Lần trước vì Thái hậu có ý đồ muốn tự mình chế giễu, bất chấp tất cả, đã hạ xuống ý chỉ,
khiến phủ Tông Nhân cho Đoan Vương phong hai Trắc phi! Tương thị còn
thôi, Phượng thị thiếu chút nữa làm xáo trộn kế hoạch của Hoàng đế! Nếu
Anh Thân Vương không chết, mà là bị tội bắt về xử trí, nhất định Phượng
gia sẽ cầu xin cho hắn, đến lúc đó còn lôi một hoàng tử vào chuyện này,
chẳng phải đáng ghét sao? May mắn cuối cùng Anh Thân Vương cũng chết
trong "mưa tên".
Hiện tại lại muốn một thứ nữ Phượng gia làm Trắc phi? Thật sự là chán đến phát ốm.
Nữ nhi thế gia, nữ nhi thế gia! Hoàng đế nhìn thấy các con liều mạng xin
cưới nữ nhi thế gia, trong lòng liền cảm thấy ngột ngạt.
Ông
không thể không nghĩ lại thời điểm bản thân mình vẫn là hoàng tử, bởi vì mẹ đẻ thấp kém, vì để ngồi lên vị trí kia, không thể không liều mạng
lấy lòng mẹ cả Phạm Thái Hậu, nhận bà làm mẹ, sau đó cưới Phạm thị rồi
cẩn thận lôi kéo sủng ái, ---- lúc trước làm bao nhiêu chuyện uất ức
tích nhiều tức giận, hiện tại nghĩ lại vẫn còn rất chán nản và ghê tởm.
Cho nên, Hoàng đế đối với nữ nhi thế gia có một loại bản năng chán ghét.
Lúc trước Thái hậu hạ ý chỉ, không tiện phát tác, chỉ có thể mắng chửi quan viên phủ Tông Nhân. Hiện nay cố tình có một thứ nữ Phượng gia đâm đầu
vào, coi như là chỗ trút giận.
Trắc phi? Chỉ cần mình còn sống một ngày, cả đời này thứ nữ Phượng gia cũng đừng nghĩ được làm Trắc phi!
Hoàng đế sẽ không nhàm chán đến nỗi đi khó xử Phượng Trinh Nương, nhưng theo
tính tình của ông, chỉ cần Phượng Trinh Nương dâng lên tấu chương thỉnh
phong, nhất định sẽ bác bỏ, đáng tiếc trong khúc cong ngoằn ngoèo này
không có người nào biết được thôi.
******
Bên trong Noãn Hương Ổ, Phượng Loan đang nâng chén đối ẩm cùng Tiêu Đạc.
Bởi vì mấy ngày hôm trước ở Phượng gia cãi nhau không thoải mái, lúc ấy
phiền lòng, buổi tối uống chút ít rượu, khiến nàng uống đến khuôn mặt
nhỏ nhắn đỏ bừng. Tiêu Đạc nhìn thấy rất yêu thích, mấy ngày nay lúc ăn
cơm, hắn chủ yếu lấy rượu tới để hai người uống, nói là:"Dù sao ngươi
cũng không đi đâu, uống say, thì ngủ thôi."
Trong tay Phượng Loan cầm chiếc ly đế cao phỉ thúy lưu ly, bên trong đựng ngọc quế xuân, là
loại rượu hoa rất nhẹ, có vị ngọt và hương thơm, một chút mùi rượu nho
nhỏ.
Tiêu Đạc uống là rượu lưu hà, tên nghe qua có vẻ tình thơ ý hoạ, nhưng là loại rượu đế đậm đặc nồng độ không thấp.
Tửu lượng Phượng Loan không cao, mới uống năm, sáu chén ngọc quế xuân, liền bắt đầu chóng mặt.
Tiêu Đạc thấy nàng lại uống đến mặt mày đỏ hồng, ánh mắt mê ly, càng xem
càng đáng yêu,"Bộ dạng này của ngươi là ưa nhìn nhất." Bởi vì mấy ngày
hôm trước không dám phóng túng uống say, sáng mai là ngày nghỉ, không
khỏi càng hưng trí hơn, "Hôm nay bổn vương cùng ngươi uống cho say, dù
sao ngày mai cũng không cần lên triều."
Phượng Loan lầm bầm nói: "Được."
Vì thế uống đến uống đi, hai người đều có vẻ uống say rồi.
Bất quá tửu lượng của Tiêu Đạc xem như không tệ, mặc dù hơi say, bản thân
còn có thể vững vàng bước chân đi rửa mặt, chờ hắn thu thập xong quay
lại, vị kia tửu lượng không tốt đã nằm lên giường.
Mấy ngày hôm
trước, ngày nào Tiêu Đạc cũng lâm triều, vả lại không qua đêm ở chỗ của
Phượng Loan, toàn ăn xong cơm tối rồi rời đi. Bận bịu công việc, phải đi thư phòng tìm Mạc Liêu Môn thương nghị sự tình, sau đó ngủ một đêm. Lúc thong thả, tất nhiên đi tìm chúng cơ thiếp cái kia gì gì gì, sau đó sẽ
ngủ một đêm.
Hôm nay không vội, hắn quay trở lại, muốn pha trò uống rượu chơi đùa cùng Phượng Loan.
Giờ là đầu tháng chín, thời tiết hơi hơi lạnh. Phượng Loan cởi ra chỉ còn
mặc mỗi y phục lót bên trong màu mật ong, đắp chăn mỏng, lộ nửa vai,
nhắm mắt lại mơ màng đi vào giấc ngủ. Bởi vì Chân thị coi trọng bảo
dưỡng, từ nhỏ đã dưỡng mái tóc của nữ nhi vừa đen vừa mềm, màu đen như
suối, bung xõa uốn lượn thướt tha ở gối thêu hoa trên giường.
Suối tóc xanh đen, vẻ mặt như rạng mây hồng, tựa như trăm hoa đua nở sáng rực rỡ trong bóng đêm trầm lặng.
Nhất thời Tiêu Đạc thấy hối hận.
Mấy ngày hôm trước làm sao bản thân mình uống rượu xong rồi bỏ đi chứ? Sắc
đẹp ngon lành như thế, thoạt nhìn thật đúng là cảnh đẹp ý vui, trong
lòng liền động, nhịn không được đưa tay sờ vào, trắng, mềm, non, trơn,
không có chỗ nào là không hài lòng.
Vừa lòng xong, hắn lại cúi người xuống hôn một cái, trong lòng nhất thời rung động.
Vốn là Đoan Vương Điện hạ đang ở độ tuổi tinh lực tràn đầy, vài lần một đêm gì đó mới thõa mãn, hiện giờ còn uống rượu, khiến cho cơn sóng càng lên càng không dừng lại được. Nhìn một chút rồi sờ, vuốt sờ rồi hôn, hôn
xong còn chưa đủ, dứt khoát ra tay xốc chăn lên nhìn cho thỏa, ngực nhỏ
nuôi gần hai tháng, đã biến thành cỡ trung rồi.
Đối với chuyện này có chú ý.
Nguyên là Phượng Loan uống canh bổ để bổ thân thể, nhưng Chân thị lại không
giống như những mẫu thân của người khác, còn đưa tới thuốc bổ bộ phận
này nọ, giao cho Khương ma ma, không biết làm sao mà bổ đến đường cong
nữ nhi lả lướt.
Hiệu quả có chút rõ ràng, lúc này không..., Đoan Vương Điện hạ nhìn không dời nổi mắt.
Sau đó, hắn đưa tay ra, tháo thắt lưng, vén y phục.
Ho khan một cái 'khụ', cô nương Phượng Loan không thích mặc yếm ngủ, nên
bên trong, dãy núi ba đào nhìn một cái không sót gì, cảnh xuân đập vào
mắt lần này!
Bang! Đoan Vương Điện hạ thiếu chút nữa đã xịt máu mũi, thật nóng, muốn đốt người a.
"Kiều Kiều, Đại Bảo Bối..." âm thanh của hắn khàn khàn, cảm thấy rượu uống
vào vừa rồi đang chảy loạn trong cơ thể, đưa tay lên trên khêu một cái,
trắng như tuyết, căng đầy, run rẩy, như quả đào mật mê người. Nếu như
vậy mà nam nhân đều không có phản ứng, vậy khẳng định không phải nam
nhân, chỉ có thể cắt đi làm thái giám.
Ách... Thật là muốn chết!
Còn chờ cái gì mà chờ? Ba tháng? Thương gân động cốt một trăm ngày? Không không, này đó đã sớm ném đến Trảo Oa quốc đi.
"A?" Phượng Loan nhíu mày, mơ mơ màng màng bị người làm tỉnh thật không
thoải mái, hơn nữa trước ngực còn lành lạnh, bản năng đưa tay kéo chăn,
kéo rồi kéo, cái chăn cố tình vẫn phân cao thấp cùng mình. Không kéo
được, lại buồn ngủ, liền trở mình nằm úp sấp để ngủ, sau đó hơi hơi cuộn mình.
Một khối mật ong, tựa như con mèo nhỏ lười biếng nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời sau giữa trưa.
"Kiều Kiều, Kiều Kiều..." thế nhưng Tiêu Đạc bất chấp, ngoại bào cũng chưa
cởi, mang giày trực tiếp leo lên, cánh tay thật dài với qua eo nàng, gắt gao nắm chỗ mềm mại kia, "Thắt lưng không đau nữa chứ? Hả?" Hắn cảm
thấy khát nước, thân thể càng khát đến điên, cắn lên trái đào mật đầy
đặn, "Chúng ta thử xem được không? Ta sẽ nhẹ nhàng..."
Phượng Loan mơ màng ngủ, không đáp lại hắn, cũng không có nhúc nhích.
Tiêu Đạc xoay nàng lại, rồi ngẩn ra.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn sắc hồng tươi đẹp như hoa đào tháng ba, có hai giọt
lệ trong veo, nàng hơi nhíu mi, giống như trong mộng thấy chuyện thương
tâm, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
"Làm sao vậy?" Tiêu Đạc sợ nàng gặp ác mộng vẫn chưa tỉnh lại, khe khẽ đẩy nàng, "Tiểu Loan, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi."
Phượng Loan bị hắn lắc lắc, cuối cùng cũng tỉnh.
"Mơ thấy gì vậy? Còn rơi lệ."
Phượng Loan mở đôi mắt ướt át mông lung ra, nhìn hắn, cảnh tượng trong mộng
chồng lên sự thật, nam nhân vô tình lãnh khốc trong mộng, và nam nhân ôn nhu đa tình trước mắt, gương mặt giống nhau như đúc.
"Đứa nhỏ..." Thanh âm lạnh lùng kia, vẫn còn quanh quẩn không ngừng trong đầu của nàng.
"Nói chuyện đi." Tiêu Đạc nhíu mày, "Không phải ngươi bị yểm chú rồi đi."
"Không." Phượng Loan nhẹ giọng lắc đầu, "Không có việc gì." Nàng dời tầm mắt,
không muốn thấy mặt hắn, "Vừa rồi nằm thấy ác mộng, bị dọa sợ, hiện tại
tỉnh lại thì tốt rồi."
"Mơ thấy gì?" Hắn hỏi.
Mơ thấy ngươi, mơ thấy ngươi vô tình vô nghĩa ở kiếp trước.
Nhưng không thể nói ra lời này.
Phượng Loan lắc đầu, "Ác mộng lung tung, không nói được, đã quên thì tốt rồi."
"Không có việc gì thì tốt." dục vọng của Tiêu Đạc. Bị suy nghĩ của nàng chen
vào, dập tắt đi không ít, nhưng vẫn còn lại hơn phân nửa, món đồ phía
dưới vẫn kiên trì, "Ta..." Trước mắt không phải lúc tốt để mở miệng,
bằng không có vẻ như quỷ đói háo sắc vậy, hắn phải nhịn một chút, leo
xuống rót một ly trà uống.
Phượng Loan ở trên giường. Ngồi một lát, thanh tỉnh rồi hỏi: "Sao Vương Gia vẫn chưa đi?"
"Ừm." Tiêu Đạc bệ vệ ngồi ở bàn bên cạnh, đưa lưng về phía nàng, cảm thấy cổ
quái, ---- hình như bản thân mình đã sủng nàng đến mức quá đáng. Trước
kia, chỉ cần mình muốn làm chuyện đó, còn không phải tìm ai là ai, muốn
làm sao thì làm vậy, có khi nào bận tâm cái này hay cố kỵ cái kia? Nhưng xoay lại thấy nàng lệ đọng khóe mi, lại không ra tay được.
"Ngươi đi ngủ sớm một chút đi." Hắn đứng dậy, kêu đám người Khương ma ma tiến
vào, bản thân tiêu tan nhiệt khí rời đi, đứng trên bậc thang của Noãn
Hương Ổ, nhìn bầu trời đầy sao, tìm kiếm chút tỉnh táo.
Quả nhiên trên đầu chữ sắc là một cây đao, sắc đẹp làm hại người!
Tiêu Đạc quyết định không nên sủng ái Phượng Loan như vậy, đêm nay tùy tiện
tìm một cơ thiếp, bản thân mình sảng khoái trước nói sau, bằng không
luôn kìm nén như vậy, kiềm chế thành tật cũng không tốt. Nhưng hắn không ngẫm lại cẩn thận, bản thân thương tiếc nàng không có ép buộc viên
phòng, đó đã là một loại sủng ái khác đối với nàng.
Đi chỗ nào
đây? Tương thị quá non, dáng người còn bằng phẳng như một quả đào xanh,
dù gì hỏa khí tối nay, chỉ sợ nàng không chịu nổi sự giày vò của mình,
đến lúc đó lại khóc sướt mướt, nhất định làm mất hứng thú của bản thân
mình. Còn Miêu thị, dù sao tuổi tác cứ làm ra vẻ, coi như biết ôn nhu
thuận theo nam nhân, chỉ là có chút kỳ quái.
Suy nghĩ một hồi, Tiêu Đạc vẫn là đi qua Ám Hương trai của Ngụy thị.
Ngày hôm sau, Phượng Loan rửa mặt chải đầu xong đi qua Uy Nhuy Đường thỉnh
an, chỉ thấy Tương Trắc Phi và Miêu phu nhân, không thấy Ngụy thị luôn
thành thật quy củ, không khỏi kinh ngạc, "Sao thiếu một người?"
Đoan Vương phi mỉm cười nói: "Sáng sớm Ngụy thị xuống giường không cẩn thận, bị trật chân, nói sáng mai mới tới thỉnh an."
Phượng Loan "Ồ", rồi không có để ý.
Tương Trắc Phi cảm thấy chua xót, không nghĩ tới Ngụy thị thành thật ngây
ngốc, lại cũng sẽ làm bộ làm tịch! Không phải là hôm qua hầu hạ Vương
Gia một đêm, thì dám lên mặt, sợ người khác không biết nàng bị đau thắt
lưng à, thật sự đáng ghét! Bất quá nghĩ lại thì, Vương Gia thật rất biết ép buộc người ta, mỗi lần hắn đến, ngày hôm sau mình cũng nhức eo đau
lưng.
Cảm thụ trong lòng nàng càng phức tạp.
Không biết
tối hôm qua Vương Gia ép buộc Ngụy thị như thế nào, ít nhất phải hai, ba lượt đi? Chỉ sợ đủ loại đa dạng đều có, nàng nhớ tới lần trước mình bị
đè ở trên bàn, ngã chỏng vó lên trời, cái bàn bị lay động 'kẽo lẹt' loạn lên, không khỏi vừa nhục vừa thẹn, sợ bị người nhìn ra nên lập tức cúi
thấp đầu.
"Mùa đông sắp đến rồi." Bụng của Đoan Vương phi càng
lúc càng lớn, lùi ra sau ghế dựa, cười nói: "Để các ngươi đều tự chọn
loại vải, chuẩn bị may y phục mới cho mùa đông, mọi người cùng nhau giữa ấm qua mùa đông cho dễ chịu."
"Để ta xem." Phượng Loan đi qua
bàn bên cạnh trước, không khách khí chỉ vào hai xấp vải thêu ẩn cành hoa hải đường và hoa hồng, "Ta muốn hai xấp này, làm váy rất đẹp, ừ..., may hai chiếc váy đuôi dài mười sáu khúc thêu bách điệp." Lại muốn một xấp
nhũ kim, một xấp hoa hồng màu tím. "Hai xấp này có thể may xiêm y."
Tương Trắc Phi đến âm thầm cắn răng tức giận.
Thật là, Phượng thị cũng không thèm khách khí chút nào! Mỗi lần nàng đều
chọn cái tốt nhất! Coi như trong Vương phủ trừ bỏ Vương phi nương nương, nàng chính là người nổi trội nhất! Dựa vào cái gì? Không phải chỉ ỷ vào xuất thân tốt, có biểu tỷ làm chỗ dựa sao? Bản thân mình vẫn là biểu
muội của Vương Gia đây.
Chờ tương lai mình sinh hạ nhi tử...
"Tương Trắc Phi." Đoan Vương phi cắt đứt mơ mộng của nàng, mỉm cười nói:
"Ngươi cũng chọn đi, còn dư lại thì để cho Miêu phu nhân và Ngụy thị
chọn." Khách sáo với nàng, "Không sao đâu, người cứ chọn loại mình
thích, của ta đã chọn trước rồi."
Cái mình thích đều bị người ta
chọn hết rồi! Trong lòng Tương Trắc Phi bất mãn, nhưng trước mắt nàng
vừa mới vào phủ Đoan Vương, chưa có nhi tử bên cạnh, thật không thể vùng lên, chỉ làm ra bộ dáng mềm mại, "Dạ." Đi tới chọn xấp vải đào hồng,
hoa hồng, còn có xanh nhạt và hạnh hoàng (màu vàng hơi đỏ), đều là màu
sắc tươi đẹp đáng yêu.