Dư Đồng bị tiếng gào đánh thức, cậu mơ màng kéo màn ra thì thấy Lương Kiện và Vương Xuyên đang đánh nhau.
"Nửa đêm mà hai cậu làm gì vậy?". Dư Đồng không biết đã có chuyện gì, thấy hai người đánh nhau mãi không chịu dừng, liền vội xuống giường can ngăn.
Bình thường Lương Kiện chỉ hay dùng miệng, nhát gan sợ phiền phức, nên đừng nhìn to con nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chẳng đánh nhau được mấy lần. Nhưng có cái gọi là con thỏ nóng nảy cũng cắn người, chọc Lương Kiện tức, thì cậu ta sẽ liền mạng luôn.
Lương Kiện vừa béo lại lười rèn luyện, nên dù hình thể cao to hơn Vương Xuyên, lại liều mạng để đánh thì cũng chẳng chiếm ưu thế được, hai người xem như ngang sức. Chuyện đêm nay đã kích động cảm xúc của Vương Xuyên, gã không chú ý thấy Dư Đồng đã tỉnh, một đấm của Lương Kiện lên bụng làm gã đau ứa mồ hôi lạnh, mắt đỏ lên, thoáng thấy dao gọt hoa quả trên bàn Lương Kiện, Vương Xuyên cầm dao không chút do dự đâm thẳng về phía Lương Kiện.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dư Đồng túm được lưỡi dao. Hồi cấp 1 cấp 2 Dư Đồng có tập taekwondo, lúc lên cấp 3 vì chương trình học quá nặng mới ngừng tập, lúc không có việc gì cậu cũng luyện vài đường quyền, hơn nữa cậu còn là thành viên đội bóng rổ của trường, vận động quanh năm. Khác với Lương Kiện một thân đầy mỡ, Dư Đồng khá rắn chắc.
Sức Vương Xuyên mạnh hơn Dư Đồng nghĩ, sau khi thấy máu lại có biểu hiện hưng phấn khác lạ, gã dùng sức muốn rút dao từ lòng bàn tay Dư Đồng ra. Dư Đồng nén cơn đau nắm chặt lưỡi dao, đá mạnh về hạ bộ của Vương Xuyên, Vương Xuyên gào lên thảm thiết, ôm nơi quan trọng giữa hai chân lăn lộn trên đất.
Dư Đồng ném dao xuống, máu thịt lồ lộ nơi lòng bàn tay, máu không ngừng trào ra, miệng vết thương sâu đến độ thấy cả xương.
Lương Kiện ngơ ra hai giây, rồi gào lên: "Giết người, giết người rồi!".
Lúc này đang là ba giờ sáng, ngoại trừ vài người đang chiến đấu suốt đêm, thì hầu như đều đã ngủ say. Trời tối yên ắng, tiếng gào của Lương Kiện như vang vọng cả tòa nhà. Mấy năm này cũng đã xảy ra mấy vụ giết người trong các trường đại học, vừa nghe thấy giết người, đám thức đêm vội vàng chạy đến, những người bị đánh thức cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy sang.
Chỉ một chốc sau, phòng của đám Lương Kiện đã bị vây chật kín.
Bạn học cùng tầng chạy đến nhanh nhất, tầng này chủ yếu là sinh viên năm nhất ngành quản trị, Lương Kiện Dư Đồng vừa tốt bụng lại trượng nghĩa, nên có quan hệ rất tốt với các bạn cùng lớp cùng ngành, mọi người rảnh rỗi thì thường đi chơi liên hoan với nhau. Thấy Dư Đồng bị thương nặng như vậy, liền vội hỏi Lương Kiện đã xảy ra chuyện gì.
Lương Kiện bị dọa sợ, cậu không ngờ Vương Xuyên lại dùng dao, nếu không phải Nhị Đồng chắn giúp, vậy hiện giờ ngã trên đất chỉ có cậu thôi, còn không biết là sẽ thế nào.
"Là nó, là nó muốn giết tôi!". Lương Kiện nghĩ mà sợ, kêu lên một câu như vậy.
Lời của Lương Kiện cũng không phải là vu oan cho Vương Xuyên, lúc nãy Vương Xuyên đẩy cậu về phía quỷ vật kia, nếu không phải bùa hộ mệnh mà Đông Sinh cho cậu bùng cháy, đuổi quỷ vật đi, thì không chừng hiện giờ đã là một tên béo chết cứng rồi.
Cả đêm liên tiếp ra tay tàn độc hai lần, Lương Kiện tự hỏi dù mình không thích Vương Xuyên, nhưng đã từng đắc tội gì với gã chưa?
Món nợ này, cậu phải tính kỹ với Vương Xuyên!
Lương Kiện luôn nói Vương Xuyên muốn giết mình, Dư Đồng bị thương nặng, Vương Xuyên cũng bị thương không nhẹ, một đá của Dư Đồng vào nơi con cháu khiến Vương Xuyên bây giờ vẫn nằm trên đất gào thét kêu đau.
Tiếc là nhiều người như vậy, nhưng chẳng ai đồng tình với Vương Xuyên.
Dư Đồng và Vương Xuyên bị thương rất nặng, nhất là Dư Đồng, máu chảy không ngừng, chỉ chốc lát mà mặt, môi đều trắng bệch, người loạng choạng sắp ngã. May mà có người đã gọi điện cho cấp cứu, rất nhanh, xe cứu thương đã đến. Trên đường đi, bác sĩ xử lý vết thương cho Dư Đồng, khi đến bệnh viện thì máu cũng đã ngừng chảy. May mắn là vết thương trên tay không trúng gân cốt, cũng không ảnh hưởng đến mạch máu chính, bác sĩ tiêu độc khâu lại, truyền nước, Dư Đồng nằm mê man trên giường bệnh.
Lương Kiện bớt căng thẳng hơn, thấy cả người đau nhói, lại ầm ĩ bảo bác sĩ khám cho. Bác sĩ nhìn kỹ một lúc lâu, vì da trắng nên vết bầm trên người khá đáng sợ, nhưng thật ra cũng không nghiêm trọng gì, đưa cho lọ thuốc mỡ tiêu bầm rồi mặc kệ.
So ra thì, Vương Xuyên là người bị thương nặng nhất.
Dư Đồng vì đau đớn mà đá một cú, uy lực có thể tưởng tượng được.
Hạ bộ Vương Xuyên tím bầm sưng lên, không chỉ ấy ấy bị thương, mà hai trái trứng cũng... nát.
Tuy bác sĩ đã ngay lập tức phẫu thuật cho Vương Xuyên, lại không thể cứu vãn được gì.
Đông Sinh ở trong nhà Trịnh Quân Diệu, thoải mái ôm gối ôm hình người ấm áp ngủ ngon lành, không hề hay biết đêm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Không sai, gối ôm hình người chính là đồng chí lão Trịnh mặt dày.
Lúc Đông Sinh nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, Trịnh Quân Diệu canh đúng lúc cầm một tập tranh bản hiếm gõ cửa phòng Đông Sinh. Nhìn thấy tập tranh, mắt Đông Sinh vụt sáng, hai người thoải mái nằm trong chăn xem đến nửa đêm. Thấy Đông Sinh hơi mệt, Trịnh Quân Diệu rất tri kỷ nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi, mai xem tiếp cũng được".
Đông Sinh gật đầu, sau đó Trịnh Quân Diệu tắt đèn, rất tự nhiên nằm xuống, đắp chăn cho mình, "Ngủ đi".
Đông Sinh:...
Đông Sinh lúc còn là Đông tể thường ngủ một mình, đến khi trời lạnh sẽ ngủ cùng ba mẹ, sau khi đi theo ông nội thì luôn ở một mình, đến mùa đông A Hoàng sẽ lén chui vào chăn cậu. Nhưng nhiệt độ cơ thể cậu rất thấp, A Hoàng có chui vào cũng không muốn đến gần cậu. Chỉ là, Đông tể có bệnh sạch sẽ, A Hoàng đến mùa đông sẽ tìm đủ mọi cớ để không đi tắm, nó muốn ôm Đông tể ngủ Đông tể còn không chịu nữa là, bị mèo béo lừa gạt đủ kiểu cho lên giường đã nhượng bộ lắm rồi.
Ký ức ngủ cùng ba mẹ lúc còn bé đã không còn rõ ràng nữa. Lúc Trịnh Quân Diệu là sinh hồn tuy có thể chạm vào, ôm nhau ngủ thì cũng chẳng có cảm giác gì. Lần trước ngủ cùng giường với Trịnh Quân Diệu ở ngư trang thì giữa hai người còn có một con mèo béo với tư thế ngủ rất bá đạo, nên cũng chẳng có cảm giác gì.
Lần này, Đông Sinh cảm giác được khác hẳn lúc trước.
Chắc là vì nhiệt độ cơ thể thấp, nên Đông Sinh thích ấm áp, tiếc là dù cậu có bọc mình thành quả cầu tròn thì đến mùa đông vẫn rất lạnh, cả người chẳng nóng được chút nào.
Trịnh Quân Diệu có khí vận dồi dào hơn người thường, dương khí cũng hơn rất nhiều, dương đủ thì hỏa vượng, hỏa vượng thì thể nhiệt. Một "lò sưởi ấm áp" lớn như vậy đặt trong ổ chăn, chính là đang khảo nghiệm ý chí của Đông Sinh.
Hơn nữa "lò sưởi" lại chẳng có chút tự giác nào, cầm tay Đông Sinh nói, "Sao lại lạnh vậy, cậu xích lại đây, tôi truyền hơi ấm cho".
Đông Sinh xịch lại gần Trịnh Quân Diệu, vai kề vai, cảm nhận lòng bàn tay có hơi ấm cuồn cuộn không ngừng truyền đến, Đông Sinh nhắm mắt lại dần đi vào giấc ngủ.
Khi ngủ say, Đông Sinh không còn dè dặt như trước, xoay người dùng cả tay cả chân bám chặt "lò sưởi" không buông, còn thường cọ cọ lên "lò sưởi".
Đồng chí lão Trịnh vừa đau vừa mừng ôm "bảo bối băng" trong lòng, yên lặng thả lỏng đại não, cố khống chế bé Tiểu Trịnh không nghe lời. Không biết qua bao lâu mới vượt qua mọi khó khăn gian khổ đấu tranh tư tưởng, Trịnh Quân Diệu chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khó được lúc Đông Sinh ngủ dậy muộn, càng khó hơn chính là lúc tỉnh dậy cậu nhận ra toàn thân mình rất ấm áp, thoải mái không nói được nên lời. Ngay lập tức, Đông Sinh phát hiện mình như con bạch tuộc quấn chặt trên người Trịnh Quân Diệu, nhờ ánh sáng xuyên qua rèm cửa, cậu thấy mày Trịnh Quân Diệu hơi nhíu lại, hình như ngủ không thoải mái.
Chắc chắn là do cậu ôm chặt quá.
Không hiểu sao Đông Sinh lại cảm thấy hình như tai hơi nóng, cậu cẩn thận dịch xuống người Trịnh Quân Diệu, còn chưa dịch hết thì Trịnh Quân Diệu đã nghiêng người duỗi tay, ôm cậu vào lòng.
Ấm quá đi.
Mùi hương nhẹ nhàng tươi mát quanh quẩn chóp mũi, Đông Sinh tự nhiên lại thấy hơi buồn ngủ, dù sao thứ bảy không có việc gì, vậy thì, vậy thì ngủ một lúc nữa vậy.
Khi Đông Sinh tỉnh lại lần nữa thì đã qua chín giờ sáng, cậu luôn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, hiếm khi ngủ dậy muộn như vậy.
Trịnh Quân Diệu có tật giật mình, hơn tám giờ tỉnh dậy liền khe khẽ đi ra, giặt sạch quần lót, mặc đồ, ăn bữa sáng mà dì Lư chuẩn bị, rồi khoan khoái đi làm.
Trịnh Quân Diệu vừa đi, Đông Sinh đã tỉnh dậy.
Lúc thay quần áo Đông Sinh vô tình nhìn thấy vòng cổ cá linh trên cổ cậu sáng lên một chút. Chuyện liên quan đến mạng nhỏ nên Đông Sinh vội kiểm tra, rất nhanh đã biết đó không phải là ảo giác của mình, sinh khí trong cá linh quả thực nhiều hơn trước.
Sinh khí cũng không thêm nhiều mấy, nên Đông Sinh cũng không hiểu là vì sao.
Ngày hôm qua cậu chưa làm gì cả mà, chẳng lẽ là vì Trịnh Quân Diệu...
Đông Sinh vừa nghĩ các khả năng có thể, vừa rút di động từ dây sạc ra, thuận tay ấn nút nguồn. Vừa khởi động máy, di động đã vang lên tiếng thông báo liên tiếp, tất cả đều là wechat hoặc tin nhắn.
Đông Sinh ấn lên biểu tượng wechat, Lương Kiện gửi mấy chục tin cho cậu, cả tin nhắn thường cả tin nhắn thoại, xem xong, Đông Sinh liền gọi cho Lương Kiện.
Tối qua Lương Kiện đi khám xong liền đi lấy khẩu cung, rạng sáng mới về bệnh viện với Dư Đồng. Chuyện tối qua rất ầm ĩ, nhà trường vừa dặn các sinh viên trước khi có kết quả không được đồn lung tung, vừa báo cho người nhà của sinh viên trong vụ việc này.
Cha mẹ Lương Kiện nhận được tin liền chạy đến ngay; mẹ Dư Đồng nghe tin con mình bị thương cũng vội bảo tài xế lái xe chở đến thành phố B, nhưng vẫn chưa đến nơi. Lương Kiện ở bệnh viện với Dư Đồng, cũng gọi cho bà mấy cuộc để bà yên tâm. Cha mẹ Vương Xuyên ở xa nhất, nghe tin con trai bị thương nặng liền vội mua vé máy bay sớm nhất bay đến thành phố B, nhưng sớm nhất cũng phải là một giờ chiều, bây giờ hai người vẫn còn ở nhà, lòng nóng như lửa đốt, không rõ tình hình bây giờ là thế nào.
Lương Kiện luôn khẳng định Vương Xuyên tự nhiên muốn giết cậu, im bặt không nhắc đến chuyện quỷ quái tối qua. Vương Xuyên có quỷ trong lòng, tỉnh lại cũng ngậm miệng không nhắc đến bóng đen tối qua nhìn thấy, tất nhiên, gã cũng không thừa nhận mình muốn giết Lương Kiện, còn cắn ngược lại nói Lương Kiện tự nhiên nhào vào đánh gã, đè gã mà đánh, gã bị đánh sợ nên mới lấy dao định dọa Lương Kiện, không hề có ý muốn giết gì cả. Dư Đồng không biết chuyện muốn đi đến cướp dao, còn đạp gã một cái, hại gã hiện giờ rất đau, rất có thể sẽ tuyệt hậu...
Vẻ ngoài Vương Xuyên nhã nhặn, gia đình bình thường, trong vụ "bạo lực trong trường" này gã bị thương nặng nhất, cũng biết giả vờ bị ức hiếp, khóc lóc lên nhìn càng giống người bị hại hơn. Lương Kiện lại là con nhà giàu, là phú tam đại điển hình, người lại khỏe mạnh hơn Vương Xuyên, so ra thì Vương Xuyên gầy yếu nhã nhặn nhìn càng giống người ở thế yếu hơn, rất dễ khiến người ta đồng tình.
Lương Kiện hạ quyết tâm không bỏ qua cho Vương Xuyên, trong lúc Vương Xuyên khóc lóc kể lể với cảnh sát và giáo viên, cậu dùng các mối quan hệ của nhà mình điều tra gia đình Vương Xuyên suốt đêm, đồng thời dặn kỹ điều tra Vương Hải mà Vương Xuyên nhắc đến là ai.
Lúc Đông Sinh gọi điện đến, Lương Kiện vừa xem xong báo cáo điều tra, cậu nói một suy đoán lớn mật cho Đông Sinh: "Tôi nghĩ Vương Xuyên rất có thể không phải là Vương Xuyên".