*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Thùng thùng thùng..."
"Khách quý đến nhà, vào đi."
Sau cửa vang lên giọng nói cứng cáp khỏe mạnh, Vương Quân hít nhẹ một hơi, đẩy cửa đi vào, trên khuôn mặt luôn nghiêm túc chính trực kia, có chút kính sợ mà bản thân anh biết rõ vì sao.
"Cửu tiên sinh, hôm nay mạo muội đến nhà, đã làm phiền rồi." Vương Quân đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào trong sân, quay người đóng cửa lại.
"Người đến là khách, huống hồ gì cậu còn đặc biệt mang rượu ngon tới." Ông lão được Vương Quân gọi là Cửu tiên sinh vẫn nhàn nhã nằm trên ghế như cũ, giơ tay ra hiệu, ý bảo Vương Quân ngồi lên chiếc ghế dựa khác bên cạnh bàn đá, "Hàn xá đơn sơ, không có thứ tốt gì để mời đội trưởng Vương, chỉ có chút trà thô, mong đội trưởng Vương đừng ghét bỏ."
"Sao vậy được chứ? Cửu tiên sinh là ân nhân cứu mạng tôi, ngài nói vậy thì khách khí quá rồi." Nói ra sợ không ai tin, một ông lão béo nhìn rất bình thường trước mắt này lại là ân nhân cứu mạng của đội trưởng đội hình sự Vương Quân nổi danh Đồng Thành. Cách cứu anh cũng là... Vương Quân không muốn nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, nâng chung trà lên, ngửi thử.
Chén trà mà Cửu tiên sinh pha này có vẻ là lạ, giống như là đã biết anh sẽ đến lúc nào, độ ấm nước trà rất vừa vặn, hương trà thanh u, nước trà xanh biếc vào miệng liền có cảm giác miệng lưỡi thay mới môi răng sinh hương, nước trà vào bụng liền có một dòng nước ấm lập tức thấm vào nở ra, làm tinh thần người ta chấn động.
"Trà ngon!" Vương Quân tán thưởng từ đáy lòng, đặt chén trà tử sa xuống, nước trà trong chén đã cạn. Mắt anh rất tốt, thoáng thấy phía dưới bàn đá có một chiếc bình giữ nhiệt, liền xách lên, đổ đầy chén trà, không khách khí chút nào.
Hương trà vấn vương, mùi hoa thoang thoảng, trên cây quế hoa thỉnh thoảng vang lên tiếng mèo kêu lười nhác.
Mấy ngày nay tới tận bây giờ, thần kinh Vương Quân luôn căng thẳng đã hoàn toàn thả lỏng, anh thoải mái nằm trên ghế dựa, giống như kể chuyện xưa kể những chuyện mà anh biết về thôn Lý gia, nói hết cho Cửu tiên sinh.
Gió đêm man mác, ngồi dưới tàng cây vô cùng thoải mái, trộm được nửa ngày nhàn nhã, giọng Vương Quân luôn không nhanh không chậm.
Cửu tiên sinh luôn thấy biến không sợ mày càng lúc càng nhăn chặt hơn, trong mắt dần trồi lên một tia ngưng trọng. Con mèo vàng đang ngủ gật trên cây không biết từ lúc nào đã nhảy xuống, làm ổ trên đùi Cửu tiên sinh, hơi híp mắt, lỗ tai lại dựng đứng lên.
"...Chuyện là như vậy." Vương Quân nói, "Đứa bé kia cho tôi cảm giác thế nào ấy, tôi không nói cụ thể được. Nhưng tôi cảm giác nó còn lợi hại hơn "cái kia" mà đêm hôm đó chúng ta đã gặp." Vương Quân luôn tin vào thuyết vô thần, nhưng trước đó không lâu anh gặp được một chuyện, đã hoàn toàn phá vỡ tam quan của anh. Nếu lúc đó Cửu tiên sinh không ra tay đúng lúc, chỉ sợ anh đã anh dũng hy sinh.
Từ vụ án diệt môn khác thường đến vụ tên trộm gà kỳ quái này, Vương Quân luôn cảm thấy trong thôn Lý gia, mọi chuyện thoạt nhìn không đơn giản như vậy, nói không chừng có liên quan đến...
"Trực giác của cậu không sai, chuyện này quả thực không đơn giản, tôi sẽ mau chóng đến nhìn xem." Cửu tiên sinh cau mày nói, khác với bộ dáng cười a a mọi chuyện không có gì phải lo như ngày thường.
"Có cần bên tôi sắp xếp người..."
Cửu tiên sinh khoát tay, nói: "Cậu thì không cần, để tôi và A Hoàng đi đến là được."
A Hoàng vẫy vẫy đuôi: "Meo." Đôi mắt to màu phỉ thúy trộm dán lên hai chai rượu Mao Đài mà Vương Quân đặc biệt xách đến, đã lâu rồi không uống rượu xa hoa này, meo~
Vương Quân luôn bận rộn, hôm nay vất vả lắm mới kết án được nghỉ ngơi nửa ngày, vì đến thăm Cửu tiên sinh mà chuyện đi chơi công viên với con trai cũng đổi thành buổi tối đi xem phim, con trai rất hiểu chuyện không giận dỗi, nhưng cửa vợ anh thì không dễ qua, đã gọi hai cuộc giục anh về.
Di động lại vang lên lần nữa, Vương Quân thấy là cục cảnh sát gọi đến liền ấn nghe nói mấy câu, sau đó vội vã chào tạm biệt Cửu tiên sinh, lái xe rời đi.
"Cá quỷ... Thế mà lại có cá quỷ hiện thế. Ngay cả xác sống hút máu cũng xuất hiện, thôn Lý gia này chỉ sợ có cổ quái. Việc này không thể chậm trễ, sáng mai chúng ta đi đến thôn Lý gia xem xem."
"Meo meo meo ngao." Tôi ở lại trông nhà!
"Trông nhà? Ông đây thấy mày muốn ở lại trông nhà rồi tự trộm, trộm Mao Đài của ông chứ gì? Đừng có mơ, con mèo chết kia!"
"Meo ngao ngao!" Ông già chết tiệt!
Từ ngày vẽ tranh được ba mẹ khen ngợi, nhiệt tình học tập của Đông tể mấy ngày này tăng vọt chưa từng có, không chỉ nghiêm túc luyện chữ vẽ tranh, còn học nói một vài từ đơn giản, tuy vẫn chỉ nói ra được một hai chữ, nhưng đọc nhấn từng chữ rõ ràng, có thể biểu đạt đủ ý mình muốn nói, giỏi hơn mấy đứa trẻ vừa học nói nhiều.
Đông tể cuối cùng cũng đồng ý mở miệng nói chuyện, lão Lý đầu và Tôn bà tử vui sướng vô cùng, trực tiếp xem nhẹ việc bé đã "ba tuổi rưỡi" rồi, trong lòng bọn họ, con trai quả thực là tiểu thiên tài, thông minh vô cùng.
Nhưng, hôm nay bé lại có chút không yên lòng.
Lần thứ ba làm gãy đầu bút chì, bút chì bị gãy chọc thủng giấy, chỗ rách vừa đúng ở đầu người diêm lão Lý đầu. Đông tể khó chịu không chút lý do, thở phì phì vứt bút chì, bĩu môi. Lão Lý đầu cũng giống như Tôn bà tử, chiều con không có chút nguyên tắc nào, ông sờ cái đầu dưa hấu của Đông tể, gắng sức ôm bé lên, "Có phải Đông tể mệt không? Không muốn vẽ thì không vẽ, nào, ba kể chuyện xưa cho con nghe được không?"
Đông tể lắc đầu, ôm lấy lão Lý đầu, đầu nhỏ vùi vào trong cổ ông, nhẹ nhàng cọ cọ. Cho dù Đông tể đã rất nhẹ rất nhẹ, nhưng vẫn không cẩn thận cọ rách bọc mủ trên cổ lão Lý đầu, trong bọc mủ chảy ra dịch đặc đen thùi tanh tưởi. Đông tể rất không thích cái mùi này, bé bảo lão Lý đầu đặt bé xuống, dùng cái chân nhỏ bạch bạch chạy ra ngoài, một lúc sau, bé cầm cái khăn mặt đã vắt khô, mặt không đổi sắc nói: "Ngồi, lau."
Lão Lý đầu cười a a ngồi trên cái ghế nhỏ chuyên dụng của Đông tể, Đông tể đứng bên cạnh ông hơi nhón chân, cẩn thận lau dịch đặc đen thùi thay ông, trên làn da hơi xanh đã biến thành màu đen, lộ ra một cái lỗ nhỏ, trong lỗ đều là thịt thối không chút sức sống. Đông tể không hiểu, bé thả cái khăn mặt đã biến thành màu đen thui, nhón chân, bắt đầu dùng sức thổi thổi lên chỗ hư thối trên cổ lão Lý đầu.
"Phù phù, không đau." Bởi vì trước đây Đông tể không nghe rõ lão Lý đầu và Tôn bà tử nói gì, nên mỗi câu nói với bé đều phải nói lại rất nhiều lần bé mới phản ứng lại, nên có vẻ ngơ ngác ngốc nghếch. Nhưng thực ra trí nhớ của bé rất tốt, bé còn nhớ rõ lúc trước có lần bé không cẩn thận trượt chân, ngã rất đau rất đau, ba mẹ thổi phù phù cho bé liền không đau nha.
"Không đau, không đau, ba không đau đâu." Rõ ràng tim đã không còn đập nữa, nhưng lão Lý đầu vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng, toàn thân vô cùng thoải mái.
Lúc này Đông tể mới vừa lòng gật gật đầu, bỏ cái khăn đã bẩn vào trong chậu, bưng chậu đi đến giếng nước trong sân, nhón chân lóng ngóng múc chút nước vào trong chậu, chờ đến khi nước giếng từ từ nhúng ướt khăn, bé mới ngồi xổm xuống, nghiêm túc chà xát.
Đông tể mới giặt được một nửa, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa.
"Thùng ---- thùng thùng ---- thùng --- thùng thùng thùng ---" Tiếng đập cửa như ẩn chứa nhịp kỳ quái nào đó, lão Lý đầu đang ở trong phòng khách và Tôn bà tử đang ngủ trong phòng ngủ cùng lúc kêu thảm thiết, ôm lấy đầu, đau đến lăn lộn kêu rên.
"Ba... Mẹ..." Đông tể bỏ lại khăn mặt, bạch bạch bạch chạy vào trong nhà.
Lão Lý đầu và Tôn bà tử vừa kêu rên vừa hô to: "Đông tể, đừng lại đây, chạy đi, chạy đi..."
Đông tể không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, mờ mịt luống cuống nhìn lão Lý đầu và Tôn bà tử đang kêu rên lăn lộn không ngừng, vừa sốt ruột lại vừa khổ sở, trong mắt nổi lên một lớp hơi nước, đôi mắt dần biến thành một màu thuần đen.
Bầu trời trong xanh bỗng biến âm u, chân trời mây đen cuồn cuộn xông tới, trong căn nhà nhỏ phía sau cửa gỗ, âm sát khí đen đặc như mực phóng lên cao, khiến A Hoàng đang định nhảy lên bờ tường sợ tới mức phanh chân lại, nhảy "vèo" ra phía sau ông lão béo, trảo phì ôm lấy cái đầu béo, kêu to meo meo meo.
Mục tiêu rất cứng, tui phải rút nhanh thôi!
Lý Cửu không phản ứng lại con mèo béo nhát gan sợ chết kia, đẩy nhẹ cánh cửa kia, chờ đến khi nhìn thấy Đông tể, sắc mặt ông lập tức thay đổi, thất thanh nói: "Quỷ!"
Nửa người nửa quỷ, không có thất tình, thiên đạo không dung.
Phàm là chính đạo, nhìn thấy tất diệt.
Đông tể đi ra ngoài phòng khách, vươn cánh tay nhỏ che trước cửa gỗ lung lay sắp đổ, nhìn chằm chằm ông lão béo, mặt không đổi sắc như mãnh thú nhỏ xù lông, "Không được, ức hiếp, ba, mẹ."
Lý Cửu như không nghe thấy, cắn đứt đầu ngón tay, vẽ lá bùa trống rỗng, miệng lẩm bẩm, một lá bùa màu vàng kim nhanh chóng thành hình giữa không trung, bỗng ánh sáng màu vàng sáng rực lên, sát khí ngập trời trong nhà dường như yếu đi vài phần, Lý Cửu vung tay ra, lá bùa lấy khí thế chẻ tre hung mãnh lao về phía Đông tể, Đông tể vươn tay bắt lấy nó theo bản năng, một cơn đau nhói lên, hai tay Đông tể lập tức máu chảy đầm đìa.
Đông tể được lão Lý đầu và Tôn bà tử cẩn thận nuôi đến lớn như vậy, bình thường chỉ cần chút va đập thôi là hai lão cũng đau lòng hơn nửa ngày rồi, bây giờ lại bị một người xa lạ làm bị thương không lý do, Đông tể vừa đau lại vừa tủi thân, mếu miệng nước mắt sắp trào ra. Nhưng bé nhớ rõ phải bảo vệ ba mẹ, lại cố chịu đau, không lùi về sau một bước.
Lão Lý đầu và Tôn bà tử lại lo đến đỏ cả mắt, nhịn nỗi đau đớn khi linh hồn bị xé rách, lảo đảo đi về phía trước, dùng thân thể hư thối che trước người bé, bọn họ quỳ trên đất, liên tục dập mạnh đầu về phía Lý Cửu: "Ông bỏ qua cho Đông tể, muốn giết muốn chém thì cứ làm với chúng tôi!"
"Đông tể là một đứa bé, nó chưa từng làm chuyện gì xấu, ngàn sai vạn sai đều là chúng tôi sai, xin ông bỏ qua cho nó!"
Lý Cửu dừng lại, hơi động lòng, với đạo hạnh của ông sao không nhìn ra được người nhà này chưa từng giết ai chứ? Nhưng người quỷ đi con đường khác nhau, nhất là quỷ, nếu cứ để nó tiếp tục lớn lên, tương lai nếu đi vào tà đạo sẽ thành họa lớn!
"Nó là quỷ, thiên đạo không dung, nó chắc chắn phải chết."
Mắt Lão Lý đầu lập tức biến thành màu đỏ tươi, khí đen lượn lờ quanh thân, oán khí ngập trời, "Dựa vào đâu chứ? Ông dựa vào đâu mà muốn giết con trai tôi! Quỷ thì sao? Đông tể thiện lương hiếu thuận, chưa từng làm chuyện xấu gì! Có chết thì cũng phải là mấy tên mặt người dạ thú kia đáng chết! Những người trong thôn kia đánh chết tôi, sao ông không giết bọn họ đi? Vì sao! Người thiện có ác báo, thiên đạo cái quái gì?"
Tôn bà tử rơi nước mắt máu: "Chúng tôi chỉ muốn yên ổn nuôi Đông tể lớn lên, chúng tôi đã làm sai điều gì? Vì sao ai ai cũng muốn ép chúng tôi vào chỗ chết! Vì sao!"
A Hoàng cẩn thận ló đầu từ sau lưng Lý Cửu, "Meo, meo meo ngao." Lão già chết tiệt, ông biến thành đại nhân vật phản diện rồi.
Lý Cửu cau mày nói: "Tôi không ép các người, chỉ cần hai người rời khỏi thân thể, xóa đi oán khí, tôi có thể niệm tình vợ chồng hai người khi còn sống chưa từng làm chuyện ác gì mà siêu độ cho hai người, đưa hai người vào lại luân hồi."
Lão Lý đầu và Tôn bà tử trăm miệng một lời nói: "Vậy Đông tể thì sao?"
* Chén trà tử sa
* Rượu Mao Đài là rượu chưng cất từ cao lương lên men. Rượu này có đặc trưng là trong vắt, không màu, có mùi thơm đặc trưng và có độ cồn cao (truyền thống là 65%, song gần đây có nhiều loại Mao Đài chỉ từ 35 đến 47%).
Rượu Mao Đài có lịch sử trên 300 năm, bắt đầu từ đầu đời Thanh. Danh tiếng của nó bắt đầu vượt ra khỏi biên giới Trung Quốc khi Chu Ân Lai dùng nó để chiêu đãi các nguyên thủ quốc gia khác của thế giới.