Sau khi Giang Tri Tân nói xong, Phương Hiệt nhìn anh chằm chằm, sau đó lại quay đầu nhìn màn hình TV, giọng điệu khá bình tĩnh.
“Ngủ kiểu gì?” Phương Hiệt hỏi.
Giang Tri Tân hơi nhướng mày, cười hỏi: “Em nghĩ là ngủ như nào?”
Lần này Phương Hiệt im lặng rất lâu, một lúc lâu sau, Giang Tri Tân cảm thấy câu đùa của mình có chút không thích hợp.
Dù sao cậu vừa mới trưởng thành, còn là mối tình đầu…
“Em chưa chuẩn bị sẵn sàng” Phương Hiệt nói, “Đi tiệm thuốc mua….đồ đi.”
“… Gì cơ?” Giang Tri Tân không nhảy số kịp.
“Em bảo em chưa sẵn sàng.” Phương Hiệt thở dài nhìn chằm chằm Giang Tri Tân: “Anh phải đến hiệu thuốc mua đồ…”
Mãi Giang Tri Tân mới hiểu được ý của Phương Hiệt.
Lúc đầu Giang Tri Tân giật mình, sau đó lại… hơi hơi muốn cười.
“Em…” Giang Tri Tân cắn lưỡi cố nén nụ cười, lần đầu tiên trong đời anh không biết phải nói gì.
Nhưng Phương Hiệt sau khi nói xong lỗ tai đều đỏ bừng, cảm thấy nếu mình cười thành tiếng chắc cậu chết tại đây mất.
Cuối cùng Giang Tri Tân chỉ cười nhẹ nhìn Phương Hiệt: “Làm sao mà em biết được? không phải đây là mối tình đầu sao, Phương Hiệt?”
“Tra” Phương Hiệt khó khăn nói, “Tra ..
tra trên mạng.
”
Giang Tri Tân ngạc nhiên, đột nhiên cười toe toét.
Bọn họ ngồi dựa lưng vào sô pha, Giang Tri Tân vui mừng ngã xuống trên sô pha.
Phương Hiệt cảm thấy mình nóng như phát sốt, hơi nóng cứ từ cổ truyền đến tai: “Không phải chứ… buồn cười lắm à?”
Giang Tri Tân cố nhịn cười, lắc đầu hỏi: “Nói tôi nghe xem, em tra lúc nào thế?”
Phương Hiệt ho khan: “Lúc trước, vừa mới yêu.”
“Vậy thì em… chuẩn bị rất chu đáo nhỉ.” Giang Tri Tân cười nói.
“… Sắp chuẩn bị xong rồi, có giỏi thì đừng trêu ngươi em” Phương Hiệt nheo mắt nhìn Giang Tri Tân: “Lúc đó anh sẽ bị vả mặt [1] cho xem.”
“Ừ, nếu bị vả mặt thì coi như em được.” Giang Tri Tân cười nói.
“…Thật sự không phải anh nói chuyện ngứa đòn quá bị người ta đánh à?”
Giang Tri Tân vui vẻ hồi lâu, cuối cùng ngừng cười, bình tĩnh nhìn Phương Hiệt.
“Sau khi thi đại học nhé? được không?”
Vừa nãy là đùa giỡn nên Phương Hiệt nói ra những điều đó không khó, bây giờ khi Giang Tri Tân hỏi nghiêm túc, cậu lập tức bị nói lắp.
“À…vâng.”
Giang Tri Tân lại muốn cười, đứng thẳng người ngồi dậy một chút, hỏi: “Vậy đêm nay chúng ta chỉ đơn thuần ngủ thôi nhỉ?”
“Gì mà đơn thuần ngủ?” Phương Hiệt nói nửa chừng, tự mình nhận ra: “Đắp chăn nói chuyện à?”
“Ừm, được không?” Giang Tri Tân cười hỏi.
Đắp chăn nói chuyện thuần khiết thế này chỉ có mối tình đầu ngây thơ mới làm được.
Giang Tri Tân không ngờ rằng mình sắp 30 tuổi rồi còn được trải nghiệm.
Anh vừa muốn cười vừa muốn thở dài.
“OK, Nhưng…” Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân, ngập ngừng không biết có nên nói hay không.
Rõ ràng bầu không khí này không thích hợp để nói câu này, nhưng cậu bối rối lắm….
“Nay em còn một tờ đề chưa làm.” Phương Hiệt nói.
Giang Tri Tân: “…”
Rủ người yêu ngủ cùng, người yêu của anh bảo rằng còn một đề chưa làm….đỉnh thật sự, tự biến mình thành thằng ngốc.
Lần này, Giang Tri Tân im lặng một lúc, cuối cùng thở dài xen lẫn tiếng cười.
“Phương Hiệt, tôi thấy em thực sự rất…”
“Rất chính trực?” Phương Hiệt cũng muốn thở dài.
“Không phải” Giang Tri Tân hôn lên trán Phương Hiệt, sau đó lùi lại và mỉm cười.
“Rất nghiêm túc.”
Quá nghiêm túc, thế nên mới đáng yêu.
“Tôi thích em như vậy.”
Giang Chí Tân tắt TV, “Được rồi, em làm đi.” Anh vẫy tay với bánh trôi đang lăn lộn bên cạnh.
“Đi thôi, đi làm bài tập với anh trai.”
Bởi vì Phương Hiệt phải làm bài tập nên tối đó Giang Tri Tân với Bánh trôi chuyển đến phòng của Phương Hiệt.
Khi Phương Hiệt đang ngồi ở bàn làm đề tiếng Anh, bánh trôi nằm trong ổ mèo đặt ở cửa, Giang Tri Tân đang nằm trên giường, nghịch điện thoại di động.
Cửa phòng và cửa sổ đều đóng chặt, căn phòng rất ấm áp, Phương Hiệt chỉ mặc một bộ đồ ngủ.
Sau khi làm xong một câu, cậu thời quay đầu nhìn thoáng qua Giang Tri Tân nằm ở trên giường.
Giang Tri Tân đang dựa vào đầu giường, mặc bộ đồ ngủ màu be, quấn chăn bông SpongeBob, cầm điện thoại không biết đang xem cái gì.
Cảm nhận được ánh mắt của Phương Hiệt đang nhìn mình, Giang Tri Tân không ngẩng lên nhìn mà nói luôn: “Chuyên tâm học hành đi, học bá.”
Phương Hiệt quay đầu lại, tiếp tục làm bài.
Đèn trong phòng rất sáng, hội tụ thành một trong hàng nghìn ngọn đèn ngoài cửa sổ.
Lúc Phương Hiệt kiên trì làm xong xuôi hết, cậu quay đầu nhìn Giang Tri Tân thì thấy anh đã nhắm mắt ngủ mất tiêu.
Phương Hiệt thu dọn đồ đạc của mình rồi tắt đèn, căn phòng ngay lập tức tối om.
Cậu mò mẫm chui xuống giường, cảm thấy Giang Tri Tân nhúc nhích một chút, nhấc chăn bông lên.
“Xong rồi à?”
“Ừ.” Phương Hiệt chui vào chăn bông, cả người đè lên người Giang Tri Tân, vùi vào cổ anh, hít một hơi thật sâu.
“Hừm…” Giang Tri Tân cười bất lực, ôm Phương Hiệt.
Khi bắt đầu đi học lại, cảm giác thực sự của kỳ thi tuyển sinh đại học một lần nữa đè nặng lên tất cả các học sinh.
Thời gian tự học buổi tối được cộng thẳng đến 11 giờ, ngày nào Giang Tri cũng đi đón Phương Hiệt.
Đôi khi Phương Hiệt lên xe ngủ khoảng 20 phút, về nhà lại rửa mặt tỉnh táo rồi lại ôn bài.
Giang Tri Tân nhìn bằng mắt thường cũng thấy cậu sụt cân, khiến Giang Tri Tân đau lòng vô cùng.
Nhưng một khi Phương Hiệt bắt đầu học thì
cậu cực kỳ tập trung, cả người sáng ngời đến chói mắt.
Sương mù 6 giờ sáng, ánh đèn lúc rạng sáng, từng chữ viết, hành trình qua lại giữa nhà và trường … Có thể tóm gọn những điều tầm thường của tuổi mười bảy, mười tám này thành hai chữ “nỗ lực” hoặc “ước mơ”.
Và hai điều này sẽ không làm bất cứ ai thất vọng.
Một trăm ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, nhà trường đã tổ chức lễ tuyên thệ trong giảng đường, mời cả phụ huynh đi cùng học sinh tham gia.
Với lại đại diện giáo viên với đại diện học sinh cũng phát biểu trên sân khấu để cổ vũ cho các học sinh cuối cấp toàn trường.
Giáo viên chọn Phương Hiệt lên phát biểu.
“Vậy thì em định nói gì?” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt.
Bây giờ buổi lễ vẫn chưa bắt đầu, học sinh đang dẫn bố mẹ vào trong khán phòng, dọc đường có rất nhiều người, trong khuôn viên trường cũng náo nhiệt.
“Cũng không mới mẻ lắm, lỗ lực chăm chỉ để kiếm được nhiều tiền, cảm ơn trường học, cảm ơn giáo viên, cảm ơn bố mẹ và..”
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân: “Cảm ơn người yêu em.”
Giang Tri Tân liếc cậu: “Tha cho Đường Dịch đi, em mà nói như vậy trên sân khấu chắc nó xỉu mất.”
“Em biết rồi mà.” Phương Hiệt đáp.
Tất nhiên Phương Hiệt sẽ không nói như thế, mặc dù là học sinh khối tự nhiên nhưng cậu vẫn tự tay viết bản thảo một cách nghiêm túc, trước khi Giang Tri Tân tới còn đọc hai lần.
Trí nhớ của Phương Hiệt rất tốt, vì vậy khi lên sân khấu, cậu không cần cầm theo bản thảo.
Khán phòng của trường cấp 1 Thiệu Giang khá rộng, đủ sức chứa gần 2.000 người.
Có tổng cộng 717 học sinh lớp 12 của trường trung học cơ sở số 1 Thiệu Giang năm học 2021.
Cùng với phụ huynh nữa, khán phòng gần như chật kín.
Phương Hiệt và lớp của cậu ở vị trí trung tâm.
Ngay khi cậu bước lên sân khấu, cậu nhìn thấy Từ Hàng và Tưởng Hân Hinh đầu tiên – giữa đám đông, họ đang vẫy tay chào cậu.
Phương Hiệt mỉm cười với họ trước, sau đó nhìn Giang Tri Tân bên cạnh họ.
Bây giờ đã là mùa xuân, hôm nay Giang Tri Tân mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trông anh sạch sẽ và thư thái, giữa nhóm người trông thật nổi bật.
Anh đang nhìn Phương Hiệt trên sân khấu, thấy ánh mắt của Phương Hiệt nhìn mình, anh mỉm cười với cậu.
Phương Hiệt nhìn sang hướng khác, giữ lấy kệ mic.
“Thưa các thầy cô, bậc phụ huynh, xin chào các bạn, tôi là học sinh lớp 3, Phương Hiệt.”
Bài phát biểu của Phương Hiệt không dài, đoạn đầu chả mới mẻ gì cả, nhắc kiên trì không ngừng, rèn luyện… Giang Tri Tân đứng bên dưới lắng nghe, thán phục cậu vì có thể nhớ được nhiều từ như vậy.
Cuối đoạn văn, Phương Hiệt dừng lại một lúc, ánh mắt lại nhìn về phía Giang Tri Tân.
Cậu không tiếp tục nói cho đến khi bắt gặp ánh mắt của Giang Tri Tân.
“Đếm ngược còn 100 ngày nữa đến ngày thi đại học.
Đồng thời, em xin gửi lời cảm ơn đến các thầy cô giáo, các bạn cùng lớp, các bậc phụ huynh, … Và những người rất quan trọng đã ủng hộ chúng em trong suốt thời gian qua.”
Sáu chữ “người rất quan trọng” Phương Hiệt nói ra rất nghiêm túc, cậu hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía Giang Tri Tân.
“Chúng em ở trong bóng tối đuổi theo mặt trăng rất lâu, cảm ơn mọi người đã thắp lên ngọn đèn phía trước cho chúng em.
Ở giai đoạn bắt đầu, chúng em hiểu rằng cuộc sống không dễ dàng như khi chúng em nghĩ, nhưng nếu nỗ lực vì người quan trọng của mình thì chúng em sẽ nỗ lực hết sức.” [2]
“Cuối cùng, tớ xin chúc tất cả các học sinh lớp 12 năm học 2021 của Trường Trung học cơ sở số 1 Thiệu Giang, không hối tiếc – tương lai đáng chờ mong.”
Giữa những tràng pháo tay vang dội, Phương Hiệt lùi lại một bước, hơi cúi đầu.