“Chắc là vậy, xem đại một bộ.”
Giang Tri Tân trả lời, mãi lâu sau không nghe thấy Phương Hiệt đáp anh bèn quay đầu lại nhìn cậu khoảng hơn mười giây, sau đó đột nhiên chậm rãi cười rộ lên.
“Em sợ hửm?”
Sợ phim kinh dị thì sao? Có người sợ côn trùng, có người sợ rắn, có người lại sợ độ cao.
Sợ phim kinh dị hiếm lạ lắm chắc? Sao lại kỳ thị những người sợ phim kinh dị vậy?
“Không phải.” Phương Hiệt đáp.
Không hiếm lạ, nhưng học sinh trung học cuối cấp cao 1m84 nói ra lại hơi xấu hổ.
Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt một lúc lâu, nụ cười trên miệng càng ngày càng rộng.
“Không sao đâu, nếu sợ thì xem bộ khác nhé? Tôi còn bộ [bé rối Teletubbies] này.”
Người này có thể sống bằng miệng mà đến giờ chưa bị đánh chết thì thế giới này đúng là tràn ngập tình mến.
“Không cần” Phương Hiệt uống một hớp Coca “Bộ này cũng được.”
Đây không chỉ là một bộ phim kinh dị, hàng năm, có khoảng mấy trăm bộ phim chiếu mạng kém chất lượng được sản xuất, nhưng điều này không ảnh hưởng đến nội dung đậm sâu của bộ phim này.
Phương Hiệt ung não với những tiếng la hét bất ngờ của những người chết trong phim, cậu uống một hơi cạn cốc, nghiêng người nhìn Giang Tri Tân ngồi bên cạnh.
Đối phương bình tĩnh chăm chú nhìn vào màn hình, ánh sáng mờ mịt của bộ phim kinh dị rơi vào khuôn mặt Giang Tri Tân, mờ nhạt rọi sáng sườn mặt, lộ ra một cảm giác yên tĩnh không thể giải thích được.
Trong phim đến tình tiết một người bị chặt nhiều mảnh rồi treo lên mái hiên, Phương Hiệt “bộp” một tiếng, bật dậy khỏi ghế sofa.
Giang Tri Tân bị cậu doạ giật mình: “Sao thế?”
Giọng điệu của Phương Hiệt rất bình thường: “Đi vệ sinh.”
Nói xong lập tức đi nhanh vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Sau khi đi vệ sinh xong, Phương Hiệt đứng trước bồn rửa mặt rửa tay, tiếng hét yếu ớt trong phim vẫn vọng vào đây được, cậu thở dài không muốn đi ra ngoài.
Ai lại đêm hôm đi rủ người khác đi xem phim kinh dị chứ?
Vừa rửa tay xong, điện thoại của Phương Hiệt đổ chuông.
Cậu cầm giấy lau tay, móc điện thoại ra, chữ “Bố” trên màn hình khẽ nhấp nháy.
Phương Hiệt liếc mắt một cái, ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm bản thân trong gương, không nhấc máy cho đến khi điện thoại sắp tự động cúp.
“Alo?”
Người ở đầu dây bên kia trầm mặc, sau đó ngập ngừng gọi: “Tiểu Hiệt?”
Phương Hiệt trầm mặc không trả lời.
“Hôm qua đến trường gặp con, nhưng lại không thấy con….gọi cho mẹ con mới biết con đã chuyển sang trường khác rồi.”
Từ khi Phương Hiệt đặt chân đến Thiệu Giang, tính đến bây giờ đã được chín ngày tròn.
Tối nay Phương Thừa Lâm mới biết con trai mình đã chuyển đến trường khác.
Thậm chí mấy ngày này, ông còn không thèm về nhà gặp cậu.
Trong lòng Phương Hiệt cảm thấy chán ghét, kìm nén cảm xúc, hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Con thích nghi được việc học ở đó không, Ta… thật sự ta không tán đồng việc lưng chừng chuyển trường, lại phải thích nghi với môi trường cấp 3 mới, áp lực lại tăng thêm, bố nghĩ con nên tiếp tục học ở Triều Thành.”
Giọng điệu của Phương Thừa Lâm nhẹ nhàng, có chút lo lắng, giống như một người bố không đồng ý với quyết định của con trai mình, sẵn sàng ngồi thỏa hiệp và thảo luận.
Phương Hiệt ngắt lời: “Bố cũng biết con đang học lớp 12 à, con tưởng bố quên con luôn rồi.”
Giọng cậu có chút cứng lại, hỏi: “Có đúng là muốn con quay về chỉ việc học thôi đúng không?”
Phương Thừa Lâm giống như kiểu bị tra hỏi, dừng lại vài giây mới vội vàng đáp: “Tất nhiên -”
“Nếu con thực sự trở về Triều Thành, bố sẽ đưa con trở lại trường học trước hay bệnh viện trước?”
Phương Thừa Lâm như bị bóp cổ, một câu cũng không nói được, chỉ còn tiếng hít thở qua điện thoại.
Phương Hiệt nhìn bản thân trong gương, giọng nói bình thản đến lạ.
“Bố biết bọn họ tới trường tìm con, bố nói cho họ biết con học trường nào?”
“Bố chỉ nhắc đến nó một lần, nhưng bố … “
“Ngay cả anh chị em ruột, xác suất thành công cũng chỉ có 25%.
Nó và con cũng chỉ cùng bố thì bố nghĩ liệu có thành công không?”
Đầu bên kia hoàn toàn im lặng, Phương Hiệt mất kiên nhẫn: “…Có nhiều thời gian đi xem cốt tủy ở bên kho đi, có lẽ hy vọng còn lớn hơn nữa một chút.”
Cúp điện thoại, Phương Hiệt đứng chắp tay trước bệ rửa mặt một lúc.
Thật tốt.
Cậu đã lấy điểm yếu của bố mình và trả đũa một cách vui vẻ, khiến bố cậu không nói nên lời.
Logic rõ ràng, giọng điệu không chút hoảng sợ nào cả, rất ổn.
Nhưng cậu lại không vui.
Phương Hiệt lại vặn nước, cúi người rửa mặt, cuối cùng vùi vào tay thở ra một hơi.
Những giọt nước lăn trên mặt, cuối cùng Phương Hiệt cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cậu quay lại và mở cửa phòng tắm, chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa ra, có một người đang đứng ở cửa phòng tắm, đối mặt với Phương Hiệt.
“Tôi–” Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người trước mặt, Phương Hiệt nuốt lại từ “Đcm” suýt nữa phọt ra.
“Anh xem phim kinh dị chưa đủ à mà còn phải tự diễn thêm?”
Nửa đêm rủ người ta ngồi xem phim kinh dị, còn chặn cửa phòng tắm.
“Tôi không cố ý mà” Giang Tri Tân rất bất đắc dĩ nở nụ cười “Em ở trong nhà vệ sinh lâu quá, tôi còn tưởng rằng em sợ hãi trốn phòng tắm khóc, đành đến nhìn chút.”
Mẹ nó, đây là nói tiếng người à?
Phương Hiệt vừa chán nản vừa cáu kỉnh vì cuộc điện thoại vừa nãy, đứng ở cửa nhìn Giang Tri Tân chằm chằm.
Đôi mắt Giang Tri Tân sắc bén, men theo ánh đèn trước nhà vệ sinh nhìn Phương Hiệt, phát hiện khóe mắt thật sự có chút đỏ.
Giang Tri Tân lập tức bỏ thái độ đùa cợt: “Không thể nào, em thật sự bị doạ khóc ư?”
Thật sự Giang Tri Tân vừa mới đi qua, không hề nghe thấy cuộc điện thoại, lập tức hơi bất ngờ—— nội tâm thiếu niên bây giờ mỏng manh đến vậy sao?
“…” Phương Hiệt không thèm nói chuyện, định đi ngang qua để đi ra ngoài.
Nhưng Giang Tri Tân đột nhiên bước tới, tay trái áp trụ bả vai Phương Hiệt, không cho cậu nhúc nhích, tay phải đè sau đầu Phương Hiệt, dùng sức đè đầu cậu đặt lên vai mình, không ngừng xoa đầu cậu.
“Được rồi, không sao, tóc gáy ngáy ngủ[2] không được sợ hãi, không sao cả.”
… Người này đánh nhau nhiều đến rơi luôn não là cái chắc.
Nhưng không thể phủ nhận, người Giang Tri Tân mang theo hơi ấm, khi anh cố ý nói chậm, giọng có một sự dịu dàng đến kỳ lạ.
Kể cả cụm từ “không sao đâu”, khiến Phương Hiệt thực sự cảm thấy “không sao đâu” thật.
Cuộc điện thoại vừa rồi, mối quan hệ lộn xộn ở nhà, sự tức giận, hoảng sợ, trốn tránh, vướng mắc, mặc cảm, không muốn trong lòng… tất cả đều ổn cả.
Phương Hiệt gục đầu vào vai Giang Tri Tân một lúc, có thể là khoảng mười giây, hoặc một phút hoặc lâu hơn, cuối cùng cậu cũng lên tiếng, giọng hơi đờ đẫn vì đang vùi đầu.
“Anh buông ra được không?”
“Thật không lương tâm.” Giang Tri Tân khẽ chậc một tiếng “Được rồi, không xem nữa, đi ngủ đi.”
Phương Hiệt cũng chẳng có tâm trạng xem phim kinh dị nữa, rửa mặt xong sẽ vào phòng, nhưng Giang Tri Tân lại ngăn cậu.
“Phương Hiệt.”
Phương Hiệt quay đầu nhìn đối phương, Giang Tri Tân nhìn chằm chằm cậu vài giây, đột nhiên cười toe toét.
“Nếu sợ thì có thể để đèn rồi ngủ.”
“Bộp!” Phương Hiệt nặng nề đóng cửa lại.
Ngày hôm sau, Phương Hiệt vẫn dậy khá sớm, lon bia và xiên thịt nướng đêm qua vẫn để lại trên bàn ở phòng khách, Phương Hiệt dọn dẹp lau chùi một lần nữa rồi mới vứt rác đi.
Giang Tri Tân chưa dậy, cậu ăn hai lát bánh mì rồi trở về phòng làm nốt bài tập còn lại, làm xong hai trang chữ liền nghe thấy Giang Tri Tân mở cửa.
Lúc cậu ra ngoài, Giang Tri Tân đang nấu cơm trong bếp, giọng anh uể oải cất lên: “Lát nữa tôi đi cắt chỉ, em— ”
Anh dừng lại, có vẻ không biết sắp xếp như thế nào, Phương Hiệt chủ động nói: “Để tôi đi cùng anh.”
Đã gần mười một giờ, hai người ăn cơm trưa xong lập tức đi bệnh viện.
Vì là cuối tuần nên có rất nhiều người đến bệnh viện, lúc đầu bọn họ đến muộn, hai người ở trong bệnh viện hơn hai giờ.
Điện thoại di động của Giang Tri Tân đã sửa xong và lấy về, trong lúc chờ gọi số, anh vẫn cầm điện thoại trên tay lướt lướt, cau mày tập trung.
Phương Hiệt không có thói quen nhìn màn hình của người khác, nhưng sau khi Giang Tri Tân ngồi lướt cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu không nhịn nổi, nhìn một cái.
Giang Tri Tân im lặng vui vẻ chơi Anipop.
Giang Tri Tân nhận ra cậu đang nhìn, anh giơ điện lên trước mặt cậu: “Tuyệt chưa, đến level 3000 rồi.”
… OK.
Giang Tri Tân, một anh cả xã hội vui vẻ tự đến bệnh viện sau khi đánh nhau với người khác, xem phim kinh dị, có đủ bộ Teletubbies, hạnh phúc khi đến level 3000.
Ấn tượng của Phượng Hiệt về anh được làm mới mỗi lần.
Vết thương vừa tháo chỉ có hơi đỏ, không có vấn đề gì nghiêm trọng khác.
Trên đường trở về bị tắc đường, Phương Hiệt nhìn cánh tay của Giang Tri Tân trên vô lăng, hỏi: “Tại sao anh lại đánh nhau?”
Giang Tri Tân thản nhiên nói: “Gã đó uống nhiều rồi gây rối trong bar, bị tôi đuổi ra.”
Khá thuyết phục, Phương Hiệt gật đầu, không hỏi thêm.
Hai người trở về nhà nghỉ ngơi một lát, ăn cơm tối xong đã hơn sáu giờ.
Buổi tự học buổi tối bắt đầu lúc bảy giờ, Phương Hiệt thu dọn đồ đạc, sắp đến giờ lên lớp.
Khi cậu đang thu thập sách trong phòng, cậu nghe thấy Giang Tri Tân ở trong phòng khách một cuộc điện thoại trong phòng khách, hình như Cố Tuần đang gọi, chắc là thứ gì đó từ quán bar.
Khi cậu bước ra, Giang Tri Tân đã cúp máy.
Nhìn thấy Phương Hiệt đi ra, Giang Tri Tân nói: “Chắc em phải tự mình đi học thôi, quán bar có chuyện.
Tôi phải đi qua xem một chút.”
Phương Hiệt gật đầu, Giang Tri Tân lại nói: “Tan học sẽ qua đón em.”
“Không đón cũng được.” Phương Hiệt đáp “Tôi tự về.”
Phương Hiệt đứng ở cửa thay giày, Giang Tri Tân vẫn nhìn cậu, anh chợt nhớ đến hôm qua lúc đầu cậu gục trên vai anh.
Tóc ngắn, tóc quá ngắn sờ hơi sát nhưng rất thoải mái.
Giang Tri Tân dứt khoát lợi dụng lúc Phương Hiệt cúi người đổi giày, xoa đầu cậu hai lần, sau đó rút tay trước đối phương ngẩng mặt lên, trông siêu đứng đắn gật đầu.
“Để tí nữa xem sao, chăm chỉ học hành, đừng đến trễ.”
….Quan ái không sào lão nhân [3], không chấp người đánh nhau đến rơi não- Phương Hiệt lập đi lại lập trong lòng câu này, liếc Giang Tri Tân rồi quay người ra ngoài.
6:20, vẫn còn hơi sớm, Phương Hiệt đứng ở cổng cộng đồng, nhìn chiếc xe buýt phía đối diện.
Cậu dứt khoát quay người đi vào con hẻm, định đi đường tắt của ngày hôm qua.
Đây là nơi giao nhau giữa thị trấn cổ và thị trấn mới của Thiệu Giang, những ngõ ngách chằng chịt.
Trí nhớ của cậu rất tốt, mặc dù chỉ mới đi bộ một lần nhưng cậu đã ghi nhớ sẵn lộ trình của mình.
Mới bữa, ngõ không có nhiều người, hơi vắng.
Lúc Phương Hiệt đang đi, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau mình.
Sau khi nghe âm thanh, hẳn là có hai người, không xa cũng không gần, họ đã theo sát cậu suốt từ nãy đến giờ.
Phương Hiệt đi bộ gần mười phút, cúi người xuống nửa đường, cởi dây giày lỏng lẻo rồi buộc lại.
Bước chân phía sau cũng cùng nhau dừng lại.
Lúc này, cậu thực sự chắc chắn- những người phía sau đang theo dõi cậu.
Cậu tiếp tục đi mà không dừng lại, khi rẽ vào một con ngõ khác, có hơi ngoảnh nhìn.
Hai người đàn ông, một béo một gầy, không quen.
Phương Hiệt tiếp tục đi về phía trước, ngõ nhỏ vắng người.
Phương Hiệt rẽ vào một ngách, nhưng bị một người đàn ông chặn đường.
Hai người ở phía sau cũng đã tới, đứng sau Phương Hiệt, cách nhau một hai thước.
Phương Hiệt dừng lại nhìn người trước mặt, cố hết sức không chút cảm xúc, hỏi “Có chuyện gì không?”
Người trước mặt cậu khoảng 30 tuổi, trông rất gầy, có hình xăm dày ở hai cánh tay.
Đeo chiếc dây vàng lấp lánh ở cổ, chiếc dây như thể nó vừa được quét nhiều lớp sơn, chắc dí xuống nước cũng nổi phình được.
Gã “dây chuyền vàng” hít một hơi thuốc, nhìn chằm chằm Phương Hiệt: “Bạn học, quen Giang Tri Tân à.”