Hôm nay là ngày làm việc, Chu Linh vẫn chưa tan làm, Phương Hiệt tập mãi cũng thành thói quen, ra khỏi sân bay thì gọi cho mẹ rồi tự bắt xe về nhà.
Nhà của Phương Hiệt là một ngôi nhà biệt lập, có ba tầng, phòng của cậu ở tầng hai.
Lúc vào cửa nhà rất yên tĩnh, không có ai ở nhà.
Phương Hiệt xách hàng lý trở về phòng, căn phòng khá sạch sẽ, khăn trải giường, mền gối đều mới, chắc là người giúp việc đã dọn trước.
Phương Hiệt cất những đồ cậu mang về, xếp những cuốn sách và tài liệu ôn tập khác nhau mà cậu mang về lên trên bàn.
Sau khi sắp xếp mọi thứ sạch sẽ xong, Phương Hiệt kéo ghế ra, ngồi xuống trước bàn làm việc.
Bàn làm việc ngay trước cửa sổ.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng chiếu vào khiến cậu cảm thấy thoải mái.
Phương Hiệt đã ở căn phòng này hơn mười năm rồi, trong phòng có rất nhiều thứ từ xưa đến nay, chẳng hạn như sách giáo khoa, hình vẽ, đĩa CD game …
Chắc rằng Giang Tri Tân rất thích CD game, khi về Thiều Giang cậu có thể mang về cho anh vài đĩa.
Không được rồi Phương Hiệt, mày vừa mới về thôi đấy.
Phương Hiệt nhìn nó một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Giang Tri Tân.
“Em tới rồi.”
Giang Tri Tân không trả lời, Phương Hiệt rảnh không có gì làm, buông di động cầm quyển tài liệu “Một trăm bài luân mẫu tiếng anh” mở một trang bất kỳ ra.
Chờ đến khi làm xong một bài luận thì di động của Phương Hiệt vang lên, cậu liếc nhìn, là Giang Tri Tân gọi.
Phương Hiệt nghe điện thoại, giọng nói của Giang Tri Tân vang lên cùng với tiếng kêu thảm thiết của bánh trôi.
“Vừa về đến nhà à?”
Phương Hiệt “ừm” một tiếng, và hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Tắm cho em trai em đấy.” Giang Tri Tân đáp.
Phương Hiệt ngạc nhiên mấy giây mới hiểu, cậu bật cười.
“Đệt, bảo sao sao nó gào dữ vậy.”
“Không chỉ gào mà còn lộn xộn nữa, phiền chết anh.” Giọng nói của Giang Tri Tân tươi cười, tâm trạng có vẻ không tồi: “Chờ em về tắm cho nó.”
Phương Hiệt lại hỏi: “Dựa vào cái gì?” Sau đó cậu nghĩ đến câu “em trai của em” vừa rồi của Giang Tri Tân, thuận miệng tiếp câu: “Nó vẫn là con của anh đấy thôi.”
Giang Tri Tân trả lời luôn, làm người khá tổn thương mà không nói lắp: “Vậy em phải gọi tôi là ba à?”
Phương Hiệt “chậc” một tiếng, chậm rãi nói: “….Anh cứ vậy đi, chờ em về.”
“Oa, doạ anh sợ chết khiếp” Giang Tri Tân tỉnh bơ trả lời như không, sau đó mới hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Phương Hiệt nhìn xuống “Một trăm bài luận mẫu tiếng Anh” trước mặt, trả lời: “Viết luận văn.”
“… Cái gì?”
“Một trăm bài luận tiếng Anh”, mới làm đến chương sáu mươi.” Phương Hiệt trả lời
Giang Tri Tân ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi thở dài.
“Ôi trời” Giọng điệu của Giang Tri Tân nửa cười nửa không thể tin được: “Việc đầu tiên khi về nhà là ôn bài hả học bá.”
“Không phải.” Phương Hiệt cười đáp, “Việc đầu tiên là gửi tin nhắn cho anh.”
Đầu tiên là gửi tin nhắn cho anh, thứ hai là làm bài, thứ ba là trả lời điện thoại của anh… Người từ đầu đến cuối em nghĩ đến là anh.
Giang Tri Tân cười một tiếng, cuối cùng anh nói: “Kiên trì mấy ngày, ai lại đi nhớ người đất khách.”
“Rồi” Phương Hiệt đáp, “Tắm rửa cho em trai em đi, nó kêu thành gì rồi kìa.”
“Tình anh em sâu nặng à?” Giang Tri Tân lại cười, “Vậy cúp máy đây, tối lại nói chuyện.”
“Ừm, cúp đây.”
Cúp máy xong, Giang Tri Tân buông điện thoại, trừng mắt to nhỏ với bánh trôi.
“Đừng nhìn tao chằm chằm như thế.” Giang Tri Tân vươn tay gãi gãi cằm nó “Anh của mày bây giờ không về được, không ai chống lưng cho mày đâu.”
Bánh trôi lười nói chuyện với anh, “meo” một tiếng, vẻ mặt chán nản.
Giang Tri Tân không để ý, bỏ vòi sen xuống.
Trong tiếng nước chảy, Giang Tri Tân thở dài.
“Anh của mày rất nhớ tao.”
Anh sờ sờ đầu bánh trôi, “Tao cũng nhớ anh mày rất nhiều.”
Sau khi tắm rửa xong, Giang Tri Tân kiên nhẫn ôm con mèo rồi lau khô lông, anh nhìn một vòng cảm thấy rất hài lòng, không quan tâm bánh trôi đồng ý hay không, anh chụp mấy tấm gửi cho Phương Hiệt.
“Xong rồi, không vùng vẫy chết anh.”
Phương Hiệt bấm vào bức ảnh, chắc là bánh trôi không hợp tác lắm, Giang Tri Tân dùng một tay ôm nó trong ngực.
Bánh trôi trợn to hai mắt, vẻ mặt hoảng hốt, nội tâm có lẽ là “Phàm nhân mà cũng dám ôm trẫm!”
Phương Hiệt vui vẻ, lại bấm vào ảnh của Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân ở sau bánh trôi, nở một một nụ cười nho nhỏ, niềm hạnh phúc của anh dựa trên nỗi đau của bánh trôi.
Có lẽ vì sợ bánh trôi di chuyển lung tung nên Giang Tri Tân không thèm nhìn vào máy quay, nhìn xuống con mèo, trông anh vừa thản nhiên vừa tùy ý.
Cũng rất đẹp trai.
Phương Hiệt nhìn anh một lúc, đặt bức ảnh làm màn hình nền.
Sau khi trò chuyện với Giang Tri Tân vài câu, Phương Hiệt cảm thấy tốt hơn, cuối cùng kiên trì học thuộc một nửa phần tiếng Anh còn lại, viết thêm hai bài nữa.
Lúc cậu nghỉ ngơi xuống lầu, đúng lúc Chu Linh cũng trở về.
Phương Hiệt đi xuống cầu thang vài bước, gọi “Mẹ”
Vẻ mặt Chu Linh hơi kích động, mỉm cười vẫy Phương Hiệt qua đó.
“Sao mà hình như con lại cao thêm nữa rồi.” Bà mỉm cười xoa đầu Phương Hiệt: “Chờ nhé, mẹ nấu cơm cho con ăn.”
Nửa năm Phương Hiệt mới về một lần.
Chu Linh không cho người giúp việc xuống bếp, tự mình xuống bếp nấu bữa cơm cho Phương Hiệt.
Trên bàn cơm hỏi điểm số của cậu, tình hình học tập các kiểu, cuối cùng là hỏi về Giang Tri Tân.
“Giang Tri Tân vẫn không chịu về cùng con à?”
“Không, anh ấy nói anh ấy đón tết cùng bạn bè.”
“Bướng bỉnh.” Chu Linh thở dài, gắp cho Phương Hiệt một miếng gà “Hai đứa rất giống nhau.”
“… Có ạ?” Phương Hiệt sửng sốt.
“Chứ sao, chết cũng vẫn ngoan cố, ai khuyên cũng không chịu.” Chu Linh bảo: “Không biết tùy ai.”
“Tùy mẹ đi.” Phương Hiệt mỉm cười.
Cả hai đều không nhắc đến Phương Thừa Lâm
Sau khi ăn cơm xong, Phương Hiệt muốn dọn dẹp bát, Chu Linh không cho cậu đụng vào, sau khi dọn dẹp xong thì bắt cậu lên nghỉ ngơi.
“Chiều mẹ phải lên công trường, chiều tối mẹ về ăn cơm với con.
Ngày mốt công ty được nghỉ, lúc đó muốn đi đâu chơi thì mẹ đưa đi.”
Phương Hiệt đáp, tiễn Chu Linh ra khỏi nhà rồi mới lên trên tầng.
Nhìn thời gian thấy còn chưa đến hai giờ.
Không biết Giang Tri Tân đang làm gì.
Giang Tri Tân đang ở quán bar.
Bàn ghế bên trong đều đã xếp xong, Cố Tuần khoá cửa Vân Thất, treo tấm biển “Nghỉ phép tết âm lịch, tạm thời nghỉ buôn bán.”
“Năm nay anh lại một mình à?” Cố Tuần treo tấm biển lên, nhìn Giang Tri Tân ở bên cạnh: “Em còn tưởng rằng anh sẽ về nhà với Phương Hiệt chứ, dù sao cũng là hàng xóm.”
“Chờ thi đại học xong, nếu giờ mà về thì lại quá rõ ràng rồi.”
“Quá rõ ràng á?”
“Mùi chua tình yêu quá rõ ràng.” Giang Tri Tân cười nói.
“… Đệt” Cố Tuần cười mắng: “Vậy thì vẫn giống như trước vậy.
Chúng ta lại đón cùng nhau” Cố Tuần khựng lại, hỏi: “Sau tết nguyên đán anh có về thị trấn Xuyên không?”
Thị trấn Xuyên khá đẹp, nó là một thị trấn nhỏ không xa Thiệu Giang.
Quê hương của Giang Tri Tân là một ngôi làng bên dưới Thị trấn Xuyên, cũng là quê hương của Chu Linh.
“Có, trở về thăm bố mẹ và bà.” Giang Tri Tân đáp.
Cố Tuần không nói nữa, đưa cho Giang Tri Tân một điếu thuốc.
Công ty Chu Linh nghỉ, vốn dĩ bà muốn đưa Phương Hiệt đi chơi, nhưng tết đến đít rồi, ngày nghỉ của Phương Hiệt lại ngắn nên không đi được.
Phương Hiệt cũng không muốn ra ngoài.
Ra ngoài cũng chỉ là ra ngoài chạy bộ, thời gian còn lại toàn ăn ngủ nghỉ, làm bài tập, chơi game và nhắn tin gọi điện với Giang Tri Tân.
Cố Tuần không về nhà, Chu Hồng là người địa phương, có việc nên cũng không về quê, thậm chí còn định cùng Giang Tri Tân đón năm mới.
“Vậy bọn anh ăn cái gì?” Phương Hiệt nằm trên giường, gửi một tin nhắn cho Giang Tri Tân.
Sau mười giờ tối, Phương Hiệt tắm rửa sạch sẽ.
Chu Linh ra ngoài chơi mạt chược với bạn thân, Phương Hiệt ôn tập một ngày, trộm một đêm lười biếng, nằm trên giường nói chuyện linh tinh với Giang Tri Tân.
Chắc anh cũng khá rảnh, trả lời “lẩu”
“Đơn giản, bớt việc, không có xù kèo.”
“Anh lười quá đấy” Phương Hiệt thở dài.
“Người không biết nấu ăn sẽ ít chỉ trích người khác” Giang Tri Tân không tiếp thu phê bình: “Ở với tôi nửa năm, không học nấu một món ăn nào, khả năng tiếp thu của Học bá chỉ có như vậy.”
Phương Hiệt vui mừng đáp: “Không phải có anh à?”
Giang Tri Tân bị chọc tức cười: “Vậy thì phải nghe lời tôi, nếu không một ngày nào đó tôi không nấu cho ăn nữa đâu, xem em ăn cái gì.”
“Ăn anh.” Phương Hiệt đáp: “Cắn liếm từng chỗ rồi nuốt.”
Lần này mãi Giang Tri Tân mới trả lời voice chat, Phương Hiệt bấm nghe, thấy anh cười nói: “Tôi nghĩ xem em sẽ [1] như thế nào?”
[1] từ bậy
Giang Tri Tân vẫn gửi voice chat: “Em trong sáng lắm mà? có giỏi thì đừng nghĩ bậy.”
Nói chuyện càng ngày càng cợt nhả, Phương Hiệt cười một tiếng, Giang Tri Tân lại gửi, hai người nói chuyện rất nhiều, cuối cùng Giang Tri Tân nói:
“Được rồi, ngủ sớm đi em.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Nói chuyện xong, Phương Hiệt nhìn thời gian, Chu Linh đang chơi mạt chược với bạn dưới chung cư.
Cậu đang nghĩ có nên gọi cho mẹ hỏi mẹ có muốn cậu đến đón không.
Vừa mới mở điện thoại chuẩn bị gọi điện, cậu nghe thấy giọng nói nhỏ từ tầng 1 truyền lên.
Mới đầu Phương Hiệt nghĩ là Chu Linh về, cậu đứng dậy mở cửa, bước vài bước xuống cầu thang, khựng lại tại chỗ.
Người dưới lầu nghe thấy âm thanh, cũng ngẩng đầu nhìn lên, chạm mắt với Phương Hiệt.
Là Phương Thừa Lâm.