Anh Thân Vương chết trong mưa tên.
Cùng chết với ông, trừ bỏ những tướng sĩ hy sinh trên chiến trường, còn có con trai trưởng duy nhất của ông. Ông có nhiều con, nhưng con trai trưởng cũng chỉ có một, bốn người còn lại đều là thứ xuất. Tin tức này về sau truyền tới Kinh Thành, Anh Thân Vương phi hét thảm một tiếng, "Không!", sau đó phun ra một ngụm máu lớn, hôn mê bất tỉnh.
Lần này phủ Anh Thân Vương cực kỳ rối loạn.
Anh Thân Vương và Thế tử đều chết hết, còn lại bốn người con vợ kế lâm vào đại chiến đoạt vị, bởi vì tuổi không kém nhau nhiều lắm, tất cả đã trưởng thành cưới vợ sinh con, ai cũng không chịu nhường ai. Căn bản không có người nào lo đến việc phụ thân và đích trưởng huynh đã chết, chỉ lo vội vàng đi lôi kéo thế lực chung quanh, muốn giành cho được tước vị Thân Vương vào tay!
Thời gian không đến vài ngày, trước sau phủ Anh Thân Vương đã gây ra một số lời gièm pha, cái gì mà lão Nhị chiếm đoạt dân nữ, cái gì mà lão Tam hành hung nô tài, lão Tứ và lão Ngũ thì ở nhà đánh nhau.
Được rồi, chuyện xưa mới mẻ hiếm có được các tiểu nhị kể không hết.
Hai tỷ đệ Tương Thân Vương và Ly Ấp Trưởng Công Chúa, cùng tới phủ Anh Thân Vương khuyên giải, kết quả chẳng những không khuyên giải thành công, ngược lại còn bị bọn cháu trai náo loạn đến vẻ mặt đều thất vọng. Anh Thân Vương phi bệnh không thể rời giường, không có người xử lý công việc, đắc tội thân thích cũng không cần biết, toàn bộ phủ Thân vương náo loạn rối ren lung tung.
Đằng sau, có vài người tố cáo phủ Anh Thân Vương, tội danh không ngừng được nêu ra.
Hoàng Đế nhìn tấu chương chồng chất như núi, tội danh tầng tầng lớp lớp, không khỏi tức giận lôi đình trách mắng: "Không để ý đến phụ thân đã chết và mẹ cả mang bệnh, đám con của phủ Anh Thân Vương đều bất hiếu, không để ý huynh trưởng, bất kính với phép tắc. Một đám bất hiếu vô liêm sỉ, trong mắt chỉ có tước vị, không hề có phụ mẫu huynh trưởng trong mắt, làm sao thừa kế tước vị được?"
---- thế là hạ chỉ, tước đoạt tước vị phủ Anh Thân Vương.
Lần này đám con cái của Vương phủ đều trợn tròn mắt.
Ly Ấp Trưởng Công Chúa tức không nhịn nổi, muốn tiến cung tìm Hoàng Đế lý luận, lại bị Tương Thân Vương đúng lúc đuổi tới khuyên can, "Đại tỷ, chẳng lẽ ngươi còn không rõ? Mộng của Tiểu Loan, ứng nghiệm rồi."
"Nhưng Đại đệ cũng đã chết!" Ly Ấp Trưởng Công Chúa trong mắt đầy bi phẫn, nước mắt chảy ra, "Đừng cho là ta ngốc, đoán không ra Đại đệ chết như thế nào?!"
"Đại tỷ!" Tương Thân Vương sợ tới mức liên tục xua tay, "Lời này nói một lần trước mặt đệ thôi, sau này bất luận ở nơi nào cũng không thể nói ra." Hắn cũng đã hơn năm mươi tuổi, lại không giống ca ca năng chinh thiện chiến, huống hồ chết ở chiến trường, sớm đã nản lòng, "Lúc trước Phượng gia biểu đệ khuyên nhủ chúng ta là đúng. Chúng ta lại không thể thật sự căng cờ đi mưu phản, trừ phải cúi đầu với Hoàng Thượng, còn có thể thế nào đây? Đều do đại ca cố chấp, không nên thể hiện..."
"Rốt cuộc ngươi còn có lương tâm hay không?" Ly Ấp Trưởng Công Chúa lớn tuổi nhất, được bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn không giống như tỷ tỷ mà là muội muội hơn, bà nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: "Cái gọi là công cao chấn chủ, Hoàng Thượng lại có thể dùng thủ đoạn thấp hèn bực này để đối phó với thần tử, hắn còn có lý lẽ sao? Huống hồ Đại đệ đều đã chết, hắn còn không buông tha, còn muốn lấy đi tước vị phủ Anh Thân Vương, đây là muốn chém tận giết tuyệt!"
Tương Thân Vương khóc lóc nức nở nói: "Chúng ta còn có biện pháp nào đây."
Ly Ấp Trưởng Công Chúa oán hận cười lạnh, "Tước vị của hai người các ngươi, là năm đó tự mình Phụ hoàng phong cho, Hoàng thượng có tư cách gì đoạt tước? Hừ, hắn không sợ Phụ hoàng bò ra từ trong lăng mộ, nửa đêm tìm hắn thanh toán à!" Hung hăng gắt một cái, "Bỉ ổi! Chẳng qua nhận Phạm thị làm mẹ, ỷ vào có Phạm gia là chỗ dựa, mới đoạt đi giang sơn của Đại đệ, bây giờ còn không tha cho mọi người."
"Đại tỷ, xem như đệ xin người." Tương Thân Vương khóc một hồi, khuyên nhủ: "Ta đã già rồi, không muốn náo loạn nữa đâu." Ồn ào thế nào? Mưu phản cũng cần có tiền vốn, "Đại ca và cháu trai đã chết, còn lại chỉ có vài đứa con thứ, có thừa kế tước vị hay không, cũng không liên quan đến chúng ta."
Ông liên tục xua tay, "Sau này khép nép sống cho thật tốt thôi."
"Vậy cứ để Đại đệ chết vô ích sao?" Ly Ấp Trưởng Công Chúa tức giận nói.
"Đại tỷ." Tương Thân Vương tận tình khuyên bảo bà, "Ngươi không vì cái gì khác, không vì hai lão già chúng ta suy nghĩ, cũng phải vì bọn con cháu mà suy nghĩ một chút. Chẳng lẽ muốn mọi người cùng nhau chôn chung, cùng đi xuống dưới đó đoàn tụ? Ông thở dài thườn thượt, sâu kín nói, "Ta chỉ muốn sống cho qua ngày đến cuối đời..."
Ngày hôm sau, Tương Thân Vương dâng lên tấu chương, nói là bản thân mình lớn tuổi sức yếu, những năm gần đây nhiều bệnh, không thể đảm đương nổi chức quan, cầu xin Hoàng Đế chấp thuận cho cáo lão, sau này có thể ở nhà dưỡng già là tốt rồi.
Hoàng Đế không nói hai lời liền đồng ý.
Hai người Anh Thân Vương và Tương Thân Vương như đại họa trong đầu, giống một hòn đá lớn đè ép hắn cả nửa đời người.
Chỉ là tấu chương của Phượng Uyên, vẫn còn do dự.
Hiện nay, Anh Thân Vương kiêu ngạo đã chết, nhưng không có tội danh gì, hiển nhiên không thích hợp để truy cứu tiếp nữa, mà Tương Thân Vương vừa mới cáo lão từ quan, ---- nếu mình lại gây khó dễ cho Phượng gia, ngược lại có hơi quá đáng.
Huống chi Phượng gia đối với hoàng quyền cũng không có uy hiếp gì, có vinh quang thì cũng chỉ là thần tử thôi.
Dù sao Anh Thân Vương và Tương Thân Vương một chết một bỏ đi, Phượng gia cũng không thể cứu vãn, như vậy Phượng Uyên có làm quan hay không, cũng không ảnh hưởng đến đại kế của mình. Vả lại, năng lực làm việc của Phượng Uyên vẫn rất tốt. Thần tử như vậy, trừ bỏ vạn bất đắc dĩ, thật sự không cần thiết bỏ đi.
Còn có một chút chính là, nếu Phượng gia ngã xuống, sẽ đánh vỡ cân bằng giữa Phượng, Phạm, Mục, Tần, tứ đại gia tộc.
Chuyện này đối với việc củng cố hoàng quyền ngược lại là bất lợi.
Trước mắt Hoàng Đế vô cùng đắc ý, tâm tình khoan khoái, cuối cùng quyết định tĩnh không nên động, để chuyện Anh Thân Vương và Tương Thân Vương qua đi, mới là quyết sách sáng suốt nhất.
Cho nên tấu chương của Phượng Uyên bị đổi thành "Đoạt tình", không chỉ có như thế, còn vì Anh Thân Vương và Thế tử làm đại tang sự, dù sao mọi người đã chết, nếu nói ân huệ vinh hiển bất quá là một hồi náo nhiệt thôi.
******
---- sự tình xảy ra quá bất ngờ.
Phượng Loan tuyệt đối không ngờ rằng, kiếp này hướng đi lệch lạc lớn như thế! Anh Thân Vương đã chết, Tương Thân Vương từ quan, Đại Bá Phụ lại có thể bị đoạt tình, vẫn giữ chức quan ban đầu! Phượng gia trừ bỏ hy sinh một Thái Phu nhân, thế nhưng lông tóc không tổn hao gì, từ trong cơn gió lốc chính trị thoát ra!
A, mình cũng xem như là một nửa hy sinh.
Hoặc xem như là đầu tư? Ha ha, trong lòng Phượng Loan cười lạnh, chỉ sợ hiện tại Đại Bá Phụ rất muốn ăn mừng, Phượng gia một thiệt hại đều không có, nếu biết đã đầu tư đúng chỗ, phỏng chừng nằm mơ ông ta cũng có thể cười đến tỉnh!
Bất quá nghĩ lại, tình huống dưới mắt đối với mình cũng có chỗ tốt.
Vốn đang tự cân nhắc, Anh Thân Vương khó tránh khỏi nguy hiểm, cho dù không có chuyện, chức quan của Đại Bá Phụ không còn, như vậy Phượng gia rõ ràng là ở thế bại. Đến lúc đó, Tiêu Đạc không chắc sẽ vắng vẻ mình, hoặc chỉ xem như một thứ đồ chơi, các cơ thiếp khác, đặc biệt Đoan Vương phi và Tương Trắc Phi, chắc chắn sẽ không để mình vào mắt, sau này là rất khó sống.
Không nghĩ tới, hiện tại mình vẫn còn là tiểu thư phủ Phụng Quốc Công.
Khương ma ma ở bên cạnh thở dài, oán giận nói: "Trắc phi nói xem, tại sao xui xẻo như vậy? Đang tốt lành, Anh Thân Vương phải khải hoàn trở về mới đúng, tại sao bị trúng tên? Trong phủ còn đi tranh giành, khiến cho bị đoạt mất tước vị, Tương Thân Vương bên kia còn từ quan, chậc chậc..., thật sự là hoạ đến dồn dập."
Phượng Loan nhẹ nhàng lắc đầu, kiếp trước Phượng gia mới là hoạ đến dồn dập.
Khương ma ma thấy nàng lắc đầu, còn tưởng rằng nàng đang vì Anh Thân Vương và Tương Thân Vương thở dài, không khỏi nói: "Nếu nóiđến tình cảm thân thích, Trắc phi còn phải gọi hai người bọn họ là biểu thúc đây." Còn nói đến Ly Ấp Trưởng Công Chúa, "Tính tình Trưởng Công Chúa nổi danh cương trực, lần này sợ là bị chọc tức nhưng sao động tĩnh gì đều không có thấy."
"Được rồi." Phượng Loan khoát tay áo, "Sau này ma ma đừng lải nhải những thứ này nữa."
Ba huynh muội Anh Thân Vương đúng là thân thích của Phượng gia, nhưng nói thật, Phượng gia cũng không có chiếm tiện nghi của bọn họ, kiếp trước ngược lại bởi vì bọn họ mà bị liên lụy, khiến cho cả nhà mang tột tịch biên chết thảm trọng! Bản thân mình đối với bọn họ cũng không có hảo cảm gì, chết rất tốt, đỡ phải nhảy nhót tưng bừng, làm mình phải lo lắng đề phòng, sống không yên ổn.
Đến buổi chiều, Tiêu Đạc còn lại đây an ủi hai câu, "Bên ngoài đang loạn, ngươi đừng nghe theo rồi nổi giận."
Đôi mắt sáng ngập nước của Phượng Loan nhìn hắn.
Phượng gia phủ Phụng Quốc Công không có ngã, cho nên hắn mới đối đãi với mình như lúc trước, thậm chí đến an ủi mình, sợ mình bởi vì chuyện tình của Anh Thân Vương mà hao tổn tinh thần. Nếu lần này Đại Bá Phụ thành công từ quan, chỉ sợ..., hắn lại có sắc mặt khác đi? Nhớ tới kiếp trước hắn quyết tuyệt thế nào, thì hơn phân nửa là vậy rồi.
Tiêu Đạc nhìn nàng, "Choáng váng sao? Ngơ ngác nhìn bổn vương vậy."
Phượng Loan cười ra tiếng, "Bởi vì bộ dạng của ngươi đẹp mặt chứ sao." Dù sao lời hay không cần tiền mua, dỗ dành hắn vui lên, tựa như lời mẫu thân nói vậy, xem như chó con, mèo con mà chơi là được.
Quả nhiên, trong mắt Tiêu Đạc hiện ra chút ý cười sáng ngời, "Hôm nay cái miệng nhỏ của ngươi thực ngọt, ăn mật rồi hả?"
Hắn nói xong, trong lòng không khỏi xúc động.
"Để ta nếm thử xem."
Phượng Loan giơ tay ngăn lại miệng của hắn, nhưng làm sao có thể thật sự chống đỡ được? Đoan Vương Điện hạ ăn không được thịt, nếu một chút đường cũng không thể thì làm sao được! Nàng càng chắn, ngược lại càng kích thích người nào đó hưng trí, người ta không nếm cái miệng nhỏ, lạt bắt lấy ngón tay mảnh khảnh trắng noãn của nàng, sau đó..., bỏ vào miệng mình.
"A, ngươi như thế nào..."
Ánh mắt của hắn nóng rực, phảng phất có một đám lửa cháy hừng hực như đang nhảy múa.
Đoan Vương Điện hạ bắt đầu mút lấy từ ngón tay út, trước tiên chỉ mút phân nửa, sau bỏ hết vào miệng, giống như bên trên thật sự có đường vậy, mút vào ngon ngọt. Sau đó lại cho thêm một ngón vào, ừm..., cứ như vậy, nhấm nháp từng chút một mới tuyệt diệu làm sao, sau đó, hắn bắt đầu liếm láp lòng bàn tay.
Phượng Loan bị hắn làm cho cả người tê tê dại dại, còn có chút ngứa, lập tức nhanh miệng hừ hừ nói: "Đừng quấy nữa, a..., sao ngươi lại giống Đa Đa vậy chứ?"
Lần này đúng là chọc vào phiền toái lớn rồi!
Sắc mặt của Tiêu Đạc so với hiện tại càng đen, khụ khụ..., dùng đáy nồi để hình dung cũng không đủ, ít nhất phải là mực đậm đen mới được. Hắn thật sự tức giận, "Ngươi đem bổn vương so sánh với chó?! Ngươi dám lặp lại lần nữa coi!"
Biến thành người khác, đã bị uất ức từ sớm rồi.
Phượng Loan nói xong cũng hối hận vô cùng, nhìn lại vẻ mặt của hắn, kiếp trước đối với tính tình của hắn rất hiểu rõ làm sao không biết hắn thật sự tức giận? Làm sao bây giờ, lúc này giải thích thế nào cũng không được, càng tô càng đen!"
Nàng quýnh lên, chỉ có thể xuất ra một chiêu mà mẫu thân truyền thụ trong bí kíp, ---- ngẫu nhiên chủ động!