---- Anh Thân Vương lãnh binh xuất chinh Tây Lương!
Lần này, Phượng Loan cũng không ngồi yên nữa.
Vốn bởi vì chuyện ngày đó trong địa đạo, nghĩ tạm thời lảng tránh Đại Bá Phụ, nhưng sự tình liên quan đến vận mệnh Phượng gia, làm sao còn muốn quan tâm tới quan hệ của Đại Bá Phụ và mẫu thân nữa chứ? Phượng gia gặp chuyện không may, tất cả từ trên xuống dưới đều đi tìm cái chết!
Nàng vội vã đi Tùng Phong Thủy các, thật không khéo, người cũng không có ở đây.
Nha hoàn trả lời: "Đại lão gia còn chưa trở về."
Phượng Loan ngồi xuống ghế.
Nha hoàn hơi kinh ngạc, nhưng lại không dám mở miệng kêu nàng đi.
Chuyện gần đây Nhị phu nhân đại náo Tình Tuyết Đường, bề ngoài tuy nói không cho loan truyền lung tung, nhưng ngầm trong lòng, từ trên xuống dưới Phượng gia còn có người nào không biết? Hơn nữa, ngoại trừ Nhị phu nhân lợi hại, vị tiểu thư con vợ cả cũng không phải dễ chọc vào.
Tiểu thư là người được nuông chiều, trong phủ ngay cả Thái phu nhân và Đại phu nhân khi thấy nàng, cũng phải dỗ dành, nhường nhịn vài phần.
Càng không cần phải nói, cô nương Phượng gia luôn được gả đi tốt, từ Hoàng thất Quý tộc, đến quan lại công khanh, Phượng gia có nữ nhi là một nhà có, nhiều nhà cầu, không chắc vận may của vị Tiểu Cô Nãi Nãi này ra sao đây. Không chừng làm Hoàng phi, Vương Phi, nếu không cũng là Công Hầu phu nhân, hoặc là phu nhân Quan gia nhà cao cửa rộng, làm sao đắc tội tới được?
Cho nên chạy nhanh đến cười nịnh nọt, dâng trà ngon, "Nhị tiểu thư tạm thời ngồi một hồi."
Phượng Loan không hề liếc mắt nhìn một cái, phất tay nói: "Đi xuống."
Lòng nàng tràn đầy bất an và sợ hãi khó mà diễn tả bằng lời, kiếp trước Phượng gia bị tội, cả ngày hôm đó, tiếng khóc than vang vọng khắp nơi, rất nhiều tiếng kêu gào thảm thiết, đúng là một cảnh tượng nghiêng trời lệch đất, vẫn rõ ràng như cũ trước mắt.
Còn nhớ lúc ấy, bản thân mình nhìn đầy sân quan binh xông tới, sợ hãi đến kinh hoảng. Từ sân sau đi ra ngoài, lòng mình nóng như lửa đốt muốn đi tìm mẫu thân, trong tầm mắt nhìn thấy hạ nhân chạy tán loạn khắp nơi, thét chói tai, chạy trốn, có nha hoàn đụng phải mình cũng không để ý tới, chỉ chạy như bay tới Hải Đường Xuân viện, khóc gọi: "Nương, nương..."
Chẳng sợ mẫu thân không thích thân cận mình, nhưng khi gặp được nguy hiểm, đứa nhỏ tìm kiếm mẫu thân cũng là bản năng từ lúc sinh ra đã có.
Bên trong Hải Đường Xuân viện, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng thê thảm.
Mình bước lên bậc thang, vào trong phòng ngủ, chỉ thấy bọn người Chân ma ma vây quanh trước giường thành một vòng dầy đặc, không khí bi thương ở trong phòng lan tràn. "Nương..., nương, người có ở bên trong không?" Mình cố sức đẩy bọn nha hoàn ra, vọt tới vào tận bên trong, vội vàng nói: "Mẫu thân, chúng ta chạy mau..."
Nhưng trong chớp mắt, bản thân ngây ngẩn cả người.
Mẫu thân mặc y phục gấm tứ xuyên thêu hoa mẫu đơn tơ vàng, áo ngoài lụa mỏng màu tím sáng rực, bên trong gấm cẩm tú thêu hoa sen tím thẫm, trên tay còn khoác khăn lụa phi vân mà bà thích nhất, một chiếc ly vàng ngọc rơi xuống bên cạnh làn váy lăng ba. Trên mặt trang điểm theo kiểu phi hà*, vệt hồng mờ nhạt tan ra, cả mái tóc đen vấn kiểu bàn ngọc vọng tiên, giống như một mỹ nhân nằm ngủ đang chìm sâu trong giấc mộng.
Điều duy nhất không hợp thời, chính là người nằm ở trên giường, còn mang đôi giày thêu bách điệp hạnh hoàng** màu vàng.
"..." Mình chỉ có thể há to miệng, rốt cuộc kêu không ra một âm thanh nào.
Khương ma ma xông lên, nước mắt rơi như mưa, ôm thật chặc mình vào lòng, tiếng khóc bi thương nói: "Tiểu thư đừng nhìn, đừng nhìn..., phu nhân chỉ đang ngủ thôi."
Nhớ tới kiếp trước, Phượng Loan không thể kìm hãm hai mắt đẫm lệ mịt mù được.
"Tiểu Loan." Không biết Phượng Uyên đã vào bao lâu, kinh ngạc nói: "Ngươi sao lại ngồi một mình ở đây khóc thế này?"
Phượng Loan ngẩng đầu, chùi khô nước mắt, không biết nên giải thích thế nào.
"Vào đây rồi nói." Phượng Uyên lập tức đi vào phòng trong, chờ cháu gái theo vào rồi đóng cửa lại, mới hỏi: "Có phải ngươi đã nghe nói chuyện Anh Thân Vương xuất chinh rồi? Ngươi nha, cho dù trong mộng có thấy được nguy hiểm gì, nhưng còn chưa xảy ra, không cần sợ đến như vậy."
Phượng Loan chua sót cười, "Dạ."
Phượng Uyên ngồi xuống ghế bành, trầm giọng nói: "Mộng của ngươi, đoán được sự việc, ta đều nói tường tận với Anh Thân Vương và bọn họ. Tương Thân Vương và Ly Ấp Trưởng Công Chúa còn tin vài phần, có chút bận tâm, Anh Thân Vương ông ấy..." Thở dài một tiếng, "Xưa nay ông ta chuyên quyền độc đoán quen rồi, làm sao nghe lọt tai?"
"Cho nên ông ấy cố ý muốn đi xuất chinh?!" Phượng Loan vội la lên.
"Ừ." Phượng Uyên vuốt cằm, giải thích: "Anh Thân Vương nói, mộng vốn là giả dối không có thật, chỉ là ngẫu nhiên có vài việc ứng nghiệm, bất quá chỉ là may mắn. Còn nói, dù sao mộng của ngươi đã báo trước, như vậy nếu biết Hoàng đế có ý động thủ, trước tiên chỉ cần đề phòng, chẳng lẽ bản thân còn có thể ngu đến mức thực sự bị hãm hại?!"
Phượng Loan không còn gì để nói.
Nhưng có thể hiểu được, đối với Anh Thân Vương loại người này, ngay cả Hoàng đế cũng không sợ, thì tới bây giờ còn có gì phải sợ nữa.
Phượng Uyên lại nói: "Ông ta còn bảo rằng, qua thêm vài năm ông sẽ sáu mươi tuổi, làm sao còn có cơ hội lãnh binh xuất chinh? Làm người sống cả đời, đến già có thể oanh oanh liệt liệt một lần mới đáng giá." Lắc lắc đầu tràn đầy vô lực và bất đắc dĩ, "Thậm chí ông ấy còn uy hiếp ta, nói nếu tiếp tục ngăn cản, sẽ cắt đứt tình cảm thân thích với Phượng gia."
"Vậy làm sao bây giờ?" Phượng Loan lo lắng hỏi: "Cứ như vậy nhìn ông ta đi Tây Lương chịu chết? Còn liên lụy Phượng gia."
"Không làm gì được, không thể quản bọn họ." Phượng Uyên lắc đầu liên tục, "Tuy nói Anh Thân Vương là biểu ca của ta, nhưng...nếu Hoàng đế nói, mười phần ông ta còn chịu nghe ba, với ta thì không thể khuyên nổi." Thở dài, "Về phần ra hạ sách ngáng chân, không để Anh Thân Vương xuất chinh, theo tính tình của ông ta, nhất định sẽ làm cho người nhà họ Phượng mất mặt."
Phượng Loan đối với phủ Anh Thân Vương không có cảm tình gì, bọn họ không nghe khuyên, lại không quản được, chỉ phải mặc kệ Anh Thân Vương thôi. Nàng lo lắng là Phượng gia, vội hỏi: "Bọn họ cũng không nghe khuyên bảo, vậy còn chúng ta? Người của Phượng gia phải làm sao? Dù sao Anh Thân Vương xuất thân từ Thái Phượng Thục phi, nếu ông ấy gặp chuyện không may, thì Phượng gia cũng không thể tránh khỏi, lập tức sẽ tự rước lấy họa."
" Đạo lý này ta đương nhiên biết." Phượng Uyên gật gật đầu, sau đó nói: "Có một số việc nếu không nghĩ theo chiều hướng xấu, có lẻ sẽ không cảm thấy được. Trong khoảng thời gian này, ta đã cẩn thận quan sát Hoàng đế, và thái độ của ngài, mơ hồ... thật sự có ý muốn quét sạch trở ngại." Lại một hơi thở dài, "Chuyện này cũng không kỳ lạ, dù sao Hoàng đế đã đăng cơ mấy chục năm, đế tâm tiềm long*, sớm từ lúc mới lên ngôi đã có tính toán rồi."
*ý nói đế vương đều có chí lớn và hoài bão
Năm đó Hoàng đế vừa đăng cơ, phe cánh còn yếu, căn cơ bất ổn, không thể không cùng các thần tử chu toàn, kính trọng quyền quý, nhún nhường hoàng huynh quyền thế hiển hách, nhưng cũng không thể nhẫn cả đời? Muốn thật như vậy, thì chỉ sợ Hoàng đế cũng không sáng mắt.
Mà Anh Thân Vương thì thẳng thắn, ương ngạnh quen rồi, bất quá cũng giống như một đứa trẻ.
Phượng Loan căn cứ theo kiếp trước không ngừng suy đoán, tinh tế phân tích, "Cháu nghĩ rằng, không hẳn Hoàng đế muốn đuổi tận giết tuyệt, chưa nói tới ông ta có niệm tình cũ hay không, chỉ riêng vì giữ tốt thể diện, sẽ không tiện đem đám công thần đuổi tận giết tuyệt."
Ánh mắt Phượng Uyên lộ ra sự tán thưởng, gật gật đầu, "Nói tiếp đi."
"Hoàng đế muốn là làm cho toàn bộ triều thần dân chúng quy phục, thế mới là vui mừng chỉ vì vua." Phượng Loan nhớ lại kinh nghiệm kiếp trước ở trong cung, dù sao cũng phải nói đến, Thánh thượng không phải là loại vua tàn bạo, coi như vẫn còn biết đạo lý. Thảm án Phượng gia có rất nhiều nguyên nhân, tất cả đều không phải do một tay Hoàng đế tạo thành, "Nhưng nếu Anh Thân Vương có tội, Phượng gia khó tránh khỏi liên lụy, đến lúc đó cho dù Hoàng đế không nhẫn tâm, đối thủ của Phượng gia thì sao? E rằng không ít kẻ bỏ đá xuống giếng."
"Đúng vậy." Lời này xem như nói đúng đáy lòng của Phượng Uyên. Trước mắt Phượng gia phong cảnh cường thịnh, đối thủ Phượng gia cũng phải hết cách, nhưng một khi Phượng gia có chuyện, ---- mọi người đẩy tường đổ, có thể bọn họ sẽ bày ra nhiều thủ đoạn lợi hại! Đặc biệt thánh ý là muốn xử trí Phượng gia, vậy thì càng nguy hiểm rồi.
Lòng Phượng Loan nóng như lửa đốt, nói tiếp: "Nếu chúng ta không khuyên nổi Anh Thân Vương, vậy thì tự mình phải lo thật tốt, tranh thủ thời gian, rời khỏi trận chém giết giữa Hoàng đế và thần tử thôi." Nàng đưa ra đề nghị, "Nếu không Đại Bá Phụ và Đại ca hãy từ quan, chúng ta tạm thời tránh đi, thậm chí có thể trở về nguyên quán (quê nội) vài năm."
"Không được." Phượng Uyên lắc đầu, "Làm như vậy không nói là rất lộ liễu, hơn nữa đang yên đang lành, ta lấy lý do gì đi từ quan? Hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào? Các nhóm triều thần khác lại sẽ nghĩ như thế nào? Cho dù cáo lão..." Hắn cười khổ, "Tuổi của ta cũng không đủ trình độ."
"Vậy làm sao bây giờ?" Phượng Loan đứng ngồi không yên, hoảng loạn nói: "Cứ như vậy ngồi chờ sao?"
"Được rồi, đừng quá lo lắng." Phượng Uyên thật không muốn nàng nóng vội, cười nhạt một tiếng, "Đại quân của Anh Thân Vương xuất chinh đi đến Tây Lương, dù sao cũng phải hơn hai mươi ngày nữa, đợi đến lúc hai bên đánh nhau, ít nhất là một tháng. Huống chi, ông ta đã có phòng bị, chỉ sợ sự tình còn có thể chuyện xấu. Tóm lại, trong khoảng thời gian này ta sẽ đem Phượng gia an bài xong, mặc kệ người khác như thế nào, ta sẽ không để cho Phượng gia đi theo chịu chết."
Phượng Loan nghe đại bá nói như vậy, thoáng cảm thấy yên ổn, chính là vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm, "Thật không có vấn đề sao? cháu gái nghĩ, đây cũng không phải là một chuyện hoàn thành dễ dàng."
Phượng Uyên cười nói, "Chuyện này ngươi không nên quan tâm, ta và Đại ca ngươi cùng bọn họ, còn có Mạc Liêu Môn, sẽ cẩn thận bàn bạc như thế nào làm việc chu toàn." Nhìn cháu gái, ngược lại khuyên một câu, "Mẫu thân ngươi không phải loại người như ngươi nghĩ đâu, trong lòng nàng cực kỳ đau khổ..."
Phượng Loan lập tức mím môi, quay đầu đi chỗ khác
Phượng Uyên thở dài một tiếng, "Thôi, tương lai sẽ có cơ hội giải thích với ngươi."
"Vậy tại sao không thể nói bây giờ?" Phượng Loan căm giận nói.
"Phụ thân" Tiếng nói của Phượng Thế Triêu ở bên ngoài vang lên, hắn hô: "Nhi tử có thể vào không?"
"Vào đi."
Phượng Thế Triêu gần hai mươi tuổi, tuy còn trẻ tuổi, nhưng tính tình trầm ổn, rất được bá phụ thưởng thức. Đi vào bất ngờ nhìn thấy đường muội, ánh mắt cũng chỉ là có hơi kinh ngạc, "Nhị muội muội."
"Đại ca." Phượng Loan đứng lên chào.
Phượng Uyên có việc cần nói rõ với nhi tử, nhân tiện nói: "Tiểu Loan, ngươi về trước đi."
Phượng Loan còn muốn hỏi chuyện của mẫu thân, nhưng thất đường huynh, làm sao mở miệng? Tuy rằng không cam lòng, nhưng đành phải mang theo oán trách cáo từ.
"Phụ thân, vậy phải làm sao bây giờ mới tốt?" Phượng Thế Triêu tiến lên đóng cửa, trở về nói: "Hiện tại thánh chỉ đã hạ, Anh Thân Vương đúng là vẫn không nghe khuyên bảo." Hắn nói như vậy, nhưng có hơi chần chờ, "Nhưng thật sự có thể tin vào mộng của Tiểu Loan sao? Nhi tử nghe được luôn cảm thấy quá mức mơ hồ."
"Mộng của Tiểu Loan chính là một lời nhắc nhở." Âm thanh Phượng Uyên lạnh lùng nói: "Ta tin tưởng, không chỉ là nàng, mấy ngày nay quan sát Hoàng đế!" Ông nâng ly trà lên uống một ngụm, "Theo người của chúng ta hồi báo, Hoàng đế đang âm thầm điều tra một ít chuyện xưa, vài việc đều có thể có dính líu quan hệ tới Anh Thân Vương, đợi cho lục ra được, cũng đủ cho hắn uống một ấm đầy rồi."
"Thật sao?!" Vẻ mặt Phượng Thế Triêu kinh hãi, "Vậy..., phụ thân có nói với Anh Thân Vương không?"
Phượng Uyên cười lạnh nói: "Tính tình của ông ta, có chỗ nào là sợ hơn người? Nói Hoàng đế đang tra, ông ta cũng chỉ bảo đem chứng cớ liên quan thiêu huỷ là được. Cũng không hiểu được, cái gọi là quân muốn thần tử thần không thể không tử, tội danh là có thể làm ra, có đôi khi thậm chí căn bản cũng không cần tội danh."
"Nói như vậy, lần này Hoàng đế là đã hạ quyết định nhẫn tâm rồi."
"Đúng vậy." Ánh mắt Phượng Uyên sa sầm tựa như muốn nổi mưa, mây đen dầy đặc, từ từ nói: "Lúc trước vốn Anh Thân Vương có thể đăng cơ đế vị, nên có nhiều lời oán giận, thường xuyên nói một ít lời nói không thích hợp. Năm đó Hoàng đế vừa mới đăng cơ, lại bị mẹ cả Phạm Thái hậu quản chế không tiện động thủ, hiện nay Phạm Thái hậu đã chết, quyền lực trên tay Hoàng đế càng lúc càng lớn, làm sao còn cam tâm cả đời nhún nhường làm người? Chỉ sợ không khiến cho Anh Thân Vương cúi đầu, Đế Vương này làm cũng không thoải mái, đến cuối cùng..., cũng đành phải vặn xuống cái đầu không nghe lời này."
"Chuyện này..." Phượng Thế Triêu sờ thái dương ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong phòng có hơi hư thoát, chậm rãi ngồi xuống, "Chúng ta và Anh Thân Vương, Tương Thân Vương, Ly Ấp Trưởng Công Chúa là thân thích, bình thường còn hay qua lại, quay đầu không chừng sẽ bị liên lụy ra đến cái gì."
"Cho nên..." Phượng Uyên vuốt bộ râu đắc ý cười cười, "Ta thực sự không biết, nhưng mộng của Tiểu Loan, thật ra có chút đoán được, tạm thời ta không nắm chắc chủ ý tin hay không." Ánh mắt ông trong giây lát trở nên thâm thúy, đứng lên, "Nếu chúng ta thật sự nắm giữ tương lai của triều đình mười năm tới, biết người kế vị tiếp theo, như vậy..., chờ mười năm thì có làm sao? Bất quá ta còn phải cẩn thận suy nghĩ một chút."
Phượng Thế Triêu trầm mặc im lặng, sự việc can hệ trọng đại đây.
******
Phượng Loan buồn phiền lo lắng, phụ tử Phượng Uyên và Phượng Thế Triêu khẩn cấp tìm cách. Nhưng đối với những người khác trong Phượng gia mà nói, bầu trời vẫn xanh thẳm, dòng sông vẫn xanh biếc, không khí cũng vẫn tươi mát bình thường. Thậm chí còn đối với việc Anh Thân Vương xuất chinh có chút chờ mong, chờ hắn đánh thắng trận, khải hoàn trở về, Phượng gia sẽ thơm lây theo ít vinh quang.
Tỷ như Phượng Thái phu nhân, những ngày qua mặt mày dáng vẻ đều tràn đầy không khí vui mừng.
Ngoại trừ theo Anh Thân Vương thân thích ngoài đó hưởng chút quanh vinh, còn bởi vì bà vừa định xong một đại sự, không phải ai khác, chính là việc hôn sự của Phượng Trinh Nương. Bà mang theo vài phần đắc ý, phân phó nói: "Nhanh đi kêu Cung di nương lại đây."
Gần đây Cung di nương bị sợ vỡ mật, vì vậy nửa đêm thường xuyên ngủ không yên, chỉ mới có vài ngày, cả người gầy đi trông thấy, sắc mặt cũng vàng hơn. Ăn mặc còn là trắng trong thuần khiết, y phục cát lan, làn váy xanh thẫm, khiến nàng càng giống như già đi mười tuổi, tựa như nhà ai mới có quả phụ vậy.
Phượng Thái phu nhân nhìn thấy đã không vui, "Làm cái gì mà trắng trong thuần khiết như vậy? Nhìn giống con quạ đen quá đi." Nói xong cảm thấy là điềm xấu, hứ hai cái, sau đó nói: "Mọi người nói vợ hiền mỹ thiếp, ngươi là thiếp, tất nhiên phải trang điểm thật đẹp, dỗ cho lão gia vui mừng, biến thành như vậy, nam nhân sẽ thích sao? Nếu ngươi không thích hầu hạ lão gia, ta sẽ cho hai nha hoàn trẻ tuổi qua đó."
Bà thuận miệng nói vậy chính là muốn răn dạy Cung di nương.
Nhưng dọa nha hoàn cả phòng trắng mặt.
Nói đùa đi! Bộ dáng Nhị Lão Gia ốm yếu, còn có thể sinh dưỡng hay không chưa biết, ai muốn đi sống uổng phí tuổi thanh xuân? Huống hồ Cung di nương sinh một cặp trai gái, còn bị Nhị phu nhân nắm trong lòng bàn tay, khiến cho không có tinh thần, thông phòng tuổi trẻ không con càng dễ chết hơn.
Bọn nha hoàn đều cúi thấp đầu, sợ Thái phu nhân nhất thời quật khởi, sẽ chỉ mình đi làm thông phòng cho Nhị Lão Gia.
Cũng may hôm nay tâm tình Thái phu nhân tốt, không quá nổi nóng, răn dạy Cung di nương xong rồi, lại đắc ý nói, "Ta đã tìm một cửa hôn sự vô cùng tốt cho Trinh Nương."
Cung di nương lập tức lên tinh thần, vội hỏi: "Là công tử nhà nào?"
"Công tử?" Hiển nhiên Phượng Thái phu nhân đối với xưng hô này không hài lòng, bất quá việc hôn sự còn chưa có định, không thể nói toạc ra, vẫy lui bọn nha hoàn trước mặt, mới nói: "Là Túc Vương Điện hạ."
Cung di nương bị dọa cho khiếp sợ, "Túc Vương? Nhưng..., nhưng, hắn đã thành thân rồi."
"Chẳng lẽ một đứa con thứ như Trinh Nương còn muốn làm Vương Phi?!" Phượng Thái phu nhân không có được nịnh hót như mong muốn, mất hứng, giận tái mặt nói, "Túc Vương Điện hạ là loại người nào? Thân Huynh Đệ cùng một mẹ với Thái tử điện hạ, trừ bỏ Thái tử điện hạ, không ai so với hắn càng cao quý hơn."
Đầu óc Cung di nương có chút hỗn loạn, lẩm bẩm nói: "Con hiểu được, Nhị tiểu thư là do con sinh dưỡng, tự nhiên không thể làm Vương Phi cho các hoàng tử. Nhưng Túc Vương không chỉ có thành thân, còn có nhi tử, con trai trưởng con vợ kế đều có, tuổi Nhị tiểu thư còn nhỏ, gả đi như thế nào khác ép buộc?" Càng khó khăn mở miệng là, "Huống hồ Túc Vương đã gần hơn ba mươi, Nhị tiểu thư mới mười ba..."
---- tính tính tuổi, Túc Vương chỉ nhỏ hơn Nhị Lão Gia một tuổi.
Phượng Thái phu nhân không vui, "Ngươi nói gì vậy? Túc Vương hơn ba mươi thì sao? Có nhi tử thì sao?" Không khỏi tỏ ra vài phần tính tình, cười lạnh nói: "Trinh Nương cũng không phải con vợ cả, chẳng lẽ vào phủ Túc Vương còn khiến nàng xấu hổ? Hoàng hậu nương nương làm mẹ chồng của nàng còn khiến nàng ủy khuất?"
Cung di nương liên tục xua tay, "Không dám, không dám." Nàng mặt co mày cáu, "Con chỉ nghe nói, phủ Túc Vương có một Quách Trắc phi rất lợi hại, không những tướng mạo xinh đẹp đang được sủng vô cùng, sinh ra hai đứa con trai, hơn nữa còn là cháu gái của Lệ Tần Nương nương trong cung. Về sau nếu Nhị tiểu thư vào cửa, chẳng phải là sẽ bị khi dễ..."
Phượng Thái phu nhân không cho là đúng, khuyên nàng nói: "Sợ cái gì? Nhà chúng ta còn có một Nghi Tần Nương nương đây."
Cung di nương rối rắm nói: "Nhưng Nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, tạm thời sẽ không có con."
"Khuê nữ ngươi nuôi là trân bảo đấy!" Phượng Thái phu nhân hoàn toàn tức giận, mình một lòng vất vả còn không có được vài lời hay, ngược lại bị xoi mói một đống tật xấu, tức giận đến đem nắp ấm trà đập xuống, "Không muốn thì thôi! Ta không miễn cưỡng, chính các ngươi đi tìm Thiên Hoàng Lão Tử gả đi! Túc vương phi bên kia, chính ta đem bộ mặt già nua này đi bồi tội."
Cung di nương nghe được hai chữ 'Bồi tội', liền cảm thấy rùng mình.
Thấy phản bác nữa sẽ chọc giận Thái phu nhân, vội vàng dập đầu, "Là con nhất thời hồ đồ, không nghĩ được rõ ràng." Vội vàng bổ sung hoà giải, "Hôn sự này tuy rằng không phải thập toàn thập mỹ, nhưng cũng là vô cùng tốt, đa tạ Thái phu nhân phí tâm."
Sắc mặt Phượng Thái phu nhân thoáng dịu đi, giơ tay lên nói: "Đứng lên đi." Bởi vì tính toán trong lòng, lên tinh thần tỉ mỉ giải thích: "Ngươi yên tâm, cô nương nhà chúng ta đi qua không phải làm thị thiếp, Vương Phi nương nương nói với ta rõ lắm, chỉ chờ Trinh Nương vừa gả qua, sẽ làm Điện hạ dâng tấu chương thỉnh phong trắc phi."
Vốn là Cung di nương miễn cưỡng ứng phó, nghe xong lời này, nhưng thật ra có ba phần ý bằng lòng, hỏi tới: "Túc vương phi thật là nói như vậy? Cho Nhị tiểu thư thỉnh phong trắc phi?"
"Chẳng lẽ Vương Phi nương nương còn có thể nói dối? Ta sẽ lừa ngươi?"
"Không phải, không phải." Cung di nương vội nói: "Con..., con đây là quá vui mừng."
Phượng Thái phu nhân cười nói: "Yên tâm đi, Túc vương phi chính miệng đáp ứng ta, nói muốn thỉnh phong Trinh Nương làm Trắc phi, rõ ràng chính xác, mười phần chân thật đấy." Mình tin tưởng Túc vương phi không phải nói dối, trước mắt nàng bệnh đã sắp không chống nổi, đang muốn tìm một vị thiếp cao quý của thế gia đại tộc, chèn ép Quách Trắc phi, tận sức giúp đỡ con trai trưởng duy nhất của nàng.
Chính là lời này không thể nói với Cung di nương, ngược lại nói: "Ngươi cũng biết, thân mình Túc vương phi không quá tốt, tương lai vạn nhất..." Giọng điệu ngừng lại, "Ngươi suy nghĩ một chút, Trinh Nương chúng ta xuất thân từ nhà nào, vị trí kia còn không phải là của nàng sao?"
Cung di nương nghe vậy ngẩn ra, "Chuyện này..."
Điều này cũng quá khoa trương rồi? Chẳng lẽ nói, nữ nhi còn có mệnh làm Vương Phi nương nương?
Phượng Thái Phu nhân lại nói: "Quách Trắc phi là Trắc phi, Trinh Nương cũng là Trắc phi, trong hai người tự nhiên có một người sẽ phù chính làm Vương Phi nương nương. Đến lúc đó có cơ hội, Phượng gia vì muốn có thêm một Vương Phi, nhất định sẽ tận lực giúp Trinh Nương, vị trí kia tự nhiên là của nàng."
Mặc dù Cung di nương cảm thấy loại hy vọng này không lớn, chuyện tương lai biến hóa theo số trời, nhưng vẫn có chút hi vọng, trong lòng không khỏi lại thêm vài phần bằng lòng. Vẻ mặt cũng buông lỏng, lẩm bẩm nói: "Dạ, là vậy."
"Cho nên." Phượng Thái Phu nhân càng nói càng thao thao bất tuyệt, cười nói: "Hôn sự này, trừ bỏ việc Túc Vương lớn tuổi chút, có nhi tử, thật sự là vạn dặm mới tìm được một đây. Hơn nữa, Trinh Nương chúng ta còn trẻ, Túc Vương lại chính tuổi xuân đang độ, Trinh Nương nghĩ sinh bao nhiêu mà không thể? Chờ tương lai thái tử điện hạ đăng cơ, Túc Vương là bào đệ (em ruột) nhất định phải phong Thân Vương, nhi tử của Trinh Nương dù thế nào đều cũng có thể là một Quận Vương đúng không?"
Ánh mắt Cung di nương lấp loé không yên.
Phượng Thái Phu nhân vẫy vẫy tay, hạ giọng, "Nếu Trinh Nương được sủng ái, mà Thế tử phía trước xảy ra chuyện gì, tương lai phúc khí của nàng càng lớn. Đến lúc đó ngươi cũng đi theo hưởng phúc, không riêng việc sinh ra một Vương Phi nương nương, dưới còn có thể có cháu là tiểu Thân Vương đây." Bấm đối phương bảy cái, tỉ mỉ gõ, "Trinh Nương tốt, Thế Kiệt có tỷ phu (anh rể) tốt, cháu ngoại trai tốt, dĩ nhiên sẽ trở nên nổi bật theo rồi."
"Chuyện này..."Ánh mắt Cung di nương sáng rực.
Thái Phu nhân nói, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Huống hồ còn có thể thế nào đây?
Bản thân mình đắc tội với chủ mẫu, cùng lão gia xa cách, nếu đắc tội Thái Phu nhân nữa, cuộc sống về sau làm sao qua nổi? Mà nữ nhi cự tuyệt Mục gia, tiếp tục cự tuyệt phủ Túc Vương, tương lai có năng lực gả cho người tốt lành gì? Trừ bỏ vui mừng đáp ứng, cũng không có lựa chọn nào khác.
Thôi, thôi, nàng cắn răng nhẫn tâm, cứ cho là muốn con trai có một tương lai tốt đi.
******
"Vụ hôn sự này vô cùng tốt..." Cung di nương nói với nữ nhi
Phượng Trinh Nương yên lặng nghe xong, không lên tiếng.
Trong lòng Cung di nương cũng thấy hổ thẹn, nhưng lại không dám nói, sợ càng nói, ngược lại nữ nhi càng lo lắng, chỉ có thể cố gắng tươi cười nói: "Bất kể nói thế nào, dù sao cũng hơn đem con gả cho Mục Tam gia? Dù sao cả hai bên đều có nhi tử, phải chịu đựng, còn không bằng chọn danh phận cao hơn để bù đắp, tốt xấu gì cũng có thể diện."
Phượng Trinh Nương yên lặng hồi lâu, mới mỉm cười, "Dạ."
Bởi vì thấy nữ nhi nhu thuận, trong lòng Cung di nương không khỏi càng thêm khó chịu.
---- đều oán mình có tâm tư quá cao! Chí hướng quá lớn!
Một lòng nghĩ chọn việc hôn sự tốt nhất cho nữ nhi, đẩy Mục gia đi, nay ngay cả kế thất cũng không làm được, chỉ có thể làm thiếp, ngược lại là hại nữ nhi.
Hôn sự này với phủ Túc Vương, thật không dám nghĩ sâu.
Muốn thuận theo suy nghĩ của Thái Phu nhân, tự nhiên là tốt đẹp. Vừa vào cửa, chính là Túc Vương Trắc phi, đợi Túc vương phi qua đời sẽ phù chính làm Vương Phi nương nương. Tương lai sinh vài nhi tử, ít nhất được phong Quận Vương, tiến thêm một bước còn có khả năng kết Thân Vương, đương nhiên như vậy là vô cùng tốt.
Nhưng trên thực tế, nào có việc tốt tiện nghi vừa dễ vừa khéo như vậy?
Trinh Nương tuổi còn nhỏ, cơ thể và khuôn mặt còn chưa có trưởng thành, huống hồ bản thân cũng không phải tuyệt sắc, chỉ e rằng chưa hẳn làm cho nam nhân yêu thích, không giống phu nhân và Nhị tiểu thư, dáng vẻ như hoa. Hơn nữa, phủ Túc Vương mỹ nhân dạng gì mà không có, Trinh Nương đi qua làm thiếp, xếp tới xếp lui, cũng không biết làm thế nào được xếp ở đầu.
Vả lại phủ Túc Vương, đều đã có con trai trưởng con vợ kế, sủng phi cũng có, mỹ thiếp khẳng định không thể thiếu.
Vừa nghĩ tới, muốn đem tiểu nữ nhi còn nhỏ tuổi ném vào hang sói hố lửa, để nàng cùng những người này đọ sức, nhất định mình sẽ lo lắng đề phòng, cảm thấy không có chỗ dựa.
"Di nương." Phượng Trinh Nương cất giọng nhàn nhạt: "Nếu việc hôn sự đã định ra, ta an tâm rồi." Nàng luôn luôn nói chuyện nhỏ hơi nhỏ giọng, "Di nương vì con, bận rộn cả ngày khẳng định mệt mỏi, đi nghỉ đi thôi."
"Ta..." Cung di nương muốn nói lại thôi, rõ ràng nhìn ra nữ nhi đây là miễn cưỡng chấp nhận, muốn khuyên giải vài câu, cuối cùng vẫn là nói không nên lời an ủi mạnh mẽ, chỉ phải nhẫn tâm đi ra ngoài.
Phượng Trinh Nương tiến lên đóng cửa, chậm rãi ngồi xuống, nước mắt im lặng rơi xuống.
---- bản thân biết đã bị di nương làm cho sai lầm.
Vốn việc hôn sự với Mục gia là có chút tỳ vết, nhưng vẫn không tính là xấu.
Dù sao Mục Tam gia vốn là thứ xuất, thừa kế tước vị không tới phiên hắn, mặc dù hắn có con trai trưởng, bất quá tương lai phân đi một chút tài sản thôi, đối với mình ảnh hưởng không phải lớn. Chính mình gả đi Mục gia là môn đăng hộ đối, Mục Tam gia không dám khinh thường mình, hắn cưới mình làm kế thất, để bù đắp danh phận bị ủy khuất, không thiếu được sẽ thương xót mình nhiều hơn.
Chỉ cần mình dụng tâm chăm lo cho cuộc sống, vẫn có thể trải qua tốt đẹp.
Cho dù không thể kiêm điệp tình thâm, ít nhất có thể cử án tề mi, tóm lại hắn không được có tâm tư, cùng lắm thì mình cho hắn nạp thêm mấy phòng mỹ thiếp, sau đó nuôi dưỡng con trai con gái sống yên ổn, có lẽ sẽ không quá khác biệt.
Ước chừng di nương luôn không cam lòng, muốn tranh tốt hơn, không hề có một chút tỳ vết nào. Bản thân mình còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, lại không làm chủ được, chỉ có thể mặc cho sự tình đi đến cục diện hôm nay, hối hận cũng không kịp!
Phượng Trinh Nương che miệng lại, yên lặng rơi nước mắt, không để cho mình phát ra tí xíu âm thanh nào.
Lúc này đi phủ Túc Vương làm thiếp, không nói phong không được Trắc phi, cho dù dựa vào thế lực của Phượng gia để thành Trắc phi, thì có năng lực như thế nào đây? Trước có sói, sau có hổ, mình nửa đường đi vào, nào có dễ dàng như vậy thắng được? Suy đoán Túc Vương Điện hạ đã thấy rất nhiều mỹ nhân, bản thân mình bộ dạng thường thường, hắn sẽ thương tiếc mình vài phần sao? Hắn có con trai trưởng, Vương Phi còn chưa có chết, Quách Trắc phi vừa có con vừa có sủng, mình chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, nhất định sẽ có nhiều ngày bị dày vò đây.
Huống hồ bên trong Vương phủ tranh đấu hung hiểm, cũng không phải là tranh chút tài sản mà thôi, chỉ sợ sau này, hàng đêm mình cũng không ngủ yên được.
Lui mười ngàn bước mà nói, cho dù mình có may mắn và tốt phúc, thuận lợi nhịn đến lúc Vương Phi chết, mình còn thật sự làm kế phi của Túc Vương..., lộ trình cũng không phải đã hết.
Đừng nói bản thân mình không con, cho dù có, đằng trước có con vợ cả con thứ xuất, người nào là dễ chọc? Bất quá mình chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, có tài cán gì vì nhà mẹ đẻ tìm kiếm quanh vinh, Phượng gia sinh dưỡng mình nên được, nhưng nếu ở phủ Túc Vương không hòa hợp được, còn gây ra phiền phức cho nhà mẹ đẻ, ai sẽ để ý đến chết sống của một thứ nữ? Ai vì bản thân mình ra mặt?
Phượng Trinh Nương nằm trên gối đầu ô ô khóc, cắn chặt răng, trong lòng từng cơn đau đớn nghẹn ngào.
Nói cái gì phải kiếm một cửa hôn sự tốt?
Tổ mẫu ơi, tổ mẫu! Bà cho mình hôn sự này, bất quá là bởi vì mẹ cả ngang ngược, phụ thân yếu đuối, cho nên mới bán mình, để bà tìm chỗ dựa thế lực thôi.
Bản thân mình tốt thì thôi, không tốt..., vậy chỉ có thể oán bản thân số khổ.
Tổ mẫu tuyệt đối sẽ không giúp đỡ.
Trong lòng Phượng Trinh Nương có sự thù hận vô hạn, hận tổ mẫu bạc bẽo, hận phụ thân vô năng, thậm chí hận mẹ đẻ, đem mình đưa tới tình cảnh lỡ dở như vậy, ---- tốt xấu gì cũng là thiên kim tiểu thư phủ Phụng Quốc Công, cũng không phải tiểu môn tiểu hộ, đi Vương Phủ làm thiếp tính là gì? Hiện tại mình mới hiểu được, tổ mẫu không đáng tin cậy, phụ thân không đáng tin cậy, ngay cả mẹ đẻ vẫn yêu thương mình, vì đệ đệ..., cũng không quan tâm mình rồi.
Thôi, trên đời này ai cũng không đáng tin cậy.
---- chỉ có bản thân mình.
Phượng Trinh Nương đem móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, không hề rơi nước mắt.