Phương Hiệt gửi lại một bức ảnh tự sướng, chắc là vừa mới chụp, cậu đang ngồi trong phòng một mình, mặc chiếc áo hoodie màu xám, khóa kéo hết cỡ, cả người hơi ngả về phía sau.
Có lẽ cậu không quen chụp ảnh tự sướng, trên mặt không có biểu cảm gì, trông rất ngầu và rất đẹp trai.
Giang Tri Tân ngắm một lúc mới lưu về, đặt làm hình nền.
Làm xong, Giang Tri Tân cất điện thoại vào túi, gật
đầu với bà lão bán giấy vàng ở quầy hàng trước mặt.
“Thế thôi ạ, cảm ơn.”
Trả tiền giấy vàng xong, Giang Tri Tân để giấy vàng ở ghế phụ, lái xe lên núi ở ngoại ô thị trấn Xuyên.
Thị trấn Xuyên vẫn là một thị trấn vùng sâu hẻo lánh, vùng xa, phần lớn thanh niên đi làm ngoài này, tết mới trở về với gia đình.
Chỉ có tầm mấy ngày này, nơi đây mới sôi động, bày bán các mặt hàng tết như gà, vịt, ngan, đồ ăn kèm, pháo nổ, giấy vàng, tiền giấy đi tảo mộ ngày mùng một …
Trên phố không có vỉa hè, người và xe chạy ào ào khắp nơi, Giang Tri Tân lái xe đi một đoạn thì dừng một chút, tận khi ra khỏi trấn, sắp đến chân núi thì xe cộ mới thưa.
Với lại hôm nay cũng ít người đến cúng bái tổ tiên.
Giang Tri Tân đậu xe, cầm giấy vàng vừa mưa chậm rãi đi lên núi.
Đường lên núi vẫn là hoàng thổ, hai bên là toàn là những bụi cây khô héo.
Giang Tri Tân một mình đi lên gần 10 phút mới đến phần mộ của bố mẹ và bà của mình.
Dù đất nước có chủ trương mới là thiêu nhưng người chết xưa nay vẫn là nấm mồ.
Hôm nay Giang mặc độc một chiếc áo len, vén tay áo nhổ đám cỏ dại bên cạnh mộ, sau đó ấn tờ giấy màu vàng vừa mua được dọc theo đầu mộ.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Giang Tri Tân cúi xuống mộ bố mẹ và ông bà mình và quỳ lạy từng người một rồi đứng thẳng dậy.
“Con rất tốt, không cần lo lắng cho con.” Giang Tri Tân cười nhìn bia mộ: “Chúc mừng năm mới.”
Nói xong Giang Tri Tân đứng ở chỗ này một lúc, đợi đến gió nguội mồ hôi trên người anh, xong anh cầm nửa bó giấy vàng còn lại, đi tiếp nên lên núi.
Anh đi khoảng 5,6 phút thì đến một bia mộ.
Ngôi mộ là một ngôi mộ chôn chung, tên của hai người được khắc ở chính giữa bia mộ, bên trái có một dòng chữ nhỏ: “Con gái hiếu thảo Chu Linh, cháu ngoại Phương Hiệt kính lập.”
Đây là bia mộ của ông bà của Phương Hiệt.
Đúng như Giang Tri Tân nghĩ, năm nay gia đình Phương Hiệt có rất nhiều việc, cậu lại thi vào đại học nên không kịp về cúng gia tiên trong dịp năm mới.
Giang Tri Tân dọn dẹp cỏ dại, ấn giấy màu vàng lên, nghiêm túc quỳ xuống ba cái rồi mới đứng lên.
Quần của anh đã lấm lem bụi vì cú quỳ lậy, anh đứng đó, muốn nói đôi điều.
“Năm nay Phương Hiệt thi đại học, chắc không về được——”
Giang Tri Tân đứng đó một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói, “Con lậy thay em ấy, đợi khi em ấy thi xong thì em ấy sẽ đến thăm mọi người.”
Ông ngoại và bà ngoại Phương Hiệt qua đời lúc anh học trung học.
Cả hai đều là giáo viên ở trường tiểu học của thị trấn, mỗi dịp Tết Nguyên Đán hay lễ hội nào đó họ đều về thăm bà anh, Giang Tri Tân có ấn tượng rất sâu.
Giang Tri Tân muốn nói thêm gì đó, sau một hồi im lặng, anh thở phào nhẹ nhõm.
“Con xin lỗi.” Giang Tri Tân nói.
“Và … Chúc mừng năm mới.”
Dứt lời, Giang Tri Tân chỉ biết im lặng thật lâu, sau đó cúi đầu, xoay người rời đi.
*
“Bộp..”
Sau khi quả bóng đập vào lưới, phát ra một tiếng nặng nề, tiếp theo thong thả rơi vào lưới.
Phương Hiệt thu tay về, bước sang bên cạnh ngửa đầu vặn nước khoáng uống một hơi cạn nửa chai.
Kỳ Hướng cách đấy không xa từ từ đi tới, thở phì phò cũng cầm nước uống nửa bình, thở hổn hển xong mới nói: “Đi ăn cơm thôi?”
Hai mươi chín Tết, sân vận động rất ít người.
Hai người chơi bóng suốt một buổi chiều.
Bây giờ đã hơn năm giờ.
Phương Hiệt đặt nước xuống, gật đầu
“Đi thôi.”
Hai người chọn đại một nhà hàng thịt nướng tự phục vụ, Kỳ Hướng ăn thịt, gọi tám chín đĩa thịt nướng, rải từng đĩa một lên vỉ nướng.
“Đm, tao ở nhà muốn chết ngạt.
Hôm nay ra ngoài hít tí khí trời thì mẹ hỏi ra ngoài làm gì, tao đành bảo đi tìm Phương Hiệt chia sẻ kinh nghiệm học tập.”
“Đến thế cơ à?”
“Đứng đầu không hiểu nỗi khổ của bọn đứng dưới đâu.” Kỳ Hướng thở dài: “Mẹ tao còn đặt mục tiêu là thanh hoa nữa cơ, tao suýt nữa bị doạ chết, muốn hỏi mẹ tao là nhìn tao giống có vẻ thi được lắm à.
Hôm nay mẹ tao nghe thấy tên mày là bắt tao chạy nhanh sang học hỏi.”
Nói xong, Kỳ Hướng liếc Phương Hiệt ngồi đối diện, do dự hỏi: “Lần trở về… bố mẹ mày không sao chứ?”
Kỳ Hướng biết chuyện gia đình Phương Hiệt, tại lúc trước to chuyện lắm, cũng biết lý do Phương Hiệt chuyển trường.
“Vẫn như vậy.” Phương Hiệt lật một miếng thịt, trong ánh khói dầu lên tiếng.
“Hầy….dù sao năm nay rất quan trọng, mày cứ tự chăm sóc bản thân mình là ok rồi.
Cái chú chăm sóc mày ở Thiệu Giang tên là gì ấy nhể? Đối với mày có tốt không?”
Phương Hiệt: “…”
Tay cầm đũa dừng lại, cậu liếc Kỳ Hướng một cái.
Mãi đến khi Kỳ Hướng không nghe thấy Phương Hiệt trả lời mới ngẩng đầu lên, Phương Hiệt mới trả lời: “Rất tốt.”
“Ừ, dù sao ở đó cũng hơn ba tháng rồi.” Kỳ Hướng ăn thịt, nhớ lại những lời trước đây Phương Hiệt nói.
“Nhân tiện, lần trước mày nói điện thoại là có ý gì?”
“Lần nào?”
Kỳ Hướng vừa nhai thịt vừa uống một ngụm coca để làm ẩm cổ họng, định nói tràng dài.
“Đừng có giả vờ, lần trước mày hỏi tao cách tán gái ấy, định yêu sớm.”
“Tao không nói là tán gái, tao hỏi cách theo đuổi người khác.” Phương Hiệt đáp.
“Khác gì nhau.” Kỳ Hướng không thể hiểu nổi: “Sau đó thì sao?”
Phương Hiệt dừng lại, do dự không biết có nên nói cho Kỳ Hướng biết hay không.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn nói.
“Đang yêu”
“…Đỉnh.”
Kỳ Hướng không thèm quan tâm đến việc ăn uống, nhìn chằm chằm vào Phương Hiệt: “Không phải, lúc ở trung 7 mày như kiểu muốn xuất gia đến nơi, sao tự nhiên ngoắt cái lại thay đổi thế? Trường học của mày? À, không mày bảo là chị ấy đi làm rồi——”
“…… Không phải.” Phương Hiệt thở dài, ngắt lời Kỳ Hướng nói “Là Nam.”
“Người yêu tao là nam.” Phương Hiệt nói.
Kỳ Hướng im bặt.
Hai người trầm mặc hơn một phút, Kỳ Hướng nhỏ giọng chậm rãi chửi: “Đm.”
Tâm trạng Phương Hiệt vẫn bình tĩnh sau khi cậu nói câu đó, cậu không biết mình làm sao có thể bình tĩnh như vậy, ngay cả khi nhìn Kỳ Hướng phản ứng như thế hơi muốn cười.
“Từ từ…” Giọng điệu Kỳ Hướng cứng ngắc, trầm mặc một hồi mới nói tiếp: “Mày… có chuyện gì thế?”
Nói xong, có lẽ Kỳ Hướng cảm thấy giọng điệu của mình có vấn đề nên vội vàng nói tiếp: “Tao không có ý gì khác … Tao đang hơi đơ đơ, tại trước mày không thể hiện mày thích … nam.”
Có lẽ là quá sốc, Phương Hiệt chưa kịp nói gì mà Kỳ Hướng tự mình nói một tràng.
“Tao không biết, dù sao tao cũng chỉ thích anh ấy… Tao thích anh ấy rất nhiều.”
Kỳ Hướng nhìn Phương Hiệt một lúc, cuối cùng thở dài.
“Được rồi, vậy mày định nói với bố mẹ mày như thế nào.”
“Tao chưa nghĩ đến, đợi qua kỳ thi đại học đã.” Phương Hiệt trả lời.
“Ừ, tốt nhất là sau kỳ thi tuyển sinh đại học.” Kỳ Hướng vội vàng gật đầu “Nói từ từ thôi, con mẹ nó… cũng rất khó.”
“Ừ” Phương Hiệt nhìn Kỳ Hướng, bật cười: “Sao tao thấy mày còn căng thẳng hơn cả tao thế?”
“Tao căng thẳng á? Tao bị doạ thì mới đúng.” Kỳ Hướng thở dài, “Là người như thế nào mà khiến mày trở nên như thế này.”
“Một anh trai ngầu” Phương Hiệt mỉm cười, “Cực kỳ ngầu.”
“Mày đủ ngầu rồi anh hai à, mày doạ tao váng cả đầu” Kỳ Hướng “Chậc” một tiếng, “Trai ngầu tụi mày đều thích yêu nhau à?”
Phương Hiệt cười, không nói gì.
Trai ngầu không nhất thiết phải yêu Trai ngầu.
Nhưng Giang Tri Tân và Phương Hiệt nhất định phải yêu nhau.
“Vậy lúc đó hai người định nói thế nào? Đừng quên tính tình của bố mày, mẹ mày…”
Kỳ Hướng ăn xong, do dự hỏi: “Tao đơ mất rồi.”
“Không phải hai người” Phương Hiệt ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Hướng, chậm rãi nói “Tao định tự mình nói.”
Giang Tri Tân rất khó, Phương Hiệt biết.
Chu Linh vừa là chị gái vừa là ân nhân của Giang Tri Tân, lúc đầu anh quan tâm đến Phương Hiệt với tâm lý trả ơn.
Bây giờ anh đột nhiên yêu cậu, cho dù anh không nói gì, Phương Hiệt cũng biết anh khó xử như thế nào.
Giang Tri Tân dường như bất khả chiến bại, chỉ có tinh thần trách nhiệm đối với cậu, có khi là mị lưc, có khi là gông cùm.
Phương Hiệt hy vọng có thể tự mình phá bỏ gông cùm.
Ít nhất sau khi Giang Tri Tân nói nhiều lần như vậy, “Không sao cả, có Giang Tri Tân đây” Phương Hiệt cũng muốn nói với anh một lần.
“Không sao cả, có Phương Hiệt đây rồi.”