Giang Tri Tân lái xe từ Vân Thất sang trường trung học cơ sở số 1 Thiệu Giang, nhanh chóng đậu xe rồi chạy tới văn phòng, theo lời Đường Dịch nói leo lên lầu ba, Đường Dịch đã đợi sẵn ở cửa văn phòng.
Giang Tri Tân bước đến gần Đường Dịch, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Xích mích với bạn cùng lớp dẫn đến đánh nhau.” Đường Dịch tỏ vẻ bất lực: “Hình như nói gì đó sau lưng Phương Hiệt, tình cờ bị Phương Hiệt nghe thấy.
Còn chi tiết hơn thì không biết, đứa nhỏ nhà mày kín miệng quá.”
“Người có bị làm sao không?” Giang Tri Tân hỏi.
“Phương Hiệt nhà mày không sao, còn đứa nhỏ kia thì sứt sát tí.” Đường Dịch chỉ vào văn phòng, “Trong đó đấy, mày vào mà xem.”
Giang Tri Tân cũng không hỏi nhiều nữa, đẩy cửa đi vào.
Chủ nhiệm Cao tạm thời vắng mặt, trong phòng chỉ có học sinh với phụ huynh.
Phương Hiệt ngồi gần cửa nhất, khi nghe thấy tiếng mở cửa cậu lập tức quay đầu lại nhìn.
Khi nhìn thấy Giang Tri Tân đi vào, Phương Hiệt đứng dậy ngay, nhìn Giang Tri Tân.
Từ khi Đường Dịch gọi phụ huynh đến giờ Phương Hiệt luôn đợi Giang Tri Tân.
Bây giờ người đến rồi thì cậu lại thấy hoảng.
Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên Phương Hiệt đánh nhau bị gọi phụ huynh.
Kết quả, lần đầu tiên người bị gọi lại là Giang Tri Tân.
Cậu thấy hơi ngại.
Giang Tri Tân bước đến gần cậu, nhỏ giọng hỏi:
“Không sao chứ?”
“Không sao hết.” Phương Hiệt đáp.
Giang Tri Tân nhanh chóng nhìn lướt qua Phương Hiệt, thấy toàn thân không có vết thương gì lắm, quần áo gọn gàng, xem ra không có chuyện gì.
Anh thở nhẹ nhõm, cuối cùng trái tim treo lơ lửng trên đường đi cũng buông xuống, quay đầu nhìn những người khác.
Ngồi bên cạnh Phương Hiệt là một cậu bạn to cao, da ngăm đen, trông khá quen.
Giang Tri Tân nhận ra đây là bạn cùng bàn Phương Hiệt, buổi họp phụ huynh và leo núi lần trước anh gặp rồi.
Đứng cạnh là một người phụ nữ trung niên, cau mày bất đắc dĩ, thỉnh thoảng nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.
Có hai học sinh đứng cách xa Phương Hiệt, một người cao to khỏe, đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Người còn lại trông rất gầy, đeo một cặp kính, trên mặt có vết bầm tím rõ ràng, nhìn hơi đáng sợ, nhưng Giang Tri Tân biết đó chỉ là vết thương ngoài da.
Từ khi anh vào cửa học sinh đó đã lén nhìn anh rồi, khi anh quay lại nhìn thì cậu ta vội quay mặt đi chỗ khác.
Giang Tri Tân không nhìn nữa.
“Vừa rồi thầy Đường nói chuyện với anh ở ngoài cửa chưa?” Phương Hiệt ngập ngừng nhỏ giọng nói, “Hai đứa kia nói mấy lời….ghê tởm sau lưng, tôi tình cờ nghe thấy.”
Phương Hiệt mím môi: “Tôi hơi bốc đồng một chút…”
Khiến bây giờ Giang Tri Tân phải đứng đây, đối mặt với thầy giáo và phụ huynh khác.
“Không sao đâu.” Giang Tri Tân nghe thấy chút hoảng khó thấy dưới sự bình tĩnh của Phương Hiệt.
Anh đặt tay lên vai Phương Hiệt rồi ấn nhẹ.
“Tí nữa lại nói.”
Không bao lâu sau, bố của Lưu Kiệt cũng vội vàng đi vào.
Đối phương xách theo một chiếc cặp, có vẻ từ nơi làm việc qua luôn đây.
Đầu tiên ông ta kiểm tra xem con mình có bị thương hay không, sau đó quở trách vài câu.
Phụ huynh của học sinh khác đều có mặt ở đây, có người đã ngồi đây đợi gần tiếng đồng hồ, cửa đột nhiên bị mở thật mạnh.
Người bước vào là một người đàn ông trung niên khoảng 40-50 tuổi, người rất gầy, trông yếu ớt.
Trong một mùa đông lạnh giá như vậy mà ông ta chỉ mặc một chiếc áo khoác dáng ngắn.
Quần áo mặc nhiều cũ kĩ,không được sạch sẽ cho lắm, cổ tay áo và quần vẫn còn loang lổ màu xám xi măng và màu vàng đất, khiến ông ta càng trông rụt rè.
Trước tiên ông ta cẩn thận nhìn xung quanh, nhìn thấy Đàm Trác thì bước nhanh tới.
Vừa xem xét vết thương trên mặt Đàm Trác vừa đau lòng lẩm bẩm: “Ôi chao, sao thế này? có đau không …”
Nếu vừa nãy mặt Đàm Trác không có chút biểu cảm thì từ khi bố cậu ta vào – vẻ mặt của cậu ta đầy vẻ kinh tởm.
Vừa né tránh bàn tay muốn xem vết thương của bố mình, vừa sốt ruột gặng lên: “Đừng đụng vào tôi!”
Người đàn ông kia lập tức co tay lại, đứng bên cạnh con trai mình.
Đến giờ thì ông ta mới có vẻ nhận ra mọi người trong phòng đều đang nhìn mình.
Sửng sốt vài giây rồi cười khiêm tốn, ông ta gật đầu chào mọi người một cái.
Nhìn thấy Giang Tri Tân và bố của Lưu Kiệt, ông ta vội vàng lấy một gói thuốc màu đỏ mận năm sáu tệ ra trong túi ra, muốn mời thuốc.
Đường Dịch đi vừa đi vào vội vàng nói: “Bố Đàm Trác, ở trường học có quy định không được hút thuốc.”
Ngực Đàm Trác lên xuống dữ đội, sắc mặt xanh mét trắng bệch, nhìn bố mình bảo: “Đứng im đi, đừng làm mất mặt nữa được không ?!”
Bố Đàm Trác nghe thấy thì vội vàng đút điếu thuốc lại, không dám nói gì.
“… Chậc.” Phương Hiệt nghe thấy Giang Tri Tân đứng bên cạnh thì thầm: “Chắc đây không phải lần đầu tiên bạn học của em bị đánh đâu nhỉ.”
Phương Hiệt: “……”
Đường Dịch đứng bên cạnh tất nhiên cũng nghe thấy, lườm Giang Tri Tân một phát, ra hiệu anh đừng nói nhảm.
Quay đầu cau mày nhìn Đàm Trác: “Đàm Trác nói chuyện với bố mẹ hẳn hoi.”
Người đàn ông nhanh chóng xua tay nói: “Không sao.”
Đàm Trác im lặng.
Sau khi tất cả các phụ huynh đến đông đủ, Chủ nhiệm Cao cũng trở lại văn phòng.
Trước mặt mọi người Đường Dịch kể lại đại khái mọi chuyện, không kể cụ thể.
Sau khi Đường Dịch kể xong, Chủ nhiệm Cao đặt tách trà xuống và nói tiếp: “Mời các bậc phụ huynh đến là cũng mong rằng các bậc phụ huynh và nhà trường sẽ làm tốt công tác giáo dục và quản lý con em mình, để các em biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, kiên quyết chấm dứt những hành vi tương tự… ”
Chủ Nhiệm Cao một mình nói gần 5 phút, cuối cùng cũng dừng lại.
“Các phụ huynh có ý kiến gì không?”
Thật ra Lưu Kiệt với Từ Hàng cũng không làm gì, cũng không có chuyện gì xảy ra, hai vị huynh đấy cũng không nói cái gì.
Bố của Đàn Trác mấp máy miệng, nhưng không nói gì.
Trong bầu không khí im lặng, Giang Tri Tân lên tiếng trước.
“Đánh người trong trường thật sự là sai.
Tôi xin lỗi thay con em mình, tôi sẽ chịu trách nhiệm chi phí thuốc men.”
Phương Hiệt ngạc nhiên, sau đó quay sang nhìn Giang Tri Tân.
Anh không nhìn cậu mà nhìn về phía trước, giọng điệu rất bình tĩnh, còn tay anh thì vẫn đặt trên vai Phương Hiệt, không buông xuống.
“Phương Hiệt rất trung thực, nhưng tôi rất tò mò hai em học sinh kia nói gì mà khiến Phương Hiệt động tay động chân? Đánh nhau là sai, nhưng bịa đặt vu khống người khác cũng sai mà, đúng không?”
Bố của Lưu Kiệt không nhịn được phun một câu: “Chắc bạn cùng lớp nói giỡn nhau thôi.”
“Mắc cười quá, Phương Hiệt không thấy buồn cười, bây giờ lại kêu giỡn.”
Giang Tri Tân quay đầu lại cười bảo: “Bịa đặt trên mạng còn bị truy cứu pháp lý nữa là, sao chuyện rõ rành rành như này lại là giỡn? Vô lý vừa thôi.”
Giang Tri Tân ngoài miệng nói một lời xin lỗi, nhưng khi ai nói Phương Hiệt một câu anh lập tức đáp lại mười câu.
Đường Dịch suýt chết ngạt bởi vì Giang Tri Tân rõ ràng đang bao che cho con em mình, vội vàng kết thúc trận chiến.
“Được rồi, được rồi, dù sao bọn nhỏ đều học chung một lớp, hội phụ huynh cũng thường xuyên gặp mặt, mọi người hoà bình một chút.”
Cuối cùng phụ huynh cũng giải quyết ổn thỏa, Chủ nhiệm Cao tiếp tục: “Bịa đặt hay đánh người đều trái với quy định.
Nhà trường quyết định phạt từng người ——”
Đường Dịch lập tức gọi to “Chủ nhiệm Cao” anh ra hiệu ra ngoài bàn bạc vài câu.
Thật ra cũng không có nguyên nhân nào khác.
Nếu làm sai chuyện gì có thể bị phạt nặng hoặc nhẹ, đôi khi nhà trường sẽ không phạt gì cả.
Nhưng lớp 12 rồi bị phạt thì thật sự không đáng, đặc biệt Phương Hiệt vừa thi được giải ba toàn tỉnh, vừa được cộng 10 điểm.
Đang rà soát hạnh kiểm của học sinh, nếu có hình thức xử phạt, khả năng sẽ bị thu hồi giải thưởng.
Không nói đến trường trung học số 1 Thiệu Giang, lần này toàn bộ thành phố Thiệu Giang chỉ có mỗi Phương Hiệt lấy được giải ba toàn tỉnh, chuyện này có chút nghiêm trọng.
Tuy nhiên, học sinh ngang nhiên vi phạm kỷ luật ở trường, nếu không bị phạt thì chắc chắn không được.
Cuối cùng hai người bước từ bên ngoài vào.
Chủ nhiệm Cao uống một hớp trà rồi tiếp tục.
“Bàn bạc xong thì quyết định cho cả bốn em nghỉ học 3 ngày, viết bản kiểm điểm ngàn chữ rồi đưa cho phụ huynh kí, lúc nào trở lại trường thì nộp cho tôi.”
Sau khi rời khỏi văn phòng, mẹ của Từ Hàng lập tức lái xe đi.
Phương Hiệt nói với Từ Hàng: “Tớ xin lỗi.”
Đối phương chỉ đi vệ sinh cùng cậu mà cũng bị vướng theo.
Từ Hàng vội xua tay: “Không sao, coi như nghỉ ngơi mấy ngày.
Tớ bị mẹ mắng quen rồi ấy.”
Cậu ta gãi gãi đầu nói nhỏ: “Anh trai cậu vừa rồi ngầu lắm.”
Phương Hiệt mỉm cười và quay lại nhìn Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân đang hỏi bố Đàm Trác là có muốn anh đưa họ đến bệnh viện kiểm tra không.
Bố Đàm Trác chưa kịp trả lời Đàm Trác đã rống lên:
“Anh không cần phải đạo đức giả!”
Bố Đàm Trác vội vàng xua tay í nói không cần.
Giang Tri Tân nghe Đàm Trác rống thế thì chắc chắn cậu ta chắc chẳng bị gì cả, anh thêm WeChat của bố Đàm Trác trước.
Chả biết ông ta dùng diện thoại gì mà đơ kinh khủng, vào phần mềm thì lác.
Giang Tri Tân kiên nhẫn chờ đợi, thấy đối phương hơi ngại, anh cười nói: “Không sao, trời lạnh điện thoại nào cũng vậy.”
Sau khi thêm WeChat, Giang Tri Tân cất điện thoại bảo: “Thuốc men, chi phí y tế hết bao nhiêu thì cứ nhắn WeChat cho tôi, tôi sẽ chuyển cho chú.”
Anh nói tiếp: “Dù sao thì Phương Hiệt cũng sai, tôi xin lỗi.”
Phương Hiệt đứng cách đó không xa chứng kiến từ đầu đến đuôi.
Sau nghe bị nghỉ học ba ngày, Phương Hiệt quay trở lại lớp học để thu dọn đồ đạc của mình.
Tài liệu ôn tập, giấy kiểm tra, sách bài tập, vở ghi …
Chuẩn bị vào lớp, Phương Hiệt không muốn làm phiền người khác, vì vậy cậu nhét tất cả mọi thứ vào cặp sách của mình, ở trước mắt bao người ra phòng học.
Lên xe rời trường, Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân đang lái xe do dự không biết nói gì.
Ít nhất thì cũng xin lỗi Giang Tri Tân, trông anh hôm nay rất kiềm chế….
“Đừng nói xin lỗi tôi.” Giang Tri Tân nói.
Đột nhiên Phương Hiệt nghe thấy anh mở miệng, ngây người rồi đột nhiên mỉm cười.
Giang Tri Tân thật sự …cái gì cũng biết.
“Được rồi.” Phương Hiệt đáp, sau đó hỏi: “Anh không muốn hỏi gì sao?”
“Có” Giang Tri Tân nói “Vốn dĩ muốn hỏi tại sao em lại đánh người, sau lại thấy đứa kia nó thiếu đòn thật.”
Phương Hiệt vui vẻ, Giang Tri Tân cũng cười theo, sau đó hỏi, “Thế nó nói gì mà em đánh? kể được không?”
“Được” Phương Hiệt mỉm cười: “Nó bảo em yêu đương với một bạn nữ cùng lớp.”
… Giang Tri Tân quay đầu lại liếc Phương Hiệt, sau đó hơi nhướng mày.
“Yêu?”
“… Không phải” đột nhiên Phương Hiệt trở nên căng thẳng, theo bản năng ngồi dậy giải thích.
“Nó nói bậy, hồi thi vật lý, cả đám có cùng nhau ôn thi, trong đó có bạn gái đấy….
thì ngồi chữa đề cùng nhau thôi.”
“Tôi biết là nói bậy.”
Giang Tri Tân cười.
Phía trước có đèn đỏ, Giang Tri Tân dừng xe, nhìn đèn đỏ đếm ngược hơn một trăm giây.
“Tại sao trông em lại lo lắng như vậy?”
“Tôi không lo lắng.” Phương Hiệt đáp.
“Ồ.” Giang Tri Tân nói.
“… Tôi thực sự không lo lắng.” Phương Hiệt quay đầu nhìn Giang Tri Tân: “Tôi bảo tôi thích con trai, người tôi thích——”
Cửa sổ đóng hết, trong xe rất yên tĩnh.
Đèn đỏ phía trước không ngừng nhảy giây, trên kính chắn gió cũng không ngừng nhấp nháy.
Phương Hiệt cảm thấy tim mình đang đập loạn nhịp với nó.
Người tôi thích là con trai.
Người tôi thích hơn tôi mười tuổi, một người rất ngầu..
Người tôi thích là anh.
Cậu không thể nói ra… một chút cũng không thể nói ra.
Sau khi nói xong Giang Tri Tân sẽ phản ứng như thế nào, anh sẽ tiếp tục trốn tránh hay tiếp tục giả vờ như không hiểu, hoặc vẫn sẽ tức giận, hoặc sẽ đánh cậu …
Phương Hiệt không muốn Giang Tri Tân phải khó chịu.
Lúc này, Phương Hiệt nghe thấy Giang Tri Tân ngồi bên cạnh khẽ mỉm cười.
“Người em thích đang đợi đèn đỏ.”
Giang Tri Tân nhìn đèn đỏ nhấp nháy trước mặt, chậm rãi nói.