Hôm sau trời vừa sáng, Tiêu Đạc đến Noãn Hương Ổ với 'tâm tình sung sướng?' 'tinh thần thoải mái?'.
Trên mặt hắn thật sự hàm chứa ý cười, nhưng mặc cho ai nhìn thấy, đều cũng không cảm thấy dịu dàng thân thiết, ngược lại giống như ủ cả một đêm hỏa khí, mang theo điểm kỳ quái như vậy, ngọn lửa tức giận khiến cho vẻ mặt cũng không thỏa đáng.
Phượng Loan đang nằm trên giường, chuẩn bị cho người tới xin phép với Đoan Vương phi.
Trên mặt vốn bị thương, làm sao còn muốn đi qua làm trò cười cho đám người Tương Trắc Phi chứ? Hơn nữa, cái gọi là kiêu ngạo ương ngạnh không hiểu chuyện, tất nhiên thỉnh thoảng cần phải nằm trên lì trên giường, không đi thỉnh an Vương Phi.
Vì thế khi Tiêu Đạc tiến vào, chỉ thấy nàng vẫn còn uốn tới ẹo lui trên giường.
"Ngươi đây là đang nhào mặt sao?" Hắn giật giật khóe miệng.
Phượng Loan chỉ đang lười biếng duỗi thắt lưng, không ngờ hắn đột nhiên đi vào, thân thể cứng đờ, vẫn duy trì bộ dáng cao gầy 'vĩ đại', trợn tròn cặp mắt, "Sớm vậy?" Sau đó nhớ tới tư thế của mình không ổn, xoay người đứng lên, "Vương Gia, ta, bộ dạng bây giờ rất bất nhã..."
"Tốt vô cùng." Tiêu Đạc nhìn nàng, mái tóc bung xõa, vẻ mặt trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn còn mơ hồ nhuộm sắc hồng nhạt sau khi ngủ dậy, xứng với một thân y phục màu hồng, giống y như một nắm bột mềm mại.
Vốn là muốn đi qua trừng trị nàng, hiện tại lại muốn 'thu thập' nàng hơn.
Phượng Loan cũng nhìn hắn, cảm thấy ánh mắt không đúng, mơ hồ mang theo một loại ý tứ không đứng đắn. Kiếp trước nàng từng là thị thiếp của Tiêu Đạc, quá rõ ràng ánh mắt này của hắn, hàm ý bên trong chính là muốn làm chút gì rồi.
Nhưng nàng còn chưa kịp trốn, cũng không có chỗ trốn, Tiêu Đạc đã muốn trèo lên giường đến nơi.
"Ngươi cứ nằm đó." Động tác của hắn quá nhanh, trên bàn lại còn hộp thuốc của ngày hôm qua, miệng cười nói: "Một cái giường lớn như vậy, không sợ ngươi bị té nữa, hôm nay bổn vương thế nào cũng phải dán thuốc cho ngươi." Đẩy ngã nàng ra giường, vừa vặn không cần cởi áo lót, nhẹ nhàng vén lên, liền lộ ra vòng eo thon trắng mịn.
Bộ dáng Phượng Loan lúng túng như bị tra tấn, cả người cứng ngắc.
Tiêu Đạc kéo quần của nàng xuống một chút, lộ ra cái rốn nhỏ như đầu ngón tay, một chỗ lõm nho nhỏ tròn vo đáng yêu. Có thật sự muốn dán thuốc hay không đây, hắn nhìn nhìn, sau đó nhắm ngay chỗ đó nhẹ nhàng dán lên, "Được rồi."
Phượng Loan thấy bên dưới đột nhiên bị lạnh run lên một hồi, cơ thể run rẩy.
Trong mắt Tiêu Đạc nhìn thấy, ngực nhỏ mềm mại run lên, thật sự vô cùng mê người.
"Ngươi...?" Hắn nhìn chằm chằm thật kỹ vào ngực nàng, tựa hồ..., giống như..., có hơi chút khác thường, mặt trên lại có hai cái nho nhỏ nhô ra, ý cười không khỏi sâu thêm, "Ngươi không có mặc áo yếm?"
Phượng Loan đúng là không có mặc áo yếm ngủ.
Áo yếm, áo yếm, còn có tên là áo ngực, kỳ thật chính là dùng để che chắn cảnh xuân lộ ra ngoài, bình thường đều có hai lớp vải dày, mặt trên thêu đầy hoa văn, mặc vào không thoải mái chút nào. Đặc biệt vào mùa hè, giữa ban ngày không có cách nào đành phải che đậy chặt chẽ, ban đêm lúc đi ngủ dĩ nhiên muốn dễ chịu một chút, cho nên xưa nay nàng ngủ đều không mặc.
"Ngươi nha." Vốn là Tiêu Đạc bốc hỏa cả đêm, hừ hừ..., giờ hóa thành một loại 'bốc hỏa' kỳ lạ, hắn lấy tay gảy lên hạt đậu nhỏ nhô ra, vui vẻ. "A, ngươi đúng thật là một đại bảo bối mà."
Tâm tình của Phượng Loan vào giờ khắc này, quả thực không phải bốn chữa 'lúng túng xấu hổ' là có thể hình dung! Muốn làm chuyện đó thì cứ làm đi, dù sao thò đầu một đao, khóa đầu cũng một đao, ai muốn trêu đùa cùng hắn như vậy. Tình ái sao? Trong kiếp trước, làm việc cũng chỉ là cởi quần áo, không có tình cảnh này, cảm giác thật sự rất rất..., không thể hình dung được.
Đang lúc trước ngực cảm thấy tê tê dại dại, đột nhiên có chút biến hóa, nong nóng lại ẩm ướt!
Ôi..., nàng vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy, lúc này lão đại đã chôn ở trước ngực mình, lại có thể cách lớp quần áo, cái kia, cái kia đứng lên! Hắn còn có thể nồng nhiệt như vậy?! Hắn còn phát ra tiếng nữa?!
Phượng Loan xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe nứt để chui vào!
Tiêu Đạc cách quần áo khiêu khích. Sau một lúc lâu dụ dỗ, ngẩng đầu lên, nhìn phía trước y phục hồng nhạt có một mảng ẩm ướt, bản thân cũng không nhịn được muốn vỗ tay, trước kia tại sao không phát giác ra còn có thể làm như vậy đây? Bởi vì quần áo ướt đẫm, khiến hạt đậu nhỏ nhô ra càng rõ ràng, ẩm ướt, gồ ghề, lúc này càng thêm mê hoặc.
Hắn cảm thấy huyết mạch toàn thân đều dồn về một chỗ.
"Tiểu thư? Vương Gia?" Bảo Châu ở bên ngoài nhỏ giọng hô: "Có cần chẩn bị điểm tâm sáng không? Hay là đợi lát nữa..."
"Cút xa chút!" Tiêu Đạc gào to.
Bên ngoài lập tức im lặng.
Phượng Loan nằm ở trên giường, mặt đỏ tới mang tai nói không ra lời.
Tiêu Đạc nhẹ nhàng kéo nàng lên, ôm vào trong ngực, "Vừa mềm vừa thơm." Hắn cúi đầu cười, cúi người hôn từ mang tai đi lên, thùy tai, hai má, sau đó liền chơi trò truy đuổi. Vẫn hôn, vẫn hôn, không ngừng xâm nhập dây dưa, cho đến khi nàng sắp không thở nổi, mới thả nàng ra.
Trên tay còn không có ngừng, ở chỗ ẩm ướt chầm chậm nhẹ nhàng xoa nắn.
Phượng Loan không ngừng thở, "Đừng, đừng đừng..." Cảm thấy hồn sắp bị hắn hút đi mất rồi, nhưng tình huống bỗng có biến, tay ôm bụng, năn nỉ nói: "Vương Gia, ta, ta đau bụng."
Tiêu Đạc hoàn toàn không để ý tới nàng, tay đã đưa vào trong vạt áo, cách quần áo, rốt cuộc vẫn kém sức nóng một chút, đến lúc tiếp xúc trực tiếp, tự nhiên sẽ có cách khiến nàng ở trước mặt mình khóc lên. Khụ khụ..., Đoan Vương Điện hạ bằng vào bản thân mình có mười năm kinh nghiệm phong phú, và có lòng tự tin làm cho Phượng Loan cầu xin, tiếp tục giở ra kỹ xảo thành thạo.
Phượng Loan cảm thấy trước ngực dồn nén khó chịu, cảm giác kỳ quái, ở trong thân thể còn có đóm lửa nhảy loạn lên, người này cứ xoa xoa, chỗ nào cũng xoa một chút, khiến nàng run rẩy không ngừng.
Trong đầu, lại hiện lên cảnh tượng kiều diễm kiếp trước.
Nhưng..., bụng đau quá.
Phượng Loan thở gấp gáp, giọng điệu nức nở, "Vương Gia, đau..., ta đau bụng..."
"Đau bụng?" Trong giọng nói của Tiêu Đạc có hơi khàn khàn, chỗ bên dưới thật sự trướng đến khó chịu, bản năng muốn tìm chỗ để phát tiết, liền cúi đầu nhìn nhìn, "Có lẽ là thuốc dán quá mạnh?" Cảm thấy nghi hoặc, nhìn xuống thì thấy dưới quần nàng đã ướt một mảnh.
Tươi cười của hắn trở nên rét lạnh.
Nếu khiến tiểu mỹ nhân ẩm ướt thì đúng là rất cao hứng, nhưng nàng đây chính là đến quý thủy, vậy là bị mất hứng rồi.
Giờ này khắc này, tâm tình Tiêu Đạc không thể diễn tả bằng ngôn từ nào được.
Hắn ta buông lỏng nàng ra, thả lại lên trên giường, bản thân mất hứng nhìn quanh khắp nơi một vòng. Sau đó bưng ly trà lạnh còn lại đêm qua, 'ừng ực', 'ừng ực', hai ba ngụm toàn bộ uống hết!
Phượng Loan phía sau hắn nghẹn ngào nói: "Ta không biết, lại khéo như vậy..."
"Ngươi đừng lên tiếng!" Lúc này Tiêu Đạc thật sự không thể nghe âm thanh ngọt ngào mềm mại của nàng, ngọn lửa vừa được ngăn chận, lại bị nàng làm nổi lên. Bất đắc dĩ, uống đến hai ly nước lạnh, rồi ngồi xuống đưa lưng về phía nàng, tâm tình phức tạp, sau đó không nói lời nào bỏ đi ra ngoài.
Phượng Loan nằm ở trên giường bật cười.
Ngay từ đầu tự mình chọn ngày tốt là mùng sáu, chỉ cần chống đỡ qua vài ngày thì sẽ gặp quý thủy, lại không nghĩ rằng, hôm nay không thể lại khéo như vậy, tuyệt vời quả là tuyệt vời. Bất quá cũng do hắn tự chuốc lấy, nếu không phải hắn khiêu khích thì sao lại như vậy. Dụ dỗ bản thân mình, nên mới dẫn tới thân thể xảy ra biến hóa, chứ không cũng đâu nhanh như vậy.
Bản thân mình nếu là Trắc phi của Tiêu Đạc, sự kiện kia nhất định là tránh không khỏi.
Nhưng cho tới bây giờ nam nhân đều thích không chiếm được.
Mình trừ cố ý tránh sự nổi bật, khiến Tương Trắc Phi hầu hạ trước, ngoài việc bị biểu tỷ ghi nhớ, cái này cũng là vì bản thân mình mà muốn trì hoãn. Chuyện gì cũng có nguyên nhân. Nói cách khác, nếu đêm đầu tiên liền để cho Tiêu Đạc chiếm được đến tay, hắn làm sao sẽ đem mình để trong lòng? Chỉ có trưng ra, dụ dỗ, khiêu khích, mới có thể nhớ thương.
Bản thân mình tạm thời tránh sủng, cũng không phải là muốn vĩnh viễn thất sủng.
Chẳng sợ trong lòng chán ghét người nam nhân này, làm cơ thiếp của hắn, cũng là cần một phần sủng ái, mới có thể sống yên trong Vương phủ. Đúng là mình không muốn cùng hắn làm chuyện đó, nhưng không làm, thì sủng ái thế nào? Không có nam nhân sủng ái, nhất định mình sẽ bị rỉa đến xương cốt cũng không còn!
Kiếp trước rốt cuộc là ai hại mình? Kiếp này, mình muốn những người đó phải trả lại tất cả.
******
Không lâu sau, bên Đoan Vương phi nhận được tin tức.
Mục ma ma nhỏ giọng nói: "Sáng sớm Vương Gia đi Noãn Hương Ổ, kết quả giận đùng đùng bỏ đi tới Ngô Trúc U Cư."
Đoan Vương phi nghe xong khẽ nhíu mày, "Tiểu Loan cũng làm ầm ĩ quá mức rồi? Sao cứ hết lần này tới lần khác làm Vương Gia tức giận chứ?" Tuy rằng không thích biểu muội quá được sủng ái, nhưng đối nghịch với trượng phu cũng không thích hợp.
Nói cho cùng nàng vẫn là biểu muội của mình, nàng không tốt, trượng phu sẽ giận chó đánh mèo mình một, hai phần.
Thế này thì cũng thôi đi.
Huống chi, mình còn muốn sử dụng nàng cho tốt nữa.
Mục ma ma ở bên cạnh gật đầu, "Đúng vậy, tính tình Phượng Trắc phi quá mức kiêu căng, rảnh rỗi Vương Phi hãy tỉ mỉ nói chút đạo lý với nàng, đừng có như lúc còn là cô nương tùy hứng giống như vậy."
Đoan Vương phi đều có chủ ý, vuốt cằm nói: "Ta sẽ nói với nàng ta."
Trước mắt bản thân mình mang thai không thể thị tẩm, khẳng định phải an bài người khác hầu hạ trượng phu, dù sao cũng phải kiếm người, như vậy còn không bằng là biểu muội. Tất nhiên nếu nàng mang thai sinh con sẽ là uy hiếp đối với mình, nhưng mặc dù thuận lợi, cũng là chuyện một năm sau này, cũng không thể để nàng trong khoảng thời gian này thất sủng, tiện nghi cho Tương thị thôi.
Nếu Tương thị có nhi tử, mẹ chồng không chừng còn muốn nâng đỡ nàng ta.
Biểu muội đối với mình uy hiếp, chủ yếu đến từ phủ Quốc Công, nhưng..., nàng có Phượng gia làm chỗ dựa, mình cũng có Mục gia làm chỗ dựa, không thua nàng cái gì. Dù sao cũng tốt hơn bị mẹ chồng đè ép, ở giữa còn có Tương Trắc Phi hết sức lông bông, rồi bị chuyện nàng ta sinh nhi tử đâm cho một phát, mùi vị đó mới khó chịu.
Đoan Vương phi bắt đầu trở nên trầm tư.
Mà một mặt khác, sắc mặt Tiêu Đạc không tốt đi đến Ngô Trúc U Cư.
Nơi này là thư phòng của hắn, kỳ thật so với hậu viện, phần lớn thời gian hắn thích trải qua ở đây hơn, thanh tịnh, tao nhã, bình thường tiện cho việc thương nghị cùng Mạc Liêu Môn. Đỡ phải ở lại hậu viện, bị một đám nữ nhân bao vây, các loại ánh mắt chú ý quá lố, ánh mắt phân cao thấp, sớm đã nhìn chán.
Về phần phương diện nhu cầu, dù sao mỗi đêm mình đều trở về ngủ.
Hôm nay Tiêu Đạc hoàn toàn vô cùng 'dục cầu bất mãn'.
Hắn vốn bị mất hứng ở chỗ Phượng Loan, hoàn toàn có thể đi tìm cơ thiếp khác, dù sao một cái ấm trà phối với vài cái ly trà, cũng chỉ là để dễ chịu thôi. Nhưng nếu hắn thật sự đi tìm cơ thiếp khác, Phượng Loan sẽ không còn mặt mũi. Giả sử đổi lại là cơ thiếp khác chọc giận hắn, tất nhiên sẽ không cần so đo, về sau khiến cho người nọ một mình trông phòng hàng đêm đến buồn chán thì thôi.
Nhưng Phượng Loan, lúc này làm sao Tiêu Đạc có thể ra tay? Trong lòng giống như có bảy, tám con mèo cào ở, càng cào càng ngứa, hắn không ngừng nói với chính mình, nhịn một chút, nhịn một chút, chờ nàng qua mấy ngày này, đến lúc đó nhất định sẽ hung hăng xử lý nàng, muốn nàng dưới thân mình khóc đến thở không nổi!
Nhưng tức giận vẫn tức giận, hiện nay còn có một cơn đau tức chưa có chỗ để tiêu tán đây.
"Vương Gia." Một nha hoàn mi thanh mục tú tiến lên đón.
Nói là nha hoàn, kỳ thật có chút không quá thích hợp. Bởi vì nàng mặc phục sức của nha hoàn, nhưng tuổi tác có vẻ lớn, nhìn gần hai mươi lắm, hai mươi sáu tuổi, theo lý thuyết nên sớm được thả ra ngoài rồi, hoặc chính là làm di nương.
Đương nhiên cũng có loại so ra còn thê thảm hơn, chính là cả đời làm nha hoàn thông phòng.
Nhưng thông phòng nha hoàn đều đồng bộ với thị thiếp và chủ mẫu, không hề đơn độc ở thư phòng, cho nên nữ tử trước mặt, tuổi và thân phận liền biết có chút đặc dị.
Tiêu Đạc ngẩng đầu nhìn nàng, "Lại đây."
Kiêm Gia khó hiểu, thế nhưng chưa bao giờ cãi lại ý tứ của hắn.
Nàng đi lên, Tiêu Đạc đưa tay kéo người vào lòng, sau đó muốn xé rách quần nàng... Nha đầu kia thật đáng giận, chuyên môn phá hoại sự hăng hái của mình, trước tiên phải tùy tiện tìm chỗ xuất ra một chút hỏa khí đã rồi nói sau.