Con Của Anh Nằm Trong Tay Tôi

Chương 18

Tưởng Hướng Nghi đã nhận hai lần châm gây tê của cậu, lần này vẫn còn ở bên trong cuồng nhiệt động dục, chỉ sợ châm gây tê hiệu quả không được tốt... Mễ Nam muốn ấn tiếp lần nữa, nhưng ngón tay còn chưa chạm đến mặt, liền bị hắn từ sau lưng bắt lấy.

Hô hấp Alpha nặng nề khiến cậu kinh hãi, bàn tay to lớn kia nắm chặt tay cậu, súyt nữa muốn bóp nát xương cốt. Mễ Nam khoa trương mà kêu thảm thiết, Tưởng Hướng Nghi giãy dụa buông ra, quát: "Nhanh lên, bắn thêm một châm!"

Lần này Mễ Nam một khắc cũng không ngừng lại, ấn thêm lần nữa. Cơ thể Tưởng Hướng Nghi cứng đờ, triệt để xụi lơ ngã xuống, Mễ Nam bị ép tới thiếu chút nữa không thể thở nổi.

Tính khí của Tưởng Hướng Nghi còn cứng rắn ở trong cơ thể cậu, trướng đến một trình độ đáng sợ, cũng may còn chưa tới cao trào không có kết tụ thành. Mễ Nam cố hết sức bò về phía trước, bỏ ra chừng 10 phút đồng hồ mới miễn cưỡng thoát khỏi thân thể của hắn. Cậu dồn dập thở phì phò, toàn thân đang phát run, đứng lên liền không nổi, cố gắng trở mình, mặt đối mặt với Tưởng Hướng Nghi đang hôn mê.

Trước cửa phòng cậu còn có một thi thể, cửa ra vào cùng trên tường có máu bắn lên, pheromone trong không khí, tình dục đan xen với mùi máu tươi. Mễ Nam tại nơi an toàn này trên giường nhỏ, vươn cánh tay ôm lấy Alpha của mình, nhìn tường tận khuôn mặt ẩn nhẫn mệt mỏi của hắn, đau lòng mà nhẹ nhàng sờ lên, kế tiếp rơi xuống một nụ hôn.

Mễ Nam đóng cửa phòng mình lại, ở trên thông tri với bảo tiêu và Viên Tân đi vào thu dọn tàn cuộc, chờ khí lực của mình khôi phục một chút mới đứng lên, thay quần áo sạch sẽ cho Tưởng Hướng Nghi. Lúc cha mẹ về, thi thể đã bị Viên Tân liên hệ với người thanh lý, nhưng trong phòng vẫn là một đống bừa bộn.

Cả nhà đến Tưởng gia ở tạm, phòng ở do Viên Tân phụ trách mang người đến kết thúc công việc.

Đêm đó Mễ Nam liền phát sốt, cùng một chỗ với Tưởng Hướng Nghi đưa đến bệnh viện. Tưởng Hướng Nghi sang ngày thứ hai thì đã tỉnh lại, Mễ Nam nằm ở giường bên cạnh sắc mặt tái nhợt đập vào mắt hắn từng chút từng chút, cậu hôn mê một ngày nữa mới tỉnh. Thân thể Mễ Nam gánh nặng quá lớn, nhưng cũng may lúc ấy dừng lại được kịp thời, đứa con trong bụng không có việc gì.

Tưởng Hướng Nghi hối hận đến cực điểm, Mễ Nam thuận thế lợi dụng hối hận này, vẻ mặt suy yếu hỏi về tin tức bản thân muốn biết. Vừa bắt đầu Tưởng Hướng Nghi vẫn là không quá nguyện ý mở miệng, Mễ Nam khó chịu ho khan, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn hắn, hắn liền không có biện pháp mà nói rõ ràng từng thứ ra. 

Từ đó về sau Tưởng Hướng Nghi bắt đầu xa cách với Mễ Nam, mắt thấy cậu ngoan cường nhích lại gần mình lại thủy chung bị mình ngăn cản tại bên ngoài giới hạn tốt. Thời điểm mất mát Mễ Nam, cũng không phải không đau lòng, nhìn xem bên người Mễ Nam đã có "bằng hữu" thân cận, hắn cũng sẽ cảm nhận được ghen ghét cùng phẫn nộ.

Nhưng hắn rèn luyện nhiều năm như vậy, hắn có thể nhịn xuống.

Nếu không có cái đêm ngoài ý muốn kia, hắn vĩnh viễn chỉ biết tạo ở bên trong giới hạn tốt, vĩnh viễn không bước ra một bước.

"Gần đây giáo sư nghiên cứu dược phẩm pheromones loại mới, có một đám đoàn thể chợ đêm nhòm ngó vào. Sự cố như hôm trước, về sau cũng có thể phát sinh, mà tôi không cách nào cam đoan, mỗi lần đều có thể để em thoát hiểm an toàn." Tưởng Hướng Nghi rũ mi mắt: "Nếu như hối hận thì nói nhanh cho tôi biết, đừng ngại mất mặt."

Mễ Nam vừa nắm tay hắn vừa nghe, nghe được một đoạn liền nắm chặt thêm chút, ma sát làm hắn ngứa ngáy. Những lời này vừa nói ra, Mễ Nam "hừ" một tiếng, bất mãn bò tới búng trán hắn: "Anh có phải hay không xem thường em?"

"Tôi không có."

"Anh có!" Chân Mễ Nam đập mạnh vào ván giường: "Không  phải là vì quốc gia... Em tuy không có chí hướng gì, nhưng em thật sự muốn làm mà nói tuyệt đối sẽ không sợ sệt!"

Tưởng Hướng Nghi bất đắc dĩ thở dài, xem cậu như đứa trẻ tùy hứng, có lẽ xoa đầu Mễ Nam coi như ứng phó cậu, cho cậu húp cháo. Mễ Nam nói sang chuyện khác, cùng hắn nói về sự tình của Viên Tân, cuối cùng phần lớn đều là miêu tả bản thân ngày đó thông minh cơ trí, vẻ mặt đắc ý chờ người khen ngợi, nhưng không nghĩ tới Tưởng Hướng Nghi lại giận tái mặt.

Hắn đang nghĩ gì, không cần nghĩ nhiều liền có thể rõ ràng. Mễ Nam bày ra khuôn mặt trắng như giấy tươi cười, nhưng chỉ là cười hì hì hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay.

"Anh Hướng Nghi," cậu trêu chọc nói: "Loại thời điểm khi đó đột nhiên bị bỏ dở, đối với tính công năng của anh hẳn là không có di chứng gì đi?"

Tưởng Hướng Nghi xụ mặt: "Không biết, dù sao tôi về sau sẽ không gặp mặt em rồi."

"Ah---- có quyết tâm như vậy?"

Sắc mặt Tưởng Hướng Nghi không thể nào xem là đẹp mắt: "Lại làm em bị thương, tôi tình nguyện đi thiến hóa học."

Mễ Nam phát hiện cái này hắn không phải nói đùa, kinh ngạc mở lớn miệng, ngay sau đó lập tức trở mặt, bắt đầu khóc kinh thiên động địa: "Không được, em không đồng ý!"

Cậu túm lấy quần áo Tưởng Hướng Nghi, bắt đầu đấm ngực hắn: "Anh như vậy muốn cô nhi quả phụ ta sống thế nào?! Ta về sau đến kỳ động dục tìm ai kết hợp! Người ta đều là kết hợp ngọt ngào vui sướng muốn chết, ta hai lần đều đau như vậy, anh còn không để cho ta hưởng thụ qua, cái thứ phía dưới của anh là vì ta mà giữ lại!"

Cậu nằm lại trên giường lăn qua lăn lại, giường bệnh dao động kẽo kẹt kẽo kẹt: "Anh không đáp ứng em sao? Anh còn không đáp ứng em?? Ô ô ô em thật thê thảm a! Anh Hướng Nghi, anh phân biệt, anh sống dễ chịu, anh không thể đối với em như vậy!!!"

( Đổi xưng hô nhanh như vậy là vì trên là giáo huấn, dưới là cầu xin.... Là tớ tự nghĩ vậy... Ha ha ha...)

Tưởng Hướng Nghi cậu nháo tới sắc mặt căng cứng, sợ cậu lăn làm kim tiêm trên tay sẽ bị kéo đứt, vội vàng đè cậu lại. Mễ Nam bất động, uất ức mong đợi vểnh môi, Tưởng Hướng Nghi không còn biện pháp: "Đã thành tổ tông, sợ em rồi."

Lúc này Mễ Nam mới vui vẻ ra mặt, chỉ chỉ mặt mình: "Hôn em một cái."

Tưởng Hướng Nghi không hề có tế bào lãng mạn, thật sự chỉ là gần gũi thoáng chốc liền rời đi. Mễ Nam dùng tay không bị cắm kim tiêm nắm cổ hắn, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp, chủ động dán lên môi hắn. Cậu như con mèo nhỏ cùng Tưởng Hướng Nghi hôn môi, thèm lưỡi ra liếm lại cắn, mùi chanh nhàn nhạt trên người tươi mát đáng yêu.

"Anh Hướng Nghi", vừa kết thúc hôn, cậu ngọt ngấy nói: "Em rất thích anh nha."

Tưởng Hướng Nghi ngưng mắt nhìn Mễ Nam. Người này sinh ra từ nhỏ tròn tròn hiện tại lớn như vậy, đứa nhỏ mềm mại nghe lời giờ đã trở thành thiếu niên xinh đẹp giảo hoạt, hắn đã từng trốn tránh, cũng nghĩ qua cùng Mễ Nam cắt đứt quan hệ, nhưng cuối cùng đều là không có cam lòng, chỉ là xa cách qua nhiều năm như vậy...

Mễ Nam kiên trì không ngừng, đánh vỡ mặt nạ của hắn, một lần nữa đem bộ mặt chân thật của hắn đào ra, dũng cảm lớn mật cho hắn một nụ hôn.

Tường thành trong lòng từng bức sụp xuống, đem toàn bộ dối trá của hắn chôn vùi. Hắn chứng kiến dáng Mễ Nam tươi cười linh động, thần sắc ỷ lại, cùng với mình qua nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi trái tim.

Tưởng Hướng Nghi rốt cục từ bỏ, lộ ra dáng vẻ tươi cười. Dáng cười kia thoạt nhìn đã từng vẫn là giống lúc thiếu niên, mặt mày cong cong, cùng nhàn nhạt ôn nhu cùng sủng nịnh.

Hắn dựng thẳng ngón trỏ đặt ở trước bờ môi, tựa như đang nói cái gì đó bí mật, nhẹ nhàng nói: "Anh cũng thích em."
Bình Luận (0)
Comment