Còn Chọc Tôi Đánh Anh Thật Đó

Chương 2

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Thế là, sau khi ở một công ty nào đó ở phố Wall kiêm chức hai tháng, King đã được đào tạo bài bản, được đóng gói đưa tới mục tiêu.

Trung Quốc, Thượng Hải.

Với lại, hình như, y, là người Trung Quốc.

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên y bước chân đặt lên đất nước này.

Tiếng Trung y biết nói, còn nói rất lưu loát, nhưng đây là do yêu cầu nghề nghiệp, trên thế giới có rất nhiều quốc gia nói tiếng Trung.

Y biết thông thạo được 3 ngoại ngữ, cho nên so với các sát thủ khác, phạm vi nghiệp vụ của y còn rộng mở hơn.

Đương nhiên, kỳ thực cũng có nguyên nhân cùng mục đích sâu xa hơn nữa.

King gãi gãi đầu, mái tóc dài tung bay đã bị cắt bớt, ngay cả dao cũng không thể giấu được nữa, thật phiền.

Một nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng may có người tới đón.

Nhìn thấy người đàn ông đang cầm một tờ giấy trên đó có viết “Mr.King Baker”, hơi thở của King hơi ngừng lại 1 chút, lập tức khôi phục lại.

Quả nhiên, lại chính là người này? Trùng hợp vậy sao? Sắp xếp hắn tới đón luôn? Vậy có thể trực tiếp bắt hắn rồi lấy văn kiện mật bên người hắn luôn ngay giờ được không?

Đàn ông, BETA, người châu Á, khoảng một thước tám, cỡ 70kg, vóc người tinh tráng, tràn đầy sức bật. Mặc áo sơmi cùng quần tây, cùng mái tóc đen được cắt gọn, tướng mạo đoan chính anh tuấn, hòa ái dễ gần như mộc xuân phong.

Y bước ra trước: “Xin chào, tôi là King.”

Người kia cười đến ôn hòa: “Xin chào, tôi là Jason.”

Hai người leo lên xe, Jason vừa lái xe, vừa nói với King: “Thật vui khi biết cậu, tên tiếng Trung của tôi là Âu Dương Jason, còn cậu, có tên tiếng Trung không?”

“Có.” King trả lời, tuy rằng tên này chỉ dùng hồi còn nhỏ, cũng chỉ có mỗi một người từng kêu qua.

“Tên gì thế?” Âu Dương hỏi, thấy bộ dạng của King hình như không hề muốn nói ra, liền cười nói. “Cậu không muốn nói cũng không có vấn đề gì, thế nhưng tuy rằng công ty chúng ta là công ty nước ngoài, mà cậu cũng do bên tổng công ty cử tới, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũn là người Trung mà, đồng nghiệp chung quanh là người Trung nhiều không thể đếm hết, à, mà cậu là người Trung à?”

“…” Nói thật là nhiều, so với Shane cũng chẳng kém là bao nhiêu. “Kim Bối Bối.”

“…” Tay của Âu Dương run lên, khóe miệng nhếch ra một đường cung.

Quả thật là có nghĩa nha.

Đầu tiên, mắt vừa nhìn thấy y, hoặc là nói, vừa lúc bị y nhìn thấy, bản thân đã không chút khách khí mà bị y săm soi phân tích rồi, đôi mắt nhỏ lợi hại kia, so với X quang còn thấu triệt hơn, từ đầu cho đến chân, tuy rằng bất động thanh sắc, nhưng nhờ trực giác nhạy cảm cùng sức quan sát của mình, mà hắn cũng biết được.

Cho nên, hắn cũng không có chút phản ứng nào, tùy ý để cho thằng nhóc này săm soi một lần triệt để.

Thuận tiện, mình cũng cẩn thận săm soi y một chút.

Nam, OMEGA, người châu Á, một thước bảy, cỡ 60kg, vóc người so với các OMEGA khác cũng không sai biệt lắm, thế nhưng rắn chắc hơn, nhìn cũng có tính công kích.

Thế nhưng, nhóc con này tới đây là làm gì đây?

Âu Dương Jason chẳng biết vì sao, tâm tình lại cực kỳ tốt, dù cho đang bị cái cảm giác không biết có cái gì cứ nhìn mình chằm chằm hoài, thế nhưng lại khiến cho hắn hưng phấn cùng kích thích.

Ngày tiếp theo, sau khi nhận được thông báo chính thức được tới làm, trong tòa nhà cao cấp trên con đường phồn hoa, King mặc âu phục thắt caravat diện vô biểu tình chờ thang máy, phía sau vai chợt bị vỗ.

King quay đầu lại, là Âu Dương Jason.

“Sớm nha!” Âu Dương Jason sáng lạn cười nói. “Còn lo cậu không tìm được đường đó!”

Vừa ra khỏi cửa nhà trọ quẹo qua trái là ngay con đường lớn này.

Phải cám ơn nó rồi.

King cũng cười cười: “Hi!”

“Cậu cười lên nhìn rất được đó, nên cười nhiều chút đi!” Jason nói.

“Giống vậy sao?” King lập tức nhe răng cười, đôi mắt nheo lại thành một sợi chỉ.

Jason: “…”

Công việc ngày đầu tiên khá nhẹ nhàng, do từ tổng công ty tới, tuy rằng chỉ là thực tập sinh, nhưng vẫn có thể thấy được CEO, tổng giám đốc, cuối cùng mới bị quản lý nhân sự đưa tới người phụ trách, phòng quản lý.

Trưởng phòng quản lý kinh doanh là một người đàn ông trung niên cỡ 40 tuổi, hơi mập, thoạt nhìn cũng là bộ dạng khá được.

Nhiệm vụ sau đó chính là tùy tiện xem xét hoàn cảnh công ty, tùy tiện xem xét hệ thống, tùy tiện xem xét hồ sơ, nói chung là, làm quen nghiệp vụ công ty một chút.

“Cậu là nhân tài do bên phố Wall cử tới, nên chắc chắn không thành vấn đề.” Trưởng phòng quản lý kinh doanh cười nói.

King yên lặng đáp trả lại cho ông bằng một nụ cười.

Trên thực tế, y có thể xem là miễn cưỡng tốt nghiệp cao trung.

Cho nên dù ở phố Wall làm việc hết hai tháng trời, nhưng với mấy cái báo biểu thần kỳ được cấu thành bởi mấy cái con số phổ thông kia, y vẫn một mảnh mờ mịt.

Chỉ mong không xảy ra việc gì.

King cắn bút âm thầm nghĩ.

Mà chắc cũng không xảy ra chuyện gì đi?

Không phải chỉ là gạt người, lấy trộm đồ, giết người, lấy tiền thôi sao?

Mấy cái chuyện đó, không phải trước đây mình đã từng làm qua rất nhiều rồi sao?

Cho nên cũng không phải là vấn đề gì lớn cả, tin tưởng chính mình, trong lòng đầy vững tin.

Không qua hai ngày, trưởng phòng quản lý kinh doanh há hốc mồm.

Người này rõ ràng có liên quan tới đơn vị, nhưng cái gì cũng không biết, là thật sao?

Làm báo biểu, thì viết chẳng rõ người đó đang báo biểu cái gì; Điền số liệu, thì đem số lẻ sai tới N vị; Ngay cả gọi điện cho khách, cũng có thể khiến cho khách tức giận tới mức cúp điện thoại còn gọi điện méc ông.

King tất nhiên rất vô tội, đều đã nói trước với ông già kia là y không biết làm mà, vậy mà ông già còn bảo làm thử ổng xem, vậy xem xong rồi chưa?

“Jason, nào nào nào, King mới tới, chưa nắm rõ với nghiệp vụ công việc của chúng ta, trước đó chẳng phải do cậu tới đón y sao, chắc quan hệ của hai người cũng khá tốt rồi ha, sau này cậu cứ hướng dẫn y là được.” Cuối cùng, sau khi phát hiện King hoàn toàn là một đứa trẻ chẳng thể nào giáo dục, trưởng phòng quản lý kinh doanh trực tiếp gọi tới thuộc hạ đắc lực của mình, dặn dò như thế.

Do đi đón máy bay nên mối quan hệ tương đối tốt, cái lỗ thủng to thế vẫn để được sao?

Nhưng hai vị đương sự này chẳng chút để ý đến cái lỗ thủng đó, đều rất lễ phép ôn hòa gật đầu: “Sau này xin nhờ anh hướng dẫn thêm.”

“Ừ, cùng nhau nỗ lực.”
Bình Luận (0)
Comment