Con Của Quỷ

Chương 45

"Đi cùng tao đi". Đông Sinh nhìn Li Vẫn nói.

Sau khi Li Vẫn biến thành hung linh, rồi giết người, thì bản thể của nó đã bị sét đánh vỡ vụn, chỉ dựa vào những tàn hồn quỷ vật kia để tồn tại đến ngày hôm nay. Bây giờ những tàn hồn quỷ vật đó đã bị cậu siêu độ, nguồn duy trì sức sống của Li Vẫn đã bị cắt đứt, nếu tiếp tục ở lại căn nhà cũ hoang phế này, thì không bao lâu nữa nó sẽ tiêu tán trong thiên địa. Linh khác với nhân loại, chúng không có kiếp trước kiếp sau, không có cơ hội luân hồi chuyển kiếp, tiêu tán nghĩa là hoàn toàn tiêu tán.

Linh đã sinh ra thì mãi không thay đổi, Li Vẫn trước mắt này tuy từng làm chuyện sai cũng từng làm chuyện xấu, nhưng bản tính của nó cũng không xấu, rất giỏi trong việc canh giữ nhà cửa. Cậu và A Hoàng đến thủ đô, tiểu hòe ở lại trong tòa nhà lớn ở quê, cô đơn một mình rất đáng thương, lúc cậu và A Hoàng đi, tiểu hòe buồn đến nỗi rụng hết lá, chờ đến khi nghỉ đông cậu mang Li Vẫn về làm bạn với nó thì vừa hợp. Tiểu hòe cũng thích nghe hát, để Li Vẫn cho nó xem hát cũng được.

Li Vẫn không nỡ rời xa căn nhà này, từ khi nó có linh trí thì luôn ở đây, yên lặng nhìn tất cả những gì đã xảy ra, yên lặng bảo vệ nơi này, nơi này chứa đựng ký ức của nó. Với nó, đây chính là nhà.

Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình.

Li Vẫn vốn không muốn đi, nhưng thấy khuôn mặt đẹp không chút cảm xúc của Đông Sinh, cùng với sát khí đáng sợ xung quanh, đuôi cá béo nú rũ xuống, tủi thân gật đầu, trong đôi mắt rồng to tròn ngập nước, vô cùng đáng thương.

"Không phải mày muốn biết nữ quỷ kia ở đâu sao? Tao có thể mang mày đi tìm cô ta". Đông Sinh ngồi xổm, nhìn Li Vẫn chỉ bằng con cún con nói.

Đuôi cá béo mập của Li Vẫn lập tức dựng thẳng lên, nước trong mắt cũng biến mất hết, đầu rồng cũng rất béo mập gật mạnh vài cái.

Hung linh này cũng dễ lừa quá nhỉ?

Trong lòng đám người Lương Kiện nghĩ vậy.

Từ khi Li Vẫn có linh trí đến bây giờ, đã canh giữ tòa nhà này hơn một trăm năm, nó hiểu rõ nơi này hơn tất cả các chủ nhân của tòa nhà, bây giờ phải rời khỏi đây, nó muốn mang đi chút đồ để làm vật kỷ niệm.

Vì thế tiếp sau đó, Andre dưới sự chỉ đạo của nó cạy khối chuyên bên này, lấy gạch sàn nhà ở chỗ kia, đào lỗ ở cây già đã chết héo trong sân...

Sau khi Trịnh Quân Diệu tỉnh lại, liền thấy trong sân chất đầy đồ - nén bạc, nén vàng, thỏi bạc, thỏi vàng, đồng bạc, trâm cài vòng cổ vòng tay nguyên chất hơi xỉn màu... Nhìn qua thì nhiều đồ như vậy cũng phải bốn năm triệu.

Trịnh Quân Diệu chỉ nhìn thoáng qua rồi tầm mắt liền dính chặt lên người Đông Sinh, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười thật lòng đã lâu chưa có.

Chuyện sau khi trở thành sinh hồn, anh đã nhớ lại hết rồi, ngay cả sự vui vẻ đơn thuần và rung động ngây ngô lúc đó.

Anh lúc mười bốn mười lăm tuổi không có ký ức, không hiểu cái cảm giác ngọt ngọt chua chua này.

Bây giờ thì...

Trịnh Quân Diệu đứng từ dưới đất lên, phủi bụi trên người, đi đến trước mặt Đông Sinh mỉm cười nói: "Đông tể, chuyện lúc trước tôi đã nhớ lại rồi, cậu lại cứu tôi lần nữa".

Đông Sinh mặt không cảm xúc nói: "Vừa lúc tính thù lao hai lần luôn".

"Tôi nhớ rõ lần trước cậu đã nói, tôi cho rằng mạng tôi đáng bao nhiêu tiền thì trả cậu bấy nhiêu, đúng không?".

Bây giờ nhìn sinh hồn có vẻ có rất nhiều tiền, nếu anh ta đồng ý trả luôn thù lao lần trước... Trong đầu Đông Sinh hiện lên những món ăn vặt thơm ngào ngạt ở phố ăn vặt, còn có đồ vẽ tranh thuốc màu hàng nhập khẩu mà cậu muốn rất lâu rồi, còn chiếc smartphone mà A Hoàng rất muốn nữa, chần chừ nửa giây liền gật đầu.

"Thù lao lần này cũng tính như vậy đúng không?". Trịnh Quân Diệu có mắt nhìn thế nào chứ, chút suy nghĩ này của Đông Sinh anh có thể đoán được tám chín phần.

Đông Sinh cảm giác có gì đó là lạ, nhưng vẫn gật đầu.

Trịnh Quân Diệu xòe hai tay, mặt lưu manh nói: "Tôi cảm thấy với cái mệnh tiện này của tôi không đáng một đồng". Cái vẻ xấu xa kia giống y đúc lúc anh còn là sinh hồn.

Đôi mắt chờ mong của Đông Sinh lập tức bị hai ngọn lửa tức giận hừng hực thay thế, Trịnh Quân Diệu như anh em tốt khoác lên vai Đông Sinh, trịnh trọng nói: "Tuy mạng tôi không đáng tiền, nhưng tôi là người có nghĩa khí, từ nay về sau, cậu chính anh em tốt nhất của Trịnh Quân Diệu tôi, tôi ăn một miếng thì cậu cũng ăn một tiếng, nếu ai dám ức hiếp cậu thì cứ nói với tôi, tôi đảm bảo sẽ khiến kẻ đó hối hận vì đã sinh ra trên đời này!".

Trịnh Quân Diệu vừa nói xong, Đông Sinh liền thấy số mệnh ánh vàng rực rỡ trên người anh bay một tia lên người mình, sau đó rất nhanh đã bị sát khí quanh thân mình nuốt hết.

Anh ta nghiêm túc.

Trong lòng Đông Sinh bỗng có một cảm giác trĩu nặng nhưng rất ấm áp, cũng không xấu lắm.

Chỉ là thù lao sắp đến tay, lại mất rồi.

Đông Sinh im lặng một lúc, đè nén chút chút thất vọng trong lòng, nói với Trịnh Quân Diệu: "Tôi đã diệt sạch quỷ cổ trên người anh, quỷ vật lúc trước đuổi giết anh và quỷ cổ ký sinh trong cơ thể anh, chắc là cùng một nhóm người làm, anh phải cẩn thận, có thể kẻ đó sẽ tiếp tục ra tay".

Trong mắt Trịnh Quân Diệu lóe lên sát khí và oán hận, nhưng ngay lập tức, anh lại nở nụ cười ấm áp, "Có Đông tể thì tôi không sợ gì nữa. Nhưng mà, quỷ cổ là gì vậy?". Cả quá trình trước đó Trịnh Quân Diệu đều hôn mê, nên không biết những quỷ vật đáng sợ đã ký sinh trên cơ thể anh.

Đông Sinh giải thích đơn giản với anh, trên mặt Trịnh Quân Diệu hiện vẻ ngẫm nghĩ, chờ Đông Sinh nói xong, anh mới nói: "Không ngờ trên đời này lại có thứ tà môn như vậy, khó trách gần đây tôi luôn thấy đau đầu, nhưng lại không tìm được nguyên nhân, tôi còn tưởng là di chứng sau tai nạn nữa chứ. Nếu không có cậu thì chỉ sợ ngay cả mình chết thế nào tôi cũng không biết. Cảm ơn cậu, Đông tể".

Đông Sinh rầu rĩ gật đầu, không lấy được thù lao nên không vui nổi. Tầm mắt Đông Sinh rơi xuống vàng bạc châu báu trên xanh, vứt bỏ chút không vui này rất nhanh, mấy thứ này đều là của Li Vẫn, bây giờ Li Vẫn đi theo cậu, chờ đến lúc cậu không có tiền thì hỏi Li Vẫn bán đồ đi lấy tiền, chắc là Li Vẫn sẽ đồng ý. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Đông Sinh lại thấy vui hơn.

Trịnh Quân Diệu thấy cái vẻ này của cậu, đứng phía sau cười đến thắt cả ruột, anh bụm miệng lại, khụ một tiếng để che giấu, sau đó đi đến bên cạnh, nói với giám đốc lạc mắt đang dính chặt lên vàng bạc châu báu: "Giám đốc Lạc, sau khi về ông liên lạc với chủ căn nhà này đi, căn tứ hợp viện này tôi sẽ lấy".

"A", giám đốc Lạc dừng một lúc mới phản ứng lại, ông ta vội đứng lên, vui mừng nói: "Trịnh tiên sinh, anh chắc chắn là muốn mua căn này chứ?".

"Đúng vậy, nhưng những thứ đào ra này đừng nói với chủ nhà. Mấy thứ này vốn thuộc về căn nhà này, Andre, anh đào nó ra từ đâu thì chôn lại chỗ cũ đi". Trịnh Quân Diệu lạnh lùng nói.

Mặc dù giám đốc Lạc có hơi tiếc đám vàng bạc châu báu này, nhưng ông ta hiểu rõ dù chúng là do bọn họ đào ra nhưng xét thật ra thì cũng không thuộc về bọn họ, dù gì đi chăng nữa thì căn nhà này mà bán được thì phần trăm hoa hồng cũng rất nhiều.

"Được được được, chuyện nhỏ thôi, nên nói thế nào tôi biết mà. Tôi sẽ nói với chủ nhà giảm giá xuống nữa, hừ, biết nhà mình có ma cũng không nói một tiếng, nếu không có Đông Sinh thì tất cả chúng ta đều gặp chuyện ở chỗ này rồi". Bây giờ giám đốc Lạc vẫn còn thấy sợ, lòng căm tức nói.

"Ông xem rồi làm đi, số tiền giảm xuống ông sẽ được ba phần". Trịnh Quân Diệu thuận miệng nói.

Giám đốc Lạc lập tức vui như hoa nở, loại tứ hợp viện này nếu tốt hơn một chút cũng đã là mấy chục triệu rồi, nếu giảm xuống năm sáu triệu lại không có vấn đề gì thì đã có hơn một triệu dễ dàng vào túi, giám đốc Lạc không thấy tiếc đám vàng bạc châu báu kia nữa.

Trong nhà Lương Kiện không thiếu tiền, đào châu báu với cậu mà nói chỉ là làm cho vui, không thấy tiếc gì.

Mặc dù Andre thấy hơi tiếc tiền bất ngờ có được lại mất đi, nhưng boss hào phóng thế nào hắn biết, không thấy giám đốc Lạc được bồi thường kia sao, phần của hắn sớm muộn gì cũng không thiếu được.

Còn Li Vẫn... Tòa nhà sắp đón chủ nhân mới, Li Vẫn đã vội vã cọ đến lấy lòng rồi. Trịnh Quân Diệu vừa hỏi, Lương Kiện và giám đốc Lạc mỗi người một câu kể lại lai lịch của nó và những chuyện đã qua sống động như thật, hai người đều xúc động, nên lúc kể lại không tránh khỏi có cảm xúc chủ quan, Trịnh Quân Diệu nghe xong cũng rất xúc động.

Anh nói với Li Vẫn: "Sau này mày đi theo Đông tể, muốn quay về lúc nào thì về, dù lúc nào thì cổng lớn cũng mãi mãi rộng mở chào đón".

Li Vẫn liên tục gật đầu, cười thấy răng không thấy mắt, vui mừng nhảy nhót tung tăng, sao còn nhớ đến việc mang vật kỷ niệm đi chứ.

Thù lao không có thì coi như thôi, nhưng bây giờ ngay cả vàng dự phòng cũng mất, tuy trên mặt Đông Sinh không có biểu hiện gì, nhưng nếu cậu có cái đuôi mập ú như của Li Vẫn, thì chắc chắn đã rủ xuống rồi.

Vừa nghĩ vậy, Trịnh Quuan Diệu không nhịn được phải lấy tay bịt miệng, khụ khụ hai tiếng, trong mắt không che lấp được ý cười sắp tràn ra.

Chờ Andre đưa đồ về chỗ cũ, lại tìm thấy một cái túi rách, bỏ hết những mảnh vụn của Li Vẫn vào đó. Đông Sinh tìm một cái chân bàn đã hỏng, hỏi mượn Andre một cây dao, rồi khắc thành một tượng gỗ Li Vẫn bằng bàn tay rất nhanh. Kỹ năng vẽ của Đông Sinh thì một lời khó nói hết, nhưng về mặt điêu khắc cũng có chút thiên phú và tài năng. Chỉ chưa đến nửa tiếng, tượng gỗ đã thành hình, tuy nhìn hơi thô cứng nhưng lại nắm bắt được thần thái của Li Vẫn, mọi người đều đã thấy hư ảnh của Li Vẫn, lại nhìn tượng gỗ mà Đông Sinh đã khắc, đều cảm thấy rất giống.

Đông Sinh đã khắc rất nhiều phú chú bí mật dưới bụng tượng gỗ, Li Vẫn dễ dàng phụ thân vào tượn gỗ, được Đông Sinh đưa ra tòa nhà cũ nát.

Đi ra cổng lớn nặng nề, quay đầu lại nhìn tòa nhà mục nát phía sau, trong hai mắt của tượng gỗ mà Li Vẫn phụ thân, hình như có chút hơi nước ẩm ướt.

Giống như đứa nhỏ lần đầu xa nhà, có khát khao với thế giới bên ngoài, cũng có quyến luyến với nhà mình.

Nhưng, Đông Sinh nhìn trước nhà trống rỗng, mặt biến sắc, hoàn toàn suy sụp.

"Sao vậy?". Tầm mắt của Trịnh Quân Diệu chưa từng rời khỏi Đông Sinh, Đông Sinh biến sắc anh liền nhận ra ngay.

Mới đó mà đã qua một đêm, bên ngoài là ánh mặt trời chói lóa.

Nhưng đám người Andre vừa thấy Đông Sinh bỗng biến sắc, liền lập tức đề phòng nhìn xung quanh.

"Xe đạp tôi dựng ở đây không thấy nữa". Đông Sinh chậm rãi nói, trong lòng tính nhanh giá tiền xe đạp đổi sang bánh mì kẹp, lập tức đau lòng đến nỗi mặt sắp nhăn lại.

Andre vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ bộ ngực căng cứng của mình, "Ôi, Đông Sinh đại sư ngài làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng xảy ra chuyện lớn nào chứ. Lát nữa tôi đi mua chiếc mới cho ngài, ngài muốn loại nào cứ nói, tôi mua cho!".

Andre vừa nói xong liền nhận được ánh mắt dao nhỏ lạnh buốt của boss.

"Nhưng mà tôi làm mất xe đạp thuê công cộng". Đông Sinh chần chừ nói.

Giám đốc Lạc đang lo không có cơ hội làm quen với Đông Sinh liền vội nói, "Tôi biết làm thế nào rồi, trước đó không lâu con tôi cũng làm mất một chiếc xe đạp công cộng, ngài đưa thẻ cho tôi, tôi sẽ xử lý hết rồi đưa đến trường ngài". Mắt giám đốc Lạc rất tinh, vừa nhìn quần áo của Đông Sinh là biết cậu không dư dả gì. Nhưng cao nhân như Đông Sinh mà đưa tiền tặng lễ thì rất tục, người ta chắc chắn sẽ không cần. Trong tay ông ta có rất nhiều căn nhà cần bán, bây giờ nhiều người mua đều khá mê tín vào phong thủy, đến lúc đó ông ta giới thiệu mấy mối cho Đông Sinh, vừa trả ơn cho Đông Sinh, cũng có thể mượn cơ hội lôi kéo quan hệ với cậu. Trước đây ông ta không tin quỷ thần cho lắm, cùng lắm là lúc có chuyện thì mới thắp hương cuống cuồng ôm chân Phật, nhưng qua chuyện tối hôm qua, sao ông ta lại không tin được nữa chứ?

Có cao nhân ở sẵn trước mặt, không nhân cơ hội này nịnh bợ nhiều hơn, qua thôn này đến đâu tìm nhà trọ chứ?

Nhưng mà, giám đốc Lạc đã phải thất vọng rồi. Đông Sinh lắc đầu nói: "Không cần, tự tôi sẽ làm".

Trước đó người mở miệng nịnh bợ rất nhiều, cuối cùng Trịnh Quân Diệu cũng tìm được cơ hội mở miệng, "Đưa thẻ cho tôi, tôi bảo người đi làm cho cậu, cậu cứ yên tâm về học đi, sau này mấy việc nhỏ thế này cứ giao cho tôi, đừng quan tâm nữa, cứ đặt hết lên việc học là được".

Đông Sinh không để giám đốc Lạc làm chuyện này là có dụng ý của cậu, Trịnh Quân Diệu mở miệng thì cậu không khách khí. Tuy bây giờ Đông Sinh miễn cưỡng nhét Trịnh Quân Diệu vào danh sách bạn bè, nhưng trong lòng cậu Trịnh Quân Diệu vẫn còn nợ cậu một số tiền lớn đấy, chuyện này giao cho anh ta rất yên tâm thoải mái.

Không thể không nói, Trịnh Quân Diệu nắm rất đúng tâm lý của Đông Sinh. Nếu Đông Sinh muốn bao nhiêu tiền anh đều đưa, nhưng sau khi cho tiền, Đông Sinh còn đương nhiên nhận giúp đỡ của anh như bây giờ sao? Tất nhiên là không rồi. Đông Sinh rất đơn thuần nhưng cũng rất lạnh lùng, muốn thực sự vào trong thế giới của cậu rất khó, cho nên, anh cần nhiều lý do và cái cớ để tiếp cận Đông Sinh nhiều hơn. Cơ hội có sẵn thế này phải nắm chắc.

Đông Sinh vừa móc thẻ trong túi ra đưa cho Trịnh Quân Diệu, thì di động trong túi liền vang lên, mở máy nghe, là giọng sốt ruột của Dư Đồng: "Đông Sinh, sao rồi, không có chuyện gì chứ? Tôi gọi cả đêm mà điện thoại không kết nối được, tôi lo muốn chết rồi".

Đông Sinh nói: "Không có chuyện gì, tôi đã tìm được Lương Kiện rồi, tối nay sẽ về".

"Được được được, không sao là tốt rồi, lát nữa chờ cậu về chúng ta nói tiếp. Đi đường nhớ chú ý an toàn". Dư Đồng cẩn thận dặn dò.

Chờ Đông Sinh cúp máy, Trịnh Quân Diệu hỏi cậu: "Cậu mua di động khi nào vậy?".

"Dư Đồng cho tôi mượn". Đông Sinh nhét di động vào túi.

"Lúc về cậu trả lại cho Dư Đồng đi, tôi mua cái mới cho cậu". Trịnh Quân Diệu không cho Đông Sinh cơ hội từ chối, nói tiếp, "Bận cả đêm chắc chắn là đói rồi, ở gần đây có một tiệm mì sợi rất ngon, bánh bao ở tiệm đó cũng rất tuyệt, tôi đảm bảo là cậu sẽ thích. Trước đây không phải tôi đã nói sẽ dẫn cậu đi ăn tất cả món ngon trên thế giới sao? Hôm nay bắt đầu từ tiệm mì sợi và bánh bao này trước".

Tối qua Đông Sinh chưa ăn cơm tối, tuy sau đó đã "ăn" không ít âm sát oán khí, nhưng cậu cũng bận việc cả đêm, tiêu hao không ít, Trịnh Quân Diệu chưa nói dứt lời thì cậu đã thấy bụng đói meo rồi.

Tiệm mì sợi mà Trịnh Quân Diệu nói đúng là danh bất hư truyền, sợi mì dai ngon, nước canh tuyệt hảo, thịt thái đặc biệt ăn vào muốn ngừng mà không được; bánh bao vỏ mỏng nhân nhiều, béo mà không ngấy, bánh bao gạch cua, bánh bao canh, bánh bao rau vân vân, đủ mọi chủng loại.

Đông Sinh hút sợi mì ngon tuyệt, rồi lại ăn một xửng bánh bao nhỏ, ăn đến hai mắt tỏa sáng, mắt to híp lại, vô cùng thỏa mãn. Cậu dùng hết thực lực cho mọi người có hiểu biết mới về thùng cơm, Lương Kiện thì đói đến bụng kêu vang, lại chỉ có thể ngồi bên không thể ăn, thèm đến nỗi chảy nước miếng, "Đông tể, sau khi về tôi sẽ mời cậu đi ăn buffet! Chỉ bằng hai chúng ta chắc chắn sẽ làm chủ nhà hàng chỉ còn mỗi cái quần lót!".

Đông Sinh nghiêm túc gật đầu, lúc cậu còn ở Đồng Thành, những chủ nhà hàng buffet kia đều không thích cậu và ông nội.

-----------

Còn 1 chương nữa là hết phần này nhé ^_^
Bình Luận (0)
Comment