hiệt rất dứt khoát, Đàm Trác kêu thảm thiết rồi khụy xuống đất, thằng bên cạnh hoảng sợ muốn chạy tới giúp, Phương Hiệt quay đầu lại chỉ cậu ta bảo:
“Đứng im đấy, nếu không đến lân mày.”
Cậu ta đờ người, không dám nhúc nhích, Từ Hàng lao tới túm lấy cậu ta.
Phương Hiệt quay đầu nhìn Đàm Trác nằm dưới mặt đất, cậu ta chưa bò dậy được, kính rơi sang một bên.

Sàn nhà vệ sinh đầy vết nước trộn với thuốc khử trùng, quần áo của Đàm Trác cũng ướt sũng, nhìn trông nhếch nhác.

Cậu ta ngước lên nhìn Phương Hiệt với đôi mắt kinh hãi, giọng nói đanh thép: “Mày làm gì thế! Đây là trường học đấy! Tao sẽ mách giáo viên ——”
Cậu ta chưa nói xong, Phương Hiệt đã đấm một cú vào mặt cậu ta.
Đàm Trác nước mắt nước mũi giàn dụa, lần này cậu ta nằm im trên đất, không dám hé mồm.

Phương Hiệt khụy xuống nắm cổ áo cậu ta, nhìn cậu ta từ từ nói:
“Tao bảo tao sẽ đánh mà, quên rồi à?”
Đàm Trác run lên, không dám phát ra tiếng nào, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên mặt.
“Mày mắng chửi tao sau lưng tao cũng có thể giả bộ không nghe thấy.

Đừng có nói mấy chuyện tục tĩu không phù hợp với tuổi như này.”
Phương Hiệt đến gần Đàm Trác đang nằm ở dưới mặt đất, nhìn chằm chằm cậu ta lạnh lùng nói:
“Với lại đừng có lôi người khác vào, đặc biệt là lôi con gái vào những câu chuyện tin đồn ô uế ghê tởm của mày, sau này mà tao còn nghe thấy thì tao sẽ cắt lưỡi mày đấy, nghe chưa?”
Phương Hiệt bình tĩnh nói, giọng điệu không đùa giỡn.

Mãi cho đến khi Đàm Trác hoảng hốt gật đầu, Phương Hiệt mới buông cậu ta ra, đứng dậy rời khỏi nhà vệ sinh.

Bình Luận (0)
Comment