Cơn Bão Màu Cam

Chương 72


Sau khi Giang Tri Tân nói xong câu này, cả phòng khách im lắng mấy giây.
Phương Hiệt hơi ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau với Giang Tri Tân.

Cậu đang nằm trên người Giang Tri Tân, trán hai người áp vào nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Phương Hiệt luôn cảm thấy mối quan hệ của Giang Tri Tân với cậu vẫn giống như trước đây, vẫn giống như một anh đang dung túng cho một thằng nhóc, trải nghiệm cuộc sống và kinh nghiệm sống của hai người cũng hoàn toàn khác nhau.

Vì vậy cậu đã cố gắng hết sức để bản thân trưởng thành và gánh vác trách nhiệm của một người yêu trong mối quan hệ này, nhưng đôi khi cậu cảm thấy Giang Tri Tân không cần cậu phải có trách nhiệm gì cả…
Nhưng bây giờ, Giang Tri Tân nói rằng anh ấy cần cậu.
Những suy nghĩ rối ren ban đầu của Phương Hiệt lập được giải tỏa, cậu lặng lẽ ôm Giang Tri Tân, im lặng nhìn anh.
Một lúc sau, Giang Tri Tân nói: “Không tệ lắm, đôi mắt này nhìn thêm tí nữa sẽ đỏ chót.” [1]
“… Chết tiệt.” Phương Hiệt đang cảm độc lập tức muốn bật cười, cậu hơi lùi về phía sau một chút.
“Chỉ hơi xúc động thôi, anh đừng phá hỏng bầu không khí như thế này được không?”
Giang Tri Tân cũng cười: “Xin lỗi em, tôi tưởng như vậy đã xong rồi.”
“… Lại hôn nữa đi.”
Phương Hiệt cúi đầu, lưỡi đi vào giữa môi răng của anh.

Giang Tri Tân phối hợp thả lỏng cùng cậu, môi răng quấn lấy nhau, hơi thở của hai người dần trở nên nóng ẩm.
Hai người hôn nhau một hồi, Phương Hiệt đưa tay xuống vén áo Giang Tri Tân lên, lộ ra vòng eo trắng như tuyết.

Sau khi hơi thở trong phòng từ nặng nề trở lại bình thường, không biết bánh trôi xuất hiện từ lúc nào đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm từng cử động của Giang Tri Tân và Phương Hiệt.
Cả hai người đều đã cởi hết áo, Phương Hiệt đè lên người Giang Tri Tân, da thịt dán vào nhau khiến cậu vừa buồn ngủ vừa thoải mái.


Giang Tri Tân nhìn ánh mắt của bánh trôi, vuốt ve mặt Phương Hiệt.
“Bàn với em một chút Phương Tiểu Hiệt, lần sau có thể tìm chỗ bình thường được không? Lần nào ở phòng khách cũng bị bánh trôi nhìn thấy, dậy hư nó mất.”
Phương Hiệt nhắm mắt lại, nằm sấp không nhúc nhích, nghe thấy anh bảo thì nhếch mép cười hai lần.
“Hư thế nào được, nó là thái giám.”
“…Tổn thương ghê” Giang Tri Tân vỗ mặt Phương Hiệt “Dậy đi.”
Phương Hiệt đứng dậy, vì quá muộn cậu và Giang Tri Tân chen chúc tắm cùng nhau.

Cậu muốn về phòng ôn tập một tiếng, mãi đến hai giờ mới đi ngủ.
Mới nửa tiếng trước còn cùng người yêu không biết ngượng “giúp nhau” trong phòng khách, nửa tiếng sau lại ngồi làm toán hình … Phương Hiệt cảm thấy cuộc sống của mình thật là nhiều màu sắc.
Mau thi vào đại học đi, thi đại học xong lại được yêu nhau, hôn hít, sờ mó nhau … Hay, hơi quá đà một chút, làm chuyện mà người lớn làm yêu …
(Tác giả sợ bay màu lên mọi người thông cảm :))) chị ấy không dám viết học sinh cấp 3 ch!ch nhau với người yêu)
Chậc, đồ Phương Tiểu Hiệt không biết xấu hổ.
Vì vụ tối hôm qua mà Giang Tri Tân đã bỏ dở bữa tiệc tối, tuy rằng xảy ra chuyện thật, nhưng vẫn không hay lắm.

Dù gì anh cũng là chủ nhà, lại mời mọi người đi ăn trưa.
Đồng đội anh không để ý tới chỉ hỏi anh đã giải quyết xong việc chưa, biết sự việc đã giải quyết xong còn nói đùa: “Hôm qua chúng em còn tưởng anh với đội phó đi ra ngoài tán gẫu với nhau, nhưng mãi lâu sau đội phó quay lại nói rằng phải đến đồn cảnh sát, khiến tụi em hoảng.”
“Vậy à?” Giang Tri Tân nhìn Cố Văn Diệu bên cạnh rồi cười đáp.
“Vâng anh, nhưng sau đấy đội phó bảo không có chuyện gì đâu, bảo tụi em về trước.”
“Không có gì nghiêm trọng thật.” Giang Tri Tân vỗ vai đối phương: “Khiến mấy đứa lo lắng rồi.”
“Này, anh nói cái gì vậy …”


Hôm nay là chủ nhật, hầu hết mọi người đều đi về để mai còn đi làm.

Giang Tri Tân đãi khách ăn trưa rồi tiễn từng người đi, tung hoành một ngày, gần bốn năm giờ mới kết thúc.
Cố Văn Diệu không đi, cậu ta đã xin nghỉ phép dài ngày, theo lời cậu ta nói thì sẽ ở Thiệu Giang hai ngày rồi mới về quê thăm bố mẹ.
Hôm qua Cố Văn Diệu thực sự đã giúp đỡ rất nhiều, vì vậy sau khi tan cuộc Cố Văn Diệu muốn nói chuyện với Giang Tri Tân một chút, Giang Tri Tân không từ chối.
Hai người tìm đại một quán cà phê, gọi món xong, chờ phục vụ bưng đồ lên, Cố Văn Diệu mới nhìn Giang Tri Tân nói.
“Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện, không có trò chuyện được hẳn hoi.

Không ngờ anh lại vẫn làm bar.”
Trước khi chia tay, Cố Văn Diệu biết Giang Tri Tân làm việc trong quán bar, nhưng vì khoảng cách và thông tin liên lạc, đến khi chia tay cũng chẳng hỏi được cụ thể.

“Quá lười, tôi không muốn đổi công việc.” Giang Tri Tân tự giễu cười.
“Tốt lắm, sếp Giang.” Cố Văn Diệu cười cười: “Mở bar không dễ, mấy năm nay vất vả rồi.”
“Không sao.” Giang Tri Tân uống một hớp cà phê, đặt cốc xuống nói: “Không lỗ vốn là được, tôi không quan tâm đến những thứ khác.”
“Vậy thì anh quan tâm đến điều gì? Nuôi dạy con cái?” Cố Văn Diệu hỏi.
Câu hỏi vừa mới phun ra, giữa hai người hoàn toàn im lặng.

Giang Tri Tân ngẩng đầu nhìn cậu ta, không nói chuyện.
Mặt Giang Tri Tân không hề có cảm xúc, có những cảm xúc lạnh lùng trong mắt anh, Cố Văn Diệu vô thức uống một hớp nước, cười bảo: “Đùa thôi, nhưng hôm qua anh đúng là doạ tôi đấy.”

“Đoán được chắc anh có bạn trai nhưng không ngờ lại là học sinh trung học cơ sở.

Đồng phục hôm qua mặc rõ mồn một.” Cố Văn Diệu nói.
Giang Tri Tân nhếch miệng cười, nhưng trong mắt không có ý cười, giọng điệu bình tĩnh: “Học sinh trung học phổ thông, 18 tuổi, không phải là trẻ vị thành niên.”
“À, anh——” Cố Văn Diệu cười cười nhìn Giang Tri Tân: “Tôi không có ý đó, anh đừng hiểu lầm tôi.”
Cậu ta chèn thêm một câu nữa: “Tôi cũng biết chúng ta đã chia tay rồi, không có ý kiến ​​gì khác đâu.”
“Tôi chỉ nghĩ cậu ấy hơi——còn quá trẻ.” Cố Văn Diệu khựng lại: “Lúc tôi đuổi theo anh cũng tầm mười chín tuổi, tôi nhớ lúc đó anh từ chối tôi vì tôi còn quá nhỏ… Phương Hiệt không thể trưởng thành hơn tôi lúc đó được.”
Lúc đó, khoảng cách tuổi tác giữa Cố Văn Diệu và Giang Tri Tân chỉ là hai tuổi, không giống như Phương Hiệt bây giờ, khoảng cách mười tuổi.
Cố Văn Diệu nhìn Giang Tri Tân, thấy biểu cảm trên mặt anh bình thường mới tiếp tục.
“Có thể tôi hơi tọc mạch, nhưng tôi vẫn mong anh suy nghĩ sáng suốt.

Kém mười tuổi nghĩa là anh phải gánh thêm nhiều trách nhiệm hơn, đặc biệt anh lại là người thích ôm trách nhiệm vào người.”
“Trước kia còn ở quân đội, nếu người trong lớp không đạt tiêu chuẩn thì anh lại thấy đó là trách nhiệm của mình, tập đi luyện lại, ai làm sai anh cũng nhận trách nhiệm, cùng phạt cùng, sau này bị thương anh cũng nhận trách nhiệm là do mình, anh không tính trước nguy hiểm…”
“Nếu anh định yêu một học sinh trung học 18 tuổi, thì anh lại nghĩ rằng mình phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của cậu ta.

Bao gồm cả việc học hành, thi vào đại học, bố mẹ, come out …mà chắc gì cậu kia đã gánh vác nổi trách nhiệm, dù sao Phương Hiệt vẫn còn nhỏ.”
“Như thế quá mệt mỏi, Giang Tri Tân à, là bạn bè tôi hy vọng anh suy nghĩ cẩn thận.” Cố Văn Diệu nói.

Hai ly cà phê đặt hai bên bàn tỏa ra mùi thơm đắng, trên bàn là một chậu cây Thần Tài to bằng lòng bàn tay, mùa đông vẫn tươi tốt.
“Thật ra tối qua Phương Hiệt tới đón tôi cũng rất thừa, mọi chuyện cũng gần xong rồi, tôi có thể tự mình bắt taxi về nhà, chắc còn nhanh hơn Phương Hiệt đến đón.” Một lúc lâu sau, Giang Tri Tân đột nhiên lên tiếng, giọng nói anh bình tĩnh.

“Nhưng đêm khuya khoắt em ấy vẫn chạy ra ngoài, còn chẳng có thời gian thay quần áo, chỉ vì em ấy cảm thấy rằng đây là điều em ấy nên làm.

Trở về nhà còn tự mình ngồi ôn tập đến 2 giờ sáng, bây giờ nếu tôi gọi, tôi đoán em ấy vẫn đang làm bài kiểm tra.”

Cố Văn Diệu sửng sốt, nhìn mắt Giang Tri Tân không nói chuyện.

“Trách nhiệm là của cả hai bên.

Không có chuyện vì người đó còn nhỏ mà không thể chịu được trách nhiệm.

Phương Hiệt đúng là chỉ mới 18 tuổi, nhưng em ấy chịu trách nhiệm với tôi và cuộc sống của mình theo cách riêng của em ấy.

Cho nên đừng cảm thấy vì em ấy tuổi nhỏ nên không đáng tin cậy, cũng đừng nghĩ em ấy vì còn nhỏ nên— ”
Giang Tri Tân nói chuyện được nửa câu, nhếch khóe miệng cười nhẹ.
“Phương Hiệt là người yêu của tôi.

Nhỏ tuổi cũng là người yêu của tôi.”
Ngày hôm đó Cố Văn Diệu cũng chẳng nói gì nữa, nhưng sau đó đã gửi cho Giang Tri Tân một tin nhắn xin lỗi vì hơi tọc mạch.

Tình cờ hôm đó Giang Tri Tân có chút bận, mãi muộn mới nhìn thấy, nhắn lại “Không sao.”
Chuyện này kết thúc.

Cho đến khi Cố Văn Diệu rời đi, Phương Hiệt không biết rằng Giang Tri Tân đã nói chuyện như vậy với cậu ta, gần đây cậu rất bận, sắp kết thúc học kỳ, giờ là giai đoạn nước rút, thầy và trò thi nhau nhồi kiến ​​thức, cứ như bát thuốc này đến bát thuốc khác, dù có là một học bá như Phương Hiệt đi chăng nữa thì vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng mỗi tối khi cậu nghỉ ngơi một chút trong giờ ôn tập, cậu lại bình tĩnh lạ thường khi nhìn thấy ánh sáng trong phòng khách.
Giang Tri Tân đã ở bên cậu.
Dựa vào niềm tin này, Phương Hiệt nghiến răng vượt qua kỳ thi đại học kỳ thi cuối khóa, kết quả đạt được ngoài mong đợi của bản thân.
Không cần phải nói, kỳ thi cuối khoá, Phương Hiệt thi đứng thứ hai tỉnh.

Bình Luận (0)
Comment