Con Của Quỷ

Chương 24

KTV mà Lâm Nam dẫn mọi người đến nằm trong hẻm nhỏ cạnh quán đồ ăn Trung Quốc, vị trí có hơi hẻo lánh, nhưng xung quanh toàn là trường đại học, chủ quán lại thường xuyên có các hoạt động ưu đãi, trang trí trong quán cũng không tệ, nên việc làm ăn luôn rất tốt. Lúc này mới hai giờ chiều mà trong quán đã náo nhiệt lên rồi.

Lâm Nam đỡ Dư Đồng đi đặt một căn phòng nhỏ, Dư Đồng và Lương Kiện vừa vào phòng đã nằm vật trên sô pha ngủ say như chết, tiếng ngáy như sấm. Tuy Lâm Nam còn lo cho luận văn của mình, nhưng cũng lo lắng khi để ba học đệ ở lại đây. Tiêu tiền đi vào KTV mà không hát thì quá lãng phí, Lâm Nam vốn cũng thích ca hát, nên sau khi sắp xếp xong cho Dư Đồng và Lương Kiện, liền rủ Đông Sinh cùng chọn bài hát.

Tuy Đông Sinh rất thông minh, nhưng muốn bao thầu vị trí đầu tiên của trường cũng không dễ dàng gì, hơn nữa ngoại trừ việc học, cậu còn phải đi theo Lý Cửu học rất nhiều thứ. Cho nên, Đông Sinh vẫn luôn là một học sinh ngoan, mỗi ngày đến trường đúng giờ, tan học về nhà đúng giờ, thời gian lên lớp ngoài lớp đều xếp kín lịch, bình thường ngay cả mạng cũng ít lên, chứ đừng nói đến chỗ ăn chơi như KTV.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, bạn cùng lớp có tổ chức gặp mặt mấy lần, nhưng Đông Sinh đều chạy đến nông thôn hưởng yên tĩnh, không tham gia lần nào.

Bởi vậy, đây là lần đầu tiên Đông Sinh đi vào KTV.

Được Lâm Nam giúp đỡ, Đông Sinh chọn mấy bài hát cũ đến không thể cũ hơn, sau khi Lâm Nam hát liên tục hai bài là đến phiên Đông Sinh.

Đông Sinh cầm micro, thanh họng, rất nghiêm túc nhìn lời bài hát trên màn hình, hít sâu một hơi, chờ lời biến thành màu đỏ, cậu bắt đầu hát.

Giọng không sao, lời ca rất chính xác, chỉ là... nhịp điệu chạy mất rồi.

Giọng hát cứng nhắc lạnh lùng thẳng băng, không chút lên xuống, dù là lời ca tình cảm dâng trào mãnh liệt hay là lời ca không hối hận vì yêu, để Đông Sinh hát đều giống như đang ngâm thơ, lại không có chút tình cảm nào.

Nhưng đương sự lại không chút tự giác, vẻ mặt nghiêm túc mười phần chăm chú hát theo nhạc, hát liên tục ba bài, Lâm Nam cuối cùng không nhịn được cười ha ha, sinh hồn trốn ở góc tường làm vách cũng nhịn không được cười ra tiếng, kiêng kị với Đông Sinh cũng mất hơn phân nửa.

Đông Sinh dù có chậm chạp cỡ nào cũng nhận ra được mình vẫn hát khó nghe mất nhịp như lúc còn bé, Đông Sinh mặt không đổi sắc đưa micro lại cho Lâm Nam, vành tai hơi ửng hồng.

May mắn A Hoàng không có ở đây! Đông Sinh thấy vui mừng một chút.

Ánh sáng trong phòng không tốt, Lâm Nam không chú ý đến Đông Sinh ngượng ngùng, sinh hồn lại nhìn thấy rất rõ, cậu ta không khỏi nở nụ cười, chút kiêng kị với Đông Sinh cũng biến mất không còn gì.

Sinh hồn chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mấy đứa nhóc ở tuổi này khó tránh khỏi sẽ có chút ngơ ngơ, nói thẳng ra là nghé con mới sinh không sợ cọp, nhưng sinh hồn này lại cẩn thận hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhiều, cậu ta nhẹ nhàng đi ra từ góc phòng, ngồi trên ghế sô pha cách Đông Sinh một cánh tay, một lúc lâu sau, thấy Đông Sinh không xua đuổi cũng không có ý xử lý cậu, cậu ta mới khẽ nói: "Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện được không?"

Lúc nãy Đông Sinh chú ý đến sinh hồn này không phải bởi vì "sinh hồn" là hiếm lạ, hơn mười năm qua, số lần Đông Sinh gặp được sinh hồn hai bàn tay cũng đếm không xuể. Dựa vào kỹ năng "Đông tể không nhìn thấy" đã lô hỏa thuần thanh của cậu, sẽ không thể nào bị sinh hồn này chú ý được, nói cách khác, lúc nãy hành động trên đường của Đông Sinh là cố ý.

Sinh hồn này rất đặc biệt, kim quang công đức của Lương Kiện có màu vàng sáng nhạt, nhưng kim quang công đức trên người sinh hồn này lại đậm đến mức có thể sánh ngang vàng, nói một cách đơn giản là nếu kim quang công đức của Lương Kiện là nước chảy nhỏ giọt, thì của sinh hồn này là sông lớn chảy cuồn cuộn vào biển.

Người như vậy, rất khó gặp trong hàng tỉ người, sinh ra đã được thiên đạo phù hộ.

Đông Sinh không biết cậu ta đã gặp chuyện gì mà sinh hồn rời thể, nhưng Đông Sinh rất rõ nếu như cậu giúp sinh hồn này, vậy chắc chắn sẽ được một lượng lớn công đức, so với việc quyên tiền vào quỹ còn nhanh gọn dễ dàng hơn.

Lúc nãy Đông Sinh đã thấy Dư Đồng thanh toán, tiêu phí ở thủ đô lớn hơn Đồng Thành nhiều, như tiền cơm trưa lúc nãy còn nhiều hơn một phần ba tiền phí sinh hoạt mà cậu dành cho học kỳ này. Hơn nữa nghe giọng điệu sư huynh Lâm và bạn cùng phòng nói chuyện thì số tiền đó cũng được coi là bình thường, Đông Sinh không khỏi có chút lo lắng về chất lượng cuộc sống tương lai của mình.

Ở thế giới của Đông Sinh, chắc chỉ có món ăn ngon là không thể có lỗi được.

Nếu không có tiền, thì ăn đồ ngon ở chỗ nào?

Nếu không có tiền, thì lấy cái gì để quyên góp làm từ thiện đổi công đức?

Chuyện liên quan đến chất lượng cuộc sống và sinh tồn, Đông Sinh cảm thấy bây giờ mình rất cần phải tìm cách kiếm tiền.

Theo như tình hình hiện nay thì thứ mà cậu am hiểu nhất ngoại trừ hội họa, thì chính là thuật huyền môn học được ở chỗ ông nội. Nếu có thể tất nhiên cậu sẽ hy vọng tranh của mình có thể bán được tiền, nhưng cho tới bây giờ cậu vẫn chưa tìm được Bá Nhạc của cậu, cho nên cách kiếm tiền chỉ còn lại thuật huyền môn thôi.

Lý Cửu đã sớm cắt đứt việc qua lại với huyền môn, thỉnh thoảng giúp đỡ người khác cũng không nhận tiền công, nên Đông Sinh không rõ giá thị trường bây giờ lắm, nhưng, điều này cũng không ngăn cản được cậu nghĩ cách kiếm tiền từ trên người sinh hồn.

Người có số phận cực tốt như sinh hồn này chắc chắn gia đình sẽ không kém cỏi, nếu cậu giúp cậu ta về lại cơ thể, sống lại lần nữa, cậu lấy chút tiền công từ chỗ cậu ta cũng không quá phận chút nào.

Công đức và tiền công, hai tay đều phải nắm, hai tay đều phải vững!

Đôi mắt đen sì của Đông Sinh nhìn sinh hồn không chớp mắt, tầm mắt đụng vào nhau, sau khi đối mắt ba giây, sinh hồn cảm thấy hình như hơi choáng váng, liền vội dời mắt đi, không dám nhìn chằm chằm vào mắt Đông Sinh nữa.

Trong phòng chỉ còn tiếng hét xé tim bể phổi của Lâm Nam và tiếng ngáy của Lương Kiện, Dư Đồng, ngay lúc sinh hồn cho là Đông Sinh sẽ không đồng ý, thì Đông Sinh khẽ lên tiếng: "Cậu không phải là quỷ, là sinh hồn."

Sinh hồn ngẩng phắt đầu nhìn Đông Sinh, "Có ý gì?"

Trong chớp mắt, Đông Sinh thấy được trên khuôn mặt vô hại của thiếu niên sinh hồn kia, có một tia sắc bén không hợp với tuổi.

"Cậu vẫn chưa chết, thân thể cậu hẳn là còn ở chỗ nào đó, chỉ cần cậu về kịp trước khi thân thể hoàn toàn mất hết sinh cơ, thì cậu có thể sống lại."

Giọng Đông Sinh cứng nhắc như lúc cậu ca hát khi nãy vậy, không lên xuống chút nào, nhưng vào trong lỗ tai sinh hồn lại như sét đánh ngang tai, trong lòng cuồn cuộn như sóng biển, khát vọng sống lại như cỏ dại mọc um tìm, chỉ một lúc mà đã bao trùm tất cả lý trí của cậu ta.

"Giúp tôi!" Sinh hồn nắm lấy tay Đông Sinh.

"Được, nhưng cậu phải trả công cho tôi."

"Cậu muốn gì?" Tuổi sinh hồn không lớn, nhưng lòng đề phòng lại cực sâu, dù cho hiện giờ cậu ta rất muốn "sống lại", nhưng cũng không quên đề phòng.

"Tiền." Đông Sinh lời ít ý nhiều.

Sinh hồn thầm thở phào, tuy cậu ta đã quên tất cả nhưng trong tiềm thức cậu ta cảm thấy nếu là dùng tiền có thể giải quyết thì không là vấn đề, "Cậu muốn bao nhiêu."

"Cậu cảm thấy mạng mình đáng giá bao nhiêu thì đưa tôi bấy nhiêu." Đông Sinh không học đã hiểu thắp sáng kỹ năng đàm phán lên, vì để tránh cho sau này sinh hồn đổi ý, cậu còn bổ sung thêm một câu, "Đừng có ý quỵt nợ đấy, tôi có thể giúp cậu sống lại, thì cũng có thể làm cậu "Bùm"..." Đông Sinh làm tư thế nổ tung.

Cậu nhớ rõ có một lần xem TV với A Hoàng, gã xấu xa trong TV đã diễn như vậy, dùng lời A Hoàng nói thì là rất khốc huyễn nha.

Đông Sinh khá tin tưởng diễn xuất của mình, vì cậu thấy kiêng dè trong mắt sinh hồn.

Vậy thì, chắc cậu ta không dám quỵt nợ đâu nhỉ?

Khát vọng sống lại nháy mắt đã vượt qua kiêng kị với Đông Sinh, sinh hồn thận trọng gật đầu.

Đông Sinh lần đầu tiên bàn chuyện làm ăn đã thành công hơn nửa thầm thở phào, lấy thái độ rất chuyên nghiệp hỏi cố chủ: "Cậu tên là gì? Ngày sinh tháng đẻ là ngày mấy?" Có hai cái này, cậu muốn tính thân thể sinh hồn ở đâu chỉ là chuyện nhỏ.

"Tôi quên rồi, tôi không nhớ chuyện gì trước đây cả." Sinh hồn vặn xoắn hai tay, vẻ mặt lưu manh. Được một tấc lại muốn tiến thêm một bước chính là nói về người (hồn?) như sinh hồn đấy, sau khi thành cố chủ liền xoay người đổi mặt luôn.

Đông Sinh:...

Sinh hồn nói: "Tên mập kia lúc nãy có nói cậu ta đã gặp tôi ở đâu đó, cậu có thể chờ cậu ta tỉnh rồi hỏi thử xem."

Lương Kiện và Dư Đồng ngủ đến chiều tối mới tỉnh, sau khi Lương Kiện tỉnh lại thì sinh hồn lập tức bay đến trước mặt cậu ta, nhưng Lương Kiện lại như không thấy sinh hồn vậy. Sinh hồn thử đủ mọi cách, sau khi chắc chắn là Lương Kiện thực sự không nhìn thấy cậu ta, rất thất vọng hỏi Đông Sinh: "Làm sao giờ, cậu ta không nhìn thấy tôi!"

Đông Sinh nghĩ nghĩ, thừa lúc người khác không chú ý đến liền thì thầm với sinh hồn: "Tôi nhìn thấy cậu, tôi có thể vẽ mặt cậu cho Lương Kiện nhìn."

Đông Sinh rất tin tưởng về kỹ thuật vẽ của mình, loại tin tưởng lóa mắt này đã tạo hy vọng rất lớn cho sinh hồn không rõ chân tướng, cậu ta yên lòng, vui mừng đi theo Đông Sinh, rời khỏi KTV với người khác.

Sinh hồn mất đi trí nhớ, lúc cậu ta tỉnh lại thì phát hiện mình biến thành quỷ cũng là chuyện hơn mười ngày rồi, quỷ hồn lảng vảng ở nhân gian không thiếu, nhưng thần trí thanh tỉnh lại chẳng được mấy cái, phần lớn đều là kẻ điên bị cừu hận và chấp niệm ép điên, nói chuyện lung tung không có chủ vị, một lời không hợp là đánh nhau. Người sống lại không thấy cậu ta, hơn nửa tháng qua, cậu ta ngay cả một con quỷ để nói chuyện bình thường cũng không có. Sinh hồn ít nhiều gì vẫn có chút tính tình thiếu niên, vất vả lắm mới có một người có thể giao lưu bình thường, cậu ta vô thức nói nhiều hơn.

Có người ngoài ở đây, Đông Sinh liền khởi động kỹ năng "Đông tể không nhìn thấy", hoàn toàn xem sinh hồn như không khó.

Sinh hồn nói cả nửa ngày thấy Đông Sinh không để ý tới mình, liền bắt đầu giở trò xấu, cậu ta trôi giữa không trung, trôi cạnh tai Đông Sinh, giọng buồn bã nói: "Lúc trước có một tên béo, anh ta rớt từ trên lầu xuống, rồi..."

Đông Sinh vốn không muốn để ý đến cậu ta, nhưng cậu ta cứ nói đi nói lại, nói đi nói lại, rốt cuộc Đông Sinh không kìm được tò mò, cậu cố ý dừng ở phía sau mọi người, khẽ hỏi sinh hồn: "Rồi sao nữa?"

Trên mặt sinh hồn lộ vẻ đắc ý của thiếu niên, cười ha ha nói: "Rồi anh ta biến thành tên béo đã chết."

Đông Sinh:...
Bình Luận (0)
Comment